Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 366: Tố cáo bà tội phỉ báng



Hai cô gái ở trong trường hợp như thế này, dù vì lý do gì mà nổi lên tranh chấp, nhưng đã ra tay thì đều sẽ mất mặt. Tuy rằng Lôi Khả Nhi chật vật sẽ bị người ta chế giễu, nhưng người ra tay là Tề Tiểu Tô cũng sẽ nhận được không ít ánh mắt trào phúng và coi thường.

Biên Hải Thành và Biên Hải Vi cũng nhìn về phía này.

Khi nhìn thấy Biên Hải Thành, rất nhiều cô gái trẻ trong bữa tiệc hoặc là những người có con gái có tuổi tương đương ít nhiều đều sẽ nổi lên tâm tư.

Đây là người của Biên gia! Biên gia đấy!

Nếu có thể...

Biên Hải Thành vừa rồi mới nói lần này tới có khả năng sẽ ở lại mười ngày, nửa tháng, bọn họ phải nắm chắc cơ hội này!

Trong giây lát, các thiếu nữ ở độ tuổi này đều coi nhau như đối thủ.

Hiện tại thấy có hai thiếu nữ gây sự với nhau, bọn họ cực vui sướng khi thấy người gặp họa, bởi gia đình như Biên gia chắc chắn sẽ không vừa mắt loại con gái thô bỉ như thế này. Vì thế, trong lòng những kẻ hẹp hòi đều nổi lên tâm tư bỏ đá xuống giếng, khiến cho hai người này trở thành những kẻ tâm tư càng đen tối hơn.

“Hai người này là ai thế? Là con gái tranh giành tình cảm hay là thế nào?”

“Quá không hiểu chuyện, trường hợp như thế này thích hợp cho bọn họ cãi cọ nhau chắc?”

Sắc mặt Phó Minh Lệ tái mét, nhưng không quan tâm thì cũng không được, bà ta nghiến răng bước tới, kéo Lôi Khả Nhi ra sau lưng mình, coi như che chắn dáng vẻ chật vật của cháu gái mình lúc này.

Rồi bà ta trừng mắt với Tề Tiểu Tô, cố gắng áp chế cảm giác muốn tát Tề Tiểu Tô một cái xuống, trầm giọng hỏi: “Cô Tề, cô làm thế này là có ý gì hả?”

Trong đám người, có người bắt đầu nhỏ giọng hỏi thân phận Tề Tiểu Tô.

Tất nhiên, lúc này Bạch Thế Tuấn sẽ không tự mình mở miệng nói ra thân phận của Tề Tiểu Tô, chẳng phải làm thế sẽ kéo địa vị của ông ta xuống thấp hơn sao? Ông ta cũng sẽ không cho Úc Hà Tâm nói, vì thế liền đánh mắt ra hiệu cho một người phụ nữ ở bên cạnh.

Người phụ nữ này tất nhiên có quen biết với ông ta, hơn nữa cũng biết cả Tề Tiểu Tô, vì đã giúp Bạch Thế Tuấn không ít chuyện nên cũng lấy được không ít lợi ích từ chỗ ông ta.

Nhận được ánh mắt nhắc nhở của Bạch Thế Tuấn, bà ta gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó dùng ánh mắt kinh ngạc, đề cao giọng nói: “A, sao cô bé mồ côi này lại ở đây?”

Nghe bà ta nói thế, khách khứa xung quanh đều tò mò, có người lại hỏi: “Sao lại là cô bé mồ côi?”

Giọng người phụ nữ kia có chứa mấy phần thương hại: “Chính là người vừa ra tay đó, nghe nói bố mẹ qua đời từ lúc còn nhỏ, dựa vào chút ít tiền bồi thường, sống nhờ ở nhà chú thím, à, đúng rồi, hình như tên là Tề Tiểu Tô. Tôi biết cô ấy là vì con gái tôi cũng học ở Nhất Trung, cô bé này cũng là học sinh ở đó, nhưng danh tiếng ở trường học lại không tốt cho lắm, đủ loại náo loạn, gièm pha, tuổi còn nhỏ mà đã bám vào nhà giàu, con gái tôi ngày nào về cũng kể. Cũng thật đáng thương, có lẽ vì cuộc sống bức bách.”

Giọng bà ta không nhỏ, rất nhiều người ở đây đều nghe thấy mấy câu này, kể cả hai anh em Biên Hải Thành và Biên Hải Vi. Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy trong mắt của đối phương vẻ ngưng trọng.

Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm cũng nghe thấy lời này, mặt hai bố con đều sầm xuống.

Người đàn bà này nói có mấy câu thôi mà rất độc địa, cơ hồ đều nói ra hết toàn bộ “vết nhơ” của Tề Tiểu Tô, đã thế còn cố tình bôi nhọ thêm vào. Đương nhiên, bố mẹ cô mất là sự thật, sống nhờ ở nhà chú thím cũng là thật, cái này không phải là vết nhơ gì. Nhưng mà trong hoàn cảnh này, ngay tại lúc này lại nói ra những lời ấy thì chẳng khác nào một sự vũ nhục. Hơn nữa, nói náo loạn, gièm pha, gièm pha cái gì? Thật đúng là hắt nước bẩn lên người cô ấy mà.

Ở đây cũng có mấy vị lúc trước từng tới bữa tiệc ở sơn trang Long gia với Nghiêm Tắc Thâm, cũng nhận ra Tề Tiểu Tô, nhưng lúc đó quả thực Tề Tiểu Tô tới cùng Nghiêm Tắc Thâm.

Bọn họ đang định lên tiếng, Tề Tiểu Tô liền lạnh lùng nhìn qua, sau đó lấy điện thoại ra, cũng không để ý tới ánh mắt đủ mọi sắc thái của những người ở đây, bấm gọi một dãy số.

“Luật sư Hà à? Tôi có chuyện này muốn nhờ anh giúp đỡ, là thế này, bà Kỷ Linh của công ty thẩm mỹ Hoa Linh, tôi muốn tố cáo bà ta tội phỉ báng.”

Lời này vừa dứt, toàn bộ khách khứa đều trợn tròn mắt.

Không phải chứ? Không nói không rằng liền tố cáo?

“Luật sư Hà? Người cô ta nói không phải vị luật sư Hà kia đấy chứ?” Có người nhỏ giọng hỏi.

Nghiêm Tắc Thâm cười lạnh: “Đúng rồi đấy, chính là luật sư Hà đó đấy.”

Lúc trước, tại bữa tiệc ở sơn trang Long gia, Nghiêm Tắc Thâm đã giới thiệu Tề Tiểu Tô với luật sư Hà, Tề Tiểu Tô cũng đã nói với Văn Nhĩ Định là sẽ mời luật sư Hà về làm cố vấn pháp luật cho Thịnh Tề. Chuyện này bọn họ đang bàn bạc, nhưng nghe Văn Nhĩ Định báo lại là sẽ không có vấn đề gì.

Luật sư Hà đã xem tư liệu về Thịnh Tề, cũng đã tới công ty thăm thú, rất xem trọng Thịnh Tề.

“Cảm ơn luật sư Hà, ngày mai tôi sẽ liên hệ với anh nói cụ thể chuyện này.”

Tề Tiểu Tô cúp điện thoại, ánh mắt dừng trên người Kỷ Linh kia, cong môi cười: “Còn có gì muốn nói thì bà cứ nói một lần cho hết đi, tôi cam đoan không ngăn cản.”

Sắc mặt Kỷ Linh trắng bệch, bà ta thật sự không ngờ Tề Tiểu Tô lại có thể ngay lập tức gọi được chính xác tên và thân phận của mình, đây cũng chính là một loại bản lĩnh.

Càng không ngờ là cách làm việc của Tề Tiểu Tô lại độc địa và tuyệt tình như thế, hoàn toàn không để cho người ta một con đường sống nào, ngay trước mặt bao nhiêu nhân vật nổi tiếng trong giới làm ăn mà lại có lá gan nói muốn tố cáo bà ta. Nếu là luật sư bất kỳ nào đó thì bà ta chẳng thèm để trong lòng, nhưng đó lại là luật sư Hà.

Luật sư Hà nổi danh cả nước, không chỉ chuyên nghiệp, tài cán, hơn nữa có rất nhiều người làm ăn giàu có từng được anh ta hỗ trợ, những người đó không chỉ cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta, chỉ cần anh ta có việc gì cần là sẽ đứng ra giúp đỡ ngay.

Nghe nói, chỉ cần là vụ án mà anh ta đã nhận thì không bao giờ thua kiện.

“Sợ gì chứ, nghe nói luật sư Hà không tùy tiện nhận án đâu, cũng không nhìn tiền mà chỉ nhìn chứng cớ và sự thật, luật sư Hà cũng sẽ không...” Một vị khách nữ vốn định an ủi Kỷ Linh, nhưng nói tới đây thì lại im bặt.

Nghiêm lão hừ lạnh, nói: “Luật sư Hà làm việc thế nào ai mà chẳng biết, giờ cậu ta đã nhận vụ này rồi, điều đó chứng tỏ là gì đây?”

Chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ anh ta thực sự quen biết Tề Tiểu Tô và còn tin tưởng cô.

Bởi vậy, phỉ báng là thật. Nếu thế thì những lời Kỷ Linh vừa nói đều là giả.

Thì ra là thế.

Ngài Ngải nhìn Tề Tiểu Tô, ý cười trên môi càng sâu hơn.

Đứa nhỏ này, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà thật sự khiến người ta phải có cách nhìn khác rồi. Không cần tự mình tốn nước bọt đã có thể xử lý xong Kỷ Linh, lại rửa sạch hoàn toàn nước bẩn mà Kỷ Linh vừa hắt lên người mình, đồng thời, cô vừa biểu hiện như thế, nào còn có ai dám nói lung tung gì về cô nữa chứ.

Có điều, chẳng lẽ cô ấy không sợ điều này làm anh em họ Biên kia không vui sao?

Ngay cả hắn cũng muốn làm quen với anh em Biên gia, có điều hắn làm về giải trí, nghe nói người của Biên gia không thích nghề này nên hắn chỉ có thể thức thời, cố gắng không tiến lại gần.

Mặt Kỷ Linh trắng bệch bị mấy khách nữ quen kéo sang bên cạnh.

Bạch Thế Tuấn và Úc Hà Tâm cũng nhìn nhau, trong đáy mắt sầm xuống. Bọn họ càng ngày càng cảm thấy chán ghét Tề Tiểu Tô này.

Lúc này, Phó Minh Lệ lại lạnh lùng nhìn Tề Tiểu Tô, nói: “Tề Tiểu Tô...”

Tề Tiểu Tô ngắt lời cô ta: “Đúng rồi, vừa rồi đã quên nói, cô Lôi Khả Nhi này tôi cũng sẽ tố cáo luôn. Có nói gì thì ngày mai gặp luật sư của tôi rồi hãy nói, kể cả chuyện tôi ra tay, các người cũng có thể nói, đến lúc đó cùng nhau xử lý.”

Nói xong, cô bưng một ly rượu đi về phía Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm.

Phó Minh Lệ tức giận tới run cả người.

Một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Cô Tề này thật ngang ngược quá đi!”