Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 265: Đòi lại công bằng nào



“Rầm!”

Trong lúc hỗn loạn, La Thanh Đức hô khẽ một tiếng, cả mấy người đều dùng vai tông mạnh đám người Đỗ gia đang lao lên kia vào cửa kính.

Họ để lại một người đứng bên cạnh Tề Tiểu Tô, có bảy người ra tay tất cả.

Bảy người đàn ông cao to khỏe mạnh đồng loạt xô mạnh mấy người của Đỗ gia vào cửa kính như vậy, tấm cửa kia chịu sao nổi?

Chỉ nghe thấy những tiếng loảng xoảng rất lớn vang lên, cả tấm cửa kính bị đập vỡ nát thành từng mảnh thủy tinh vụn trong chớp mắt.

Mọi người đều ngã sõng xoài chất đống lên nhau.

Nhưng đám người Đỗ gia xui xẻo hơn vì họ quá bị động, mấy người La Thanh Đức tấn công đột ngột, họ không kịp đề phòng, bị đẩy thẳng vào cửa kính, vì thế lực va đập cũng đều do họ hứng cả, mà giờ ngã thế này, bọn họ cũng bị đè xuống dưới.

Mấy người La Thanh Đức chẳng mảy may bị thương gì, còn mấy người bên Đỗ gia lại gào ầm lên đau đớn, cố gắng bò dậy.

Chỉ một chiêu này thôi nhưng bên Tề Tiểu Tô đã hạ gục bảy tám người bên Đỗ gia.

Hiện trường vô cùng thê thảm. Những người khác còn chưa kịp phản ứng gì.

“Đi.”

La Thanh Đức vừa phẩy tay, sáu người còn lại lập tức chạy bổ ra ngoài cửa, tốc độ nhanh kinh hồn, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đúng lúc này, Tề Tiểu Tô lại giơ tay lên.

Lão Đỗ tức đến xanh mặt, quát ầm ĩ: “Thật đúng là quá ngạo mạn, quá ngạo mạn!!! Ở đây mà cũng dám ra tay thế này à!”

Tề Tiểu Tô lườm một cái.

Nếu muốn nói ngạo mạn, thì ai ngạo mạn được bằng lão ta? Không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh được rằng cô đã ra tay với Đỗ Tử Thăng, mà lão Đỗ đã đưa cả đống người đến đây thế này. Vừa tới, lão đã bảo mấy người kia xông lên trói cô tới trước mặt lão, không hề cho cô cơ hội nói năng câu gì.

Muốn hạ nhục người khác cũng làm gì có kiểu hạ nhục như vậy.

Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ riêng chuyện lão ta là người lớn tuổi rồi, mà đi cư xử như vậy với một cô gái mới mười mấy tuổi như cô, thì rõ ràng là ỷ thế bắt nạt người khác còn gì.

Nếu cô không phản kháng thì e rằng lần này cô sẽ bị trói ra trước mặt lão ta thật, mà chưa biết chừng lão ta sẽ tát cô ngay lập tức ấy chứ.

Đến lúc đó, cô ăn tát rồi biết đi khóc với ai, kể với ai?

Lúc này, tất cả cảnh sát trong Cục đều xúm lại, có người còn chỉ tay vào Tề Tiểu Tô và La Thanh Đức.

“Các người định làm gì thế hả?”

“An phận một chút!”

Đám Úc Hà Tâm và Đỗ Viên cũng vừa khéo quay về, xuống xe nhìn thấy tình hình bên này như vậy liền cuống cuồng chạy qua. Nhóm cô ta cũng có tám người, túm tụm hết lại thế này càng lộ rõ vẻ yếu thế của ba người bên Tề Tiểu Tô.

“Làm gì thế, làm gì thế? Chuyện gì vậy?”

Úc Hà Tâm tức tối đưa tay rẽ đám người ra, bước qua đống mảnh vỡ thủy tinh trên đất, nhìn thấy ngay Tề Tiểu Tô đang ngồi rất thảnh thơi trên chiếc ghế đặt bên cạnh.

“Tiểu Úc, cô tới đúng lúc lắm, giờ hung thủ sát hại cháu ta cũng ở đây rồi, mau bắt nó đi! Còn nữa, vừa rồi nó còn đánh bao nhiêu người Đỗ gia ta bị thương, món nợ này cũng phải tính cho hết mới được!” Lão Đỗ giận điên người, gào ầm lên: “Ông không cần biết mấy đứa thế nào, cứ tra tấn nó nặng vào là được! Giam nó lại cho ông! Xử bắn đi!”

Nhận được ánh mắt ra hiệu của Đỗ Viên, mấy tay cảnh sát định lao bổ về phía Tề Tiểu Tô, mà lúc này mấy người dân còn lại trong đại sảnh cũng đã bị ép ra về từ lâu rồi.

Đỗ Viên cũng áp lại gần Tề Tiểu Tô, ở Đỗ gia, hắn cũng chỉ là họ hàng xa, cứ ở đây làm một tay cảnh sát quèn mãi nên rất hy vọng có thể nhân cơ hội lần này để lộ diện trước mặt lão Đỗ. Tuy hiện giờ thế của Đỗ gia đã như mặt trời xuống núi rồi, nhưng nếu lão Đỗ chú ý giúp đỡ một chút, thì hắn cũng có chút cơ hội để nở mày nở mặt.

Vì thế, hắn càng tích cực hơn trong chuyện của Tề Tiểu Tô lần này.

Nhưng đúng lúc đó, mấy ánh đèn flash lóe lên khiến bọn họ không khỏi đưa tay lên che mắt.

Không biết Tề Tiểu Tô đã đứng lên từ lúc nào, nép ra sau lưng đám La Thanh Đức, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen đen, rõ ràng thấp bé nhỏ xinh hơn rất nhiều so với cả đám đàn ông cao to đang vây quanh cô.

Úc Hà Tâm quay đầu mới phát hiện có mấy phóng viên không biết đã đứng cạnh cửa ra vào từ bao giờ, đang ra sức chụp ảnh tình hình bên này.

“Cảnh sát Úc, chúng tôi nhận được tin báo nói ở đây có vụ bắt bớ bừa bãi, dùng bạo lực ép cung phải không ạ? Có thể trả lời một số câu hỏi của chúng tôi không?”

“Nghe nói đối phương là một cô gái mới mười mấy tuổi, xin hỏi có chứng cứ chứng minh cô ấy là nghi phạm không?”

Đầu Úc Hà Tâm như muốn nổ tung.

Phóng viên tới từ bao giờ vậy? Phóng viên ở đâu ra thế?

Làm sao phóng viên có thể tới đây được chứ?!!!

Úc Hà Tâm bực đến suýt phát điên, mà lão Đỗ gần như sắp bùng nổ ngay tại chỗ vì không thể tin nổi.

Phóng viên ư?

Cái thứ đang chĩa vào lão kia chẳng phải là camera sao?! Đầu lão như muốn nổ tung, cố gắng nhớ lại xem vừa rồi lão đã làm những gì, đã nói những gì.

Vừa nghĩ lại, lão liền sợ tới mức ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lão ta vừa nói cái quái gì nhỉ, muốn bắt Tề Tiểu Tô lại tra tấn thật nặng, giam nó lại, xử bắn nó ư?!

Hiện nay không phải lúc mà nhà họ có thể dùng một tay che trời, với địa vị hiện giờ của họ, chỉ cần đối thủ của Đỗ gia lấy được đoạn clip này, thì lập tức có thể đạp Đỗ gia xuống bùn lầy chỉ trong chớp mắt!

Không, nói là đạp xuống hố cứt cũng được ấy chứ!

Trừ khi lão có thể đập nát những chiếc camera đó ngay bây giờ, thì mới có thể khống chế được đám phóng viên này!

Nếu thời điểm này lão Đỗ có thể bình tĩnh lại, ngồi đàm phán điều kiện tử tế với Tề Tiểu Tô, chưa biết chừng rất có thể Tề Tiểu Tô sẽ cho qua chuyện này. Nhưng lão Đỗ đã sống ngang ngược nửa đời người, lại quyết định chọn ngay cách lão vừa nghĩ ra đầu tiên kia.

Lão quát ầm lên: “Bắt hết mấy đứa kia lại cho ông! Đập máy quay của chúng nó đi! Mẹ tiên sư nó, ai cho chúng mày dám to gan quay lung tung hả?!”

Trong tiềm thức, lão Đỗ cho rằng dù sao đây cũng là Cục Cảnh sát, là địa bàn của Úc Hà Tâm, người đều vào đây cả rồi, chỉ cần có thể khống chế họ lại trước, sau đó thì bọn họ và bên cảnh sát muốn nói gì làm gì mà chẳng được?

Vì thế lão hoàn toàn không hề nghĩ chuyện này nghiêm trọng gì.

Nếu là ở chỗ công cộng thì có khi lão còn cảm thấy phiền phức một chút.

Tề Tiểu Tô cười lạnh một tiếng, cô đã đoán được tính cách và hành vi của lão Đỗ ngang ngược thế này rồi mà, chưa gì đã nói muốn bắt người đập máy à?

Mấy người còn lại bên phía Đỗ gia liền hô to rồi lao về phía mấy phóng viên kia.

Lẽ ra lúc này đám Úc Hà Tâm nên khống chế không để chuyện này trở nên xấu hơn, nhưng hỏng ở chỗ trong đội của cô ta có cả Đỗ Viên, là người của Đỗ gia, cũng là kẻ đang vội vàng muốn lộ mặt giành điểm với lão Đỗ.

Hắn cũng lập tức kéo mấy đồng nghiệp bên cạnh xông lên theo, cướp camera của mấy phóng viên kia một cách rất thô bạo.

Tình cảnh nơi này vô cùng hỗn loạn.

Cảnh đã quay được cũng kết thúc luôn ở đây.

Tất cả camera đều bị đập nát vụn, mấy phóng viên kia cũng bị tóm gô hết cả lại.

“Tiểu Nhất, vừa rồi cậu kịp chuyển hết clip trong mấy chiếc camera kia sang rồi chứ?” Tề Tiểu Tô hỏi.

Hệ thống Tiểu Nhất đáp: “Đã chuyển xong hết clip rồi.”

Tốt lắm.

Đến nước này, mục đích của Tề Tiểu Tô cũng đã đạt được. Đương nhiên cô không chỉ đơn giản muốn đến đây gây chuyện như vậy, cô tới để đòi công bằng mà.

“Tề Tiểu Tô, chính mày lôi người đến phải không?” Lão Đỗ tự cho rằng mình đã khống chế được toàn bộ tình hình liền đẩy đứa cháu đang bảo vệ trước mặt mình ra, bước lên hai bước, chỉ thẳng tay vào mặt Tề Tiểu Tô.