Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 464: Ngoan



“Sao anh liên lạc được với Tiểu Nhất thế?” Tề Tiểu Tô muốn để giọng điệu của mình thật lạnh nhạt, nhưng lời nói ra miệng đến chính cô cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Vệ Thường Khuynh tham lam nghe giọng nói của cô.

Không nghe còn chịu được, nghe thấy tiếng nói của cô rồi, anh mới thấy mình hoàn toàn không có biện pháp tiếp tục nhẫn nại, lúc này anh chỉ hận mình không thể lập tức chạy tới trước mặt cô, ôm chặt cô vào lòng, khảm sâu vào tận trong xương tủy của mình.

“Giận anh à?”

Giọng của anh hơi khàn mang theo một chút đè nén, giọng nói này truyền vào trong tai Tề Tiểu Tô khiến lòng cô lại dao động.

“Tôi là lính quèn, nào dám tức giận với Thiếu soái.”

Vệ Thường Khuynh hơi ngạc nhiên, anh bật cười. “Ừ, tên Thiếu soái kia cho em quyền tức giận, em cứ mắng hắn vài câu đi cũng được?”

“Em…”

Tề Tiểu Tô ngập ngừng, trong chốc lát không biết phải nói gì.

Định mắng thật à?

Mà mắng cái gì?

Hình như cô chưa học được cách mắng một tên lúc nào cũng thích giấu tâm sự ở trong lòng.

“Em không nỡ à?” Vệ Thường Khuynh thở dài. Không hiểu vì sao khi nghe thấy tiếng thở dài của anh, Tề Tiểu Tô lại cảm thấy nếu lúc này anh đang đứng trước mặt cô, chắc chắn anh sẽ đưa tay ra xoa tóc cô.

Nhưng anh đi đã mấy tháng rồi, tóc của cô không còn ngắn như ở thời điểm anh đi nữa, hiện giờ nó đã dài gần ngang vai, giống như tóc của học sinh rồi.

Đột nhiên cô lại muốn đi cắt tóc.

“Trước đó bọn anh phải đi làm một nhiệm vụ truy tìm một tên tội phạm giết người quốc tế, thiết bị định vị trên người anh bị hỏng, sau đó lại phải khẩn cấp rời khỏi nơi huấn luyện, nhiệm vụ lần này hoàn toàn bí mật, không được sử dụng bất cứ đồ vật nào có thể liên lạc được nên không có cách nào liên hệ với bên ngoài.”

Vệ Thường Khuynh vẫn luôn cho rằng mình làm chuyện gì đều không cần phải giải thích với ai, cho nên anh không hề có kinh nghiệm trong việc phải đi giải thích như thế này, anh chỉ có thể cố gắng nói rõ tình hình thực tế của mình ra. Anh hạ âm lượng xuống rất thấp: “Lần này bọn anh lại nhận một nhiệm vụ đặc biệt cấp SSS và không được liên hệ với bất cứ ai, thế nên, hiện giờ anh đang làm trái với quân kỷ…”

Nói xong lời cuối cùng, dường như đến chính anh cũng không dám tin mình đang làm trái kỷ luật của quân đội nên hơi dừng lại một chút.

Trong đầu Tề Tiểu Tô nhanh chóng hiện ra hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh khi truyền tải số liệu thực thể. Cô suýt bật cười nhưng may mà vẫn kiềm chế lại được.

“Vậy anh có thể không cần gọi cú điện thoại này.”

“Anh không nhịn được.”

Cô nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ của anh.

“Em không giận anh nữa rồi, phải không?”

Tề Tiểu Tô cắn môi. Nào có dễ dàng như vậy, ba tháng liền không có tin tức gì của anh, giờ chỉ nói có mấy câu mà đã muốn cô tha thứ cho anh rồi chắc?

Vệ Thường Khuynh thấy đầu dây bên kia im lặng, đành nói: “Anh hứa với em, đây là lần đầu cũng là lần cuối, sau này anh sẽ không tham gia cuộc huấn luyện nào quá một tháng nữa. Và dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ gọi về cho em, đừng giận nữa được không?”

“Cái gì mà lần đầu tiên với lần cuối cùng, không phải hai tháng sau anh còn phải ra nước ngoài tham gia thi đấu sao?”

Vệ Thường Khuynh cảm thấy anh vừa tự đào hố chôn mình rồi.

“Đây là chuyện đã được quyết định từ trước nên không tính.” Anh xoa lông mày, nói: “Thật ra anh đã thấy hối hận từ lâu rồi, sớm biết thế này, bản Thiếu soái thà theo chân em, làm tình nhân của em để cả đời được ăn cơm chùa còn hơn.”

Tề Tiểu Tô lại suýt bật cười.

Trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng hình ảnh Vệ Thiếu soái mặc một bộ quân trang thẳng thớm, sau đó anh bám theo bên cạnh cô, đúng hình tượng tiêu chuẩn của một tình nhân nhỏ, cô chợt cảm thấy hình ảnh này thật kỳ quái, thật sự là… quá mức thê thảm.

“À, bản Thiếu soái ăn cũng không nhiều đâu.”

Lượng cơm anh ăn như vậy còn nói là không nhiều?

“Còn nữa, yêu cầu cũng không cao.”

Vậy mà còn gọi là yêu cầu không cao?

“Dáng dấp cũng tạm được…”

Thế nào gọi là dáng dấp tạm được? Dáng dấp tạm được thì sao trêu hoa ghẹo nguyệt lắm thế! Ấy, không phải là cô đang khen anh đâu!

“Mà anh còn không cần tiền, miễn phí ngủ cùng vào buổi tối, một đêm muốn bao nhiêu lần thì tùy em, đương nhiên tốt nhất là không dưới ba lần…”

“Vệ! Thường! Khuynh!”

Tề Tiểu Tô đỏ bừng mặt hét lên ngắt lời anh.

Anh có cần vô liêm sỉ đến thế không hả?

Vệ Thường Khuynh cúi đầu, bật cười.

“Được rồi, chúng ta không nói nhảm nữa, ngoan, chờ anh một thời gian, được không?”

Cô còn có thể nói gì được nữa?

Nếu cô nói không đợi anh, cô biết chắc khi trở về anh nhất định sẽ tính sổ với cô. Cô rất không chí khí mà cảm thấy rằng đến lúc đó chắc chắn mình sẽ bị anh áp đảo hoàn toàn.

Tuy hiện giờ thân thủ của cô đã mạnh hơn người khác rất nhiều, nhưng đấu với Vệ Thiếu soái, cô vẫn không chịu nổi một đòn. Cho đến giờ cô vẫn còn chưa chạm được đến đầu của anh đâu.

“Em không trả lời coi như không giận nữa nhé. Giờ nói cho anh biết, em gặp phải chuyện gì không thể giải quyết được hả?”

“Hả?”

Anh chuyển chủ đề quá nhanh khiến Tề Tiểu Tô theo không kịp tiết tấu của anh.

Trong đầu Vệ Thường Khuynh hiện lên dáng vẻ ngơ ngác của cô lúc này, tay anh rất ngứa ngáy muốn được vò tóc của cô, vừa thấy mềm lòng lại vừa chua xót. “Thiếu cái gì? Nói cho anh biết, anh sẽ giúp em.”

“Thiếu người…”

Không hiểu vì sao, lúc đầu cô rất tức giận, cảm thấy mình muốn xù lông với anh, nhưng khi nghe thấy anh nói như vậy lại mềm nhũn ra, trong giọng nói cũng mang theo cả hờn dỗi cùng tủi thân.

“Việc này cứ giao cho anh, anh sẽ tìm người cho em, yên tâm, chắc chắn toàn người dùng được. Còn gì nữa nào? Nói tiếp cho anh nghe.”

Tề Tiểu Tô cảm thấy anh như thể đang dỗ một cô bé tuổi vị thành niên, hỏi cô muốn mua quà gì vậy, cô không nhịn được cười nên lại cắn môi tránh để mình cười ra tiếng.

“Có người ức hiếp em, em muốn đánh lại hắn.”

“Ừm, đương nhiên rồi, phải trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần mới được. Em muốn làm gì cứ làm, trời có sập xuống cũng có bản Thiếu soái chống cho em.”

“Anh chịu nổi không? Giờ còn chẳng biết anh đang ở đâu nữa là.” Tề Tiểu Tô bĩu môi.

Đôi mắt của Vệ Thường Khuynh hơi ánh lên. “Không tin?”

“Đối với một người ba tháng liền không có tin tức gì thì…”

Vệ Thường Khuynh thở dài, anh thấy mình chịu thua rồi: “Ôi, bà cô của anh ơi, tiểu tổ tông, bảo bối, chao ôi, đã nói không giận chuyện này nữa rồi cơ mà.”

Lương Lệ thấy vẻ mặt bất đắc dĩ cùng cưng chiều của đội trưởng, cằm của anh ta suýt rơi xuống đất.

Có phải anh ta vừa bị hoa mắt không vậy!

Đội trưởng đội Phi Ưng, một đội trưởng lạnh lùng tàn khốc sao có thể có vẻ mặt như thế? Chắc chắn là anh ta bị hoa mắt rồi! Anh ta có nên tới khoa mắt kiểm tra một lần không nhỉ?

Có cảm giác hơi đáng sợ đấy.

Lúc này, có người vội vàng bước tới chỗ họ, Lương Lệ nhận ra đây là người phụ trách liên lạc giữa cấp trên và đội Phi Ưng. Sắc mặt của Đại Hùng hơi thay đổi, đội trưởng đang xoay lưng về phía họ, giờ có muốn lên tiếng nhắc nhở cũng không kịp rồi, nếu để người kia thấy Đội trưởng đang gọi điện thoại thì…

Lương Lệ nhìn sắc mặt của đồng đội liền hiểu ngay vấn đề, bỗng anh ta cũng cảm thấy căng thẳng hơn hẳn.

Nhìn đội trưởng vẫn đang nói điện thoại, tư thế kia rõ ràng đang lơi lỏng cảnh giác, không có vẻ gì là muốn kết thúc cuộc trò chuyện này cả, mà cho dù bây giờ có tắt cuộc gọi, tay anh ấy vẫn cầm chiếc điện thoại, vừa xoay người lại sẽ bị nhìn thấy ngay.

Nhưng ngay tại lúc người đàn ông có biệt danh Phi Ngư kia nhìn về phía Vệ Thường Khuynh, thì tay của Vệ Thường Khuynh đã để xuống, chiếc di động không hiểu đã được bỏ vào trong túi từ lúc nào, nhanh đến mức ngay cả Lương Lệ luôn chú ý đến anh cũng không phát hiện ra.

Vệ Thường Khuynh quay lại, Phi Ngư đã đến trước mặt anh.

“Đội trưởng, tư lệnh cho mời anh tới.”

Con ngươi trong mắt Lương Lệ hơi co lại.

Đột nhiên cậu ta nghĩ đến một việc, đội trưởng của họ không có phương tiện liên lạc, anh ấy ở đâu làm sao Phi Ngư biết được? Phi Ngư tìm tới đây chuẩn xác như vậy đã nói lên điều gì?

Chứng tỏ trên người của đội trưởng chắc chắn phải có… thiết bị định vị, không biết chừng nó còn có chức năng nghe trộm nữa. Nhưng vừa rồi đội trưởng đã nói chuyện với anh ta, còn gọi điện thoại nữa, thế chẳng phải là bị lộ rồi sao?