Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 309: Cháy rồi



Ông ta ôm thùng giấy quay về phòng, đặt nó lên bàn chuẩn bị mở ra thì chuông cửa lại vang lên.

Giúp việc ra mở cửa, chỉ trong chốc lát, Cục trưởng Úc dẫn Úc Hà Tâm đi vào.

“Lão Úc? Hà Tâm? Sao hai người lại đột nhiên tới đây thế?”

“Chú Bạch, chẳng lẽ bố con cháu không thể tới nhà chơi hay sao ạ?” Úc Hà Tâm đi tới bên cạnh ông ta, ôm lấy cánh tay, làm nũng như con gái ông ta vậy.

Bạch Thế Tuấn bật cười vui vẻ: “Tất nhiên là có thể, tất nhiên có thể rồi, chúng ta sắp thành người một nhà tới nơi rồi, cháu ấy, dọn vào ở cũng được luôn! Lão Úc, anh nói có đúng không? Mười mấy năm trước chúng ta đã nói là sẽ phải làm thông gia với nhau, giờ sắp thực hiện được rồi, tôi thật sự đang phấn khởi lắm luôn đây.”

Cục trưởng Úc cũng cười, dí tay vào trán Úc Hà Tâm, nói: “Đứa con gái này của tôi còn chưa qua cửa đâu mà đã có hướng nghiêng về bên phía nhà anh rồi đấy, sau này người làm bố như tôi làm gì còn địa vị nào nữa chứ?”

“Bố, bố nói cái gì thế.”

“Được rồi, được rồi, không nói nữa. Đúng rồi, Dư Tây đâu rồi?”

“Thằng bé Dư Tây anh còn không biết sao, không về nhà ở, tôi đợi kết hôn rồi nó có thể về nhà thường xuyên hơn.”

“Giờ lũ trẻ đều vậy cả.” Cục trưởng Úc nhìn về phía cái thùng giấy, “Anh có cái gì thế?”

“Không biết nữa, vừa rồi mới được chuyển phát nhanh gửi tới, tôi đang chuẩn bị mở ra xem là gì đây.”

“Vậy anh cứ mở nó ra trước đi.”

Bạch Thế Tuấn cầm dao rọc giấy cắt phần băng dính bên ngoài rồi mở hộp ra.

Vừa mới mở hộp đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Bên trong còn một cái hộp nữa nhỏ hơn, bằng chừng một hộp cơm, ông ta lấy nó ra rồi mở nắp hộp.

Hai ngón tay thình lình xuất hiện trong tầm mắt của ông ta.

Tuy Bạch Thế Tuấn cũng là người đã kinh qua nhiều sóng gió cuộc đời nhưng lúc này cũng bị dọa chết khiếp, ông ta hét lên một tiếng sợ hãi rồi quăng cái hộp xuống, người cũng lùi về sau mấy bước, vấp phải cái thảm nên ngã ngửa xuống đất.

“Đây là... đây là cái gì?”

“Ngón tay.” Sắc mặt Cục trưởng Úc cũng lập tức trầm xuống, “Lão Bạch, có phải anh đắc tội với ai rồi không? Người trong nghề à?”

Úc Hà Tâm đỡ Bạch Thế Tuấn lên, nét mặt trầm trọng, trắng bệch.

Hai ngón tay kia lăn xuống cái thảm khiến cho bọn họ cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

“Người trong nghề?” Bạch Thế Tuấn nhìn Úc Hà Tâm: “Chúc Tường Đông?”

Úc Hà Tâm hít sâu một hơi: “Không thể nào, chiều nay chúng cháu đã theo sát hắn mấy tiếng đồng hồ, hẳn là hắn không có thời gian làm việc này đâu, người của hắn cũng đi theo bên cạnh, ngoại trừ gã tên là Tiểu Viêm.”

“Sao cả buổi chiều mà các cháu vẫn không tìm ra được thằng đó vậy?”

“Cháu cũng không biết chuyện là thế nào, tìm kiểu gì cũng không thấy hắn đâu cả, cũng không thấy hắn ra ngoài, nhưng ngay cả thảm khách sạn bọn cháu cũng lật tìm rồi, hoàn toàn không thấy người!” Úc Hà Tâm cũng nôn nóng tới phát điên rồi.

Việc này chẳng khác nào cái tát giáng thẳng vào mặt bọn họ.

“Vậy nhất định là hắn làm!”

“Nói thì nói thế nhưng chúng ta lại chẳng có một chút chứng cớ nào.”

Bạch Thế Tuấn nhìn bọn họ, cố gắng đè nén sự kinh hãi trong lòng. Ông ta hiểu quá rõ, nếu nói là Chúc Tường Đông thì không bằng nói người ông ta chọc tới là Tề Tiểu Tô đi!

Chiều nay, Tề Tiểu Tô và Lưu Manh đều mất tích một khoảng thời gian, người của ông ta cũng không có cách nào tìm được. Đi nhầm phòng bệnh sao? Đánh chết ông ta cũng không tin.

Hơn nữa, sau đó thủ hạ ông ta phái tới bệnh viện vốn dĩ đã báo cáo về việc bắt được em trai của Tề Tiểu Tô rồi, nhưng sau đó thì chẳng nhận thêm được tin tức nào nữa cả.

Rất có khả năng, ba ngón tay này là của hắn.

Như vậy, xem ra Tề Tiểu Tô có bản lĩnh và ác hơn ông ta tưởng tượng nhiều.

“Chú Bạch, chú có nghe thấy bố con cháu nói không thế ạ?” Giọng của Úc Hà Tâm vang lên kéo ông ta hoàn hồn lại.

Bạch Thế Tuấn như tỉnh lại khỏi cơn mơ: “Ừ, ừ, nói gì thế?”

“Ý của bố cháu là chúng ta thật sự không thể lại động vào Chúc Tường Đông, giờ động vào hắn không phải là chuyện của một người nữa, mà sẽ có liên lụy rất lớn, hắn cũng không phải người của thành phố D chúng ta.”

“Được, được, vậy tạm thời đừng động vào hắn. Chờ hắn về thành phố K rồi, có lẽ Nghê Hào cũng chuẩn bị ra tay thôi, để bọn họ đấu với nhau đi.”

“Chuyện này tôi sẽ cho người để ý, ba ngón tay này...” Cục trưởng Úc nhìn ba ngón tay kia, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Tối nay nhà ông ta ăn cánh gà...

“Tôi sẽ lập tức gọi người tới dọn dẹp!” Bạch Thế Tuấn lớn tiếng gọi người tới.

Chờ đến khi mọi chuyện xử lý xong xuôi, thảm cũng được thay mới, ba người mới hòa hoãn lại một chút và chuyển sang bàn chuyện tiệc đính hôn của Bạch Dư Tây và Úc Hà Tâm.

Trong đầu Bạch Thế Tuấn xuất hiện một chủ ý liền nói với Úc Hà Tâm: “Đúng rồi, không phải Dư Tây dạy ở Nhất Trung rất ổn sao? Vậy đến lúc tổ chức tiệc đính hôn của hai đứa, hay là mời mấy thầy trò ở trường nó tới dự luôn đi?”

Úc Hà Tâm liền lập tức hiểu ra ý của ông ta.

Thầy trò ở Nhất Trung, còn có thể nói ai chứ?

Chẳng phải là Tề Tiểu Tô đấy sao?

“Có thích hợp không ạ?”

“Có gì không thích hợp chứ?” Bạch Thế Tuấn phất tay, “Tiệc đính hôn, chúng ta sẽ tổ chức ở Thế Vị.”

“Thế Vị?”

Cục trưởng Úc có chút nghi hoặc.

Úc Hà Tâm giải thích: “Bố, chắc bố chưa biết Thế Vị là nhà hàng mới của chú Bạch, vừa mới trang hoàng xong, là một nhà hàng cao cấp, chỉ riêng trang hoàng thôi đã mất gần mười triệu rồi, ngay cả đầu bếp cũng phải bỏ rất nhiều tiền ra mời từ nước ngoài về, còn chưa kịp khai trương.” Cô ta nói xong lại chuyển sang nhìn Bạch Thế Tuấn: “Chú Bạch, chỉ là tiếc đính hôn thôi, liệu như thế có quá long trọng không ạ? Lúc trước chẳng phải chú nói là người tới Thế Vị sẽ phải tiêu ít nhất hai triệu trở lên, làm tiệc đính hôn ở đó thì quá xa xỉ rồi?”

“Không hề, không hề, sao chú có thể làm cháu chịu thiệt được chứ? Cứ thế đi, sẽ tổ chức ở đó, chú đã bắt đầu cho người bố trí hội trường rồi.”

Vừa dứt lời, di động của ông ta liền đổ chuông.

Vừa thấy số điện thoại gọi tới, ông ta liền nở nụ cười: “Vừa lúc chưa, Lục Minh được tôi giao nhiệm vụ trang trí tiệc đính hôn gọi tới này.” Nói rồi liền nghe máy.

Trong điện thoại, một âm thanh hoảng loạn vọt vào trong màng nhĩ ông ta.

“Ông chủ, không xong rồi! Thế Vị cháy rồi!”

“Cái gì?”

Bạch Thế Tuấn đứng bật dậy.

Bố con Cục trưởng Úc cũng nghe thấy vậy, hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt ngưng trọng.

“Cậu nhắc lại xem nào!”

“Thế Vị đang cháy! Lửa rất lớn, chúng tôi không dập được! Hiện tại xe cứu hỏa đã tới, đang dập lửa rồi, nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?

“Nhưng mà lửa lớn lắm, có lẽ bên trong đã bị thiêu hủy hết rồi...”

Bạch Thế Tuấn lảo đảo.

Ba người vội chạy tới hiện trường.

Thế Vị không chỉ là một nhà hàng, Bạch Thế Tuấn đã bỏ không ít tiền và tâm tư vào nó. Chỉ riêng địa điểm này, ông ta lấy được nó cũng đã không dễ dàng rồi.

Đây từng là một khu nhà thương mại trước sau có đình viện và vườn hoa, ông ta bỏ ra một số tiền lớn để xây thành một nhà hàng cao cấp, mục đích của ông ta là muốn biến nơi này thành nơi nhân sĩ thượng lưu thích tụ tập, mở rộng mối quan hệ. Còn một mục đích xa hơn nữa đó là, ông ta muốn có được mối quan hệ và tiền tài cho hạng mục mà ông ta mới thu mua được, đang chuẩn bị mở một trung tâm thương mại thứ hai.

Nơi này vốn dĩ đã hoàn thành rồi, chỉ còn chờ tiệc đính hôn của Bạch Dư Tây và Úc Hà Tâm coi như khai trương luôn.

Cầu nhỏ qua suối, hành lang quanh co, đình viện cong cong, đèn neon bảy màu lung linh rực rỡ, tất cả đều đang chờ nghênh đón nhưng người quần là áo lượt, ăn uống linh đình.

Nhưng giờ thì xong rồi, hoàn toàn xong thật rồi!