Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 361: Người của biên gia tới



Biên gia?

Lần đầu tiên cô nghe đến Biên gia là khi cô nghe nói Bạch Thế Tuấn muốn mượn tiệc đính hôn của Bạch Dư Tây và Úc Hà Tâm để mời bọn họ tới, nên cũng có một chút tò mò với bối cảnh của gia tộc này.

Lần thứ hai là vì sơn trang Long gia, Thiếu soái nói chủ nhân của sơn trang Long gia là Biên gia, mà anh ấy lại có quan hệ với Biên gia, có điều vẫn chưa nói rõ là quan hệ gì.

Nhưng khi thấy bức thư mật mã kia có tác dụng, cô cảm thấy bọn họ chắc không phải kẻ địch.

Có điều, hình như cũng không phải có quan hệ tốt lắm, nếu không Thiếu soái chỉ cần dùng dăm ba câu là đã có thể nói rõ cho cô biết rồi.

Theo cô suy đoán, Thiếu soái và Biên gia này trước đây có một mối quan hệ khá phức tạp, không thể nói rõ ràng trong mấy câu, tuy rằng không phải kẻ địch nhưng vẫn có khe hở giữa hai bên.

Sau đó, cô bảo Hệ thống Tiểu Nhất tra tư liệu về Biên gia ở trong chính phủ nhưng cũng chỉ thấy có mấy câu giới thiệu ngắn gọn cộc lốc, cô chỉ biết đây là gia tộc quân đội, cụ thể thế nào thì không rõ lắm.

Những cái này cô chưa từng để ý bao giờ.

Hơn nữa, nghĩ rằng có thể chờ khi anh về rồi hỏi lại nên cô cũng lười tìm hiểu sâu.

Nếu nói Bạch Thế Tuấn muốn mượn tiệc đính hôn và Thế Vị mới có thể mời được người của Biên gia tới, điều này chứng tỏ bối cảnh của đối phương rất hiển hách thì phải?

Vậy sao đột nhiên lại tới tham dự tiệc rượu này? Lúc trước cô tra trong danh sách cũng không thấy tên của người họ Biên.

Tề Tiểu Tô nghe Nghiêm Tắc Thâm nói vậy liền nhíu mày, hỏi: “Bọn họ được mời tới đây à?”

“Không phải, người của Biên gia rất ít khi tới những bữa tiệc như thế này, người bình thường sao dám tùy tiện mời chứ. Nghe nói là đối phương tự đưa ra yêu cầu muốn tới, người chủ trì đương nhiên cầu mà không được, vì thế đã tăng quy cách của tiệc rượu đêm nay lên mấy cấp, ngay cả loại rượu uống cũng thay đổi luôn.”

Nghiêm Tắc Thâm khuỳnh tay ra cho cô, Tề Tiểu Tô bám vào khuỷu tay anh ta rồi đi theo anh ta tới bên cạnh Nghiêm lão.

Nghiêm lão không mang bà Nghiêm nhỏ tới, Nghiêm Tắc Thâm cũng không có bạn gái, nhưng vốn dĩ bọn họ cũng nên mang người theo.

Thấy ánh mắt đầy kinh ngạc của Tề Tiểu Tô, Nghiêm lão nói: “Người của Biên gia tới, chủ trì thông báo khẩn cấp cho những người tham gia bữa tiệc, hẳn là sẽ có rất nhiều người điều chỉnh mang theo bạn gái tới hoặc là không mang họ theo.”

Tề Tiểu Tô vừa nghe đã hiểu ý của ông.

Bởi vì Biên gia quá trâu, người dự tiệc sợ bạn gái đi cùng không đủ đẳng cấp hoặc không thích hợp sẽ làm ảnh hưởng tới chính bản thân họ.

Bà Nghiêm nhỏ kia rất lắm lời, có lẽ Nghiêm lão cũng sợ cô ta sẽ nói bậy nói bạ trước mặt người của Biên gia.

Nghiêm Tắc Thâm cũng nói: “Còn có một số người vốn dĩ không định tham gia, nhưng sau khi nghe được tin tức này thì lại thay đổi quyết định và tới dự.”

Lúc trước, cô xem trên danh sách không thấy có Phó Minh Lệ và Lôi Khả Nhi, có lẽ cũng vì lý do này nên họ mới tới tham gia chăng?

“Biên gia lớn mạnh như thế cơ à? Sức ảnh hưởng có vẻ rất lớn.” Cô hơi nghẹn lời.

Nghiêm lão gật đầu, lại nói: “Cũng không nhất định, bởi vì cũng có vài người không biết Biên gia là ai mà.”

Bọn họ đứng ở sảnh lớn của khách sạn nói chuyện một hồi, thỉnh thoảng lại có thêm người tới, ai nấy đều áo quần bảnh bao, phong thái nhẹ nhàng, trí thức phong độ. Suýt chút nữa Tề Tiểu Tô đã cho rằng mình đang đi trên thảm đỏ.

Nhân viên đón khách ngoài đại sảnh cũng ăn mặc rất chỉn chu, còn cẩn thận kiểm tra thư mời của từng vị khách một, không có thư mời thì không thể tiến vào.

Tề Tiểu Tô nhìn thì thấy cũng có một số người không có thư mời, muốn trà trộn tiến vào nhưng lập tức đã được lịch sự mời ra ngoài.

Cô và Nghiêm Tắc Thâm đi ở hai bên Nghiêm lão, cùng tiến vào phòng tiệc.

Tiếng dương cầm êm ái, nhẹ nhàng chảy vào từng ngóc ngách, bên cạnh quầy bar nhỏ có một cây đàn piano, một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy dài chấm đất màu tím nhạt đang biểu diễn.

Tề Tiểu Tô còn tưởng là âm nhạc do loa phát ra, không ngờ lại có người diễn tấu ngay tại đây.

Phòng tiệc bố trí rất xa hoa nhưng không hoành tráng, cũng không có màu sắc rực rỡ hay bóng bay gì mà chỉ có hoa tươi màu nhạt làm chủ.

Tiệc rượu theo phong cách phương Tây, bàn ăn dùng đồ sứ màu trắng tinh, bên trên bày các món điểm tâm, còn có rất nhiều rượu, mỗi loại rượu lại được dùng một loại ly khác nhau, ánh đèn từ bên trên hắt xuống những chiếc ly chân dài đựng những chất lỏng đủ mọi màu sắc khiến cho nơi này càng thêm xa hoa tinh tế.

Tề Tiểu Tô cũng được chứng kiến kỹ năng trang điểm cao siêu của những người phụ nữ tham dự bữa tiệc, ai nấy đều trang điểm rất tinh tế, lễ phục bó sát người, tuyệt đối không có ai trang điểm và ăn mặc không hợp quy cách cả.

Xem ra người nào cũng xuất hết mọi kỹ năng của mình ra rồi đây.

“Tiểu Tô, kinh ngạc lắm đúng không? Tôi là đàn ông nên cũng không muốn nhiều lời như các mẹ đâu, nhưng tôi thực sự chưa thấy cô gái nào đi dự tiệc mà không trang điểm...” Nghiêm Tắc Thâm cảm thấy mình chẳng khác nào bà cô già lắm lời trước mặt Tề Tiểu Tô cả.

Anh ta không khỏi âm thầm oán thán, tốt xấu gì ở trong mắt người khác, anh ta cũng là một tổng giám đốc bá đạo cơ mà.

Tề Tiểu Tô lè lưỡi đáp: “Tôi cũng không phải hoàn toàn không làm gì mà, tôi có sửa lông mày, đánh son còn gì.” Có điều cô thật sự không muốn nói rằng son môi này là do Uyển Nghi đề xuất lúc hai người cùng đi dạo phố, sau đó lại được nhân viên bán hàng ở một quầy mỹ phẩm sửa lông mày miễn phí cho.

Nghiêm lão bật cười, quan sát cô rồi lại nói: “Bố lại thấy Tiểu Tô thế này rất ổn, sạch sẽ, tự nhiên.”

“Bố, cô ấy y như Uyển Nghi ấy, dù thế nào thì ở trong mắt bố đều tốt cả.” Nghiêm Tắc Thâm cười lắc đầu.

Có điều, quả thực da của Tề Tiểu Tô rất đẹp, mịn màng, nhẵn nhụi, da căng và bóng, thật sự không cần đánh phấn, chỉ cần tô son lên là đã khiến nhan sắc tăng lên rất nhiều rồi.

“Người của Biên gia còn chưa biết có tới hay không mà tất cả mọi người đều tự giác có mặt hết rồi.”

Tề Tiểu Tô nhìn một trong những ly rượu, hỏi: “Đều có thể uống được đúng không ạ?”

Hệ thống Tiểu Nhất lập tức khẩn trương nói: “Đừng quên, Thiếu soái đã nói cô không được uống rượu!”

Đầu Tề Tiểu Tô đầy vạch đen: “Anh ấy chỉ bảo không được uống say.” Hơn nữa, anh ấy cũng không cho cô quản, tại sao lại được quản cô chứ? Trong trường hợp thế này sao cô có thể uống say được.

“Cô có thể nếm một chút rượu hoa quả được chuẩn bị riêng cho phụ nữ, thơm ngọt mà thanh đạm, nồng độ cồn cũng rất thấp.” Nghiêm Tắc Thâm đưa cho cô một ly rượu màu xanh lục nhạt mát lạnh.

Tề Tiểu Tô nhận lấy ly rượu, thấy có người tiến tới chào hỏi bọn họ liền nói với Nghiêm Tắc Thâm và Nghiêm lão: “Hai người cứ nói chuyện xã giao đi, không cần để ý tới cháu đâu.”

Cô bưng ly rượu tùy tiện bước đi, thuận tiện tìm mấy ông chủ có khả năng sẽ hợp tác với Thịnh Tề, muốn nghe xem bọn họ đang nói tới chuyện gì.

Nhưng đi khắp một vòng, cô phát hiện tất cả đều đang nói chuyện liên quan tới người của Biên gia.

Có người nói với vẻ thần thần bí bí như thể biết một ít nội tình vậy, nhưng nghe rồi mới biết toàn là tư liệu mà cô đã tra được. Có người không biết Biên gia, nhưng hiện tại tiệc rượu có biến hóa lớn như thế, nghe nói là vì người của Biên gia sắp tới nên tự nhiên cũng cảm thấy kính sợ.

Tề Tiểu Tô cũng nhìn thấy Phó Minh Lệ và Lôi Khả Nhi, bên cạnh hai người đó đều có mấy người đàn ông có vẻ là người làm ăn thành đạt, nhưng cô đều không biết họ.

Hai luồng ánh mắt sắc bén đồng thời xuyên thấu qua đám người, dừng lại trên người cô.

Tề Tiểu Tô ngước mắt nhìn thì thấy Mã Chí Thành và ngài Ngải.

Hai người cùng đi với nhau. Không biết là bọn họ vốn dĩ có dự định tới đây hay nghe nói người của Biên gia tới nên mới thay đổi quyết định.

Ngài Ngải giơ chén rượu lên với cô từ xa.