“Tề tổng, chúng tôi điều tra phía sau núi kết quả ra hoàn toàn chính xác, không có nhiều phôi ngọc, nhưng chúng tôi phát hiện quặng mỏ này không sâu, dưới lòng đất nông cũng có một ít, mặc dù không nhiều nhưng thỉnh thoảng lại tìm được một ít phôi ngọc nhỏ!” Tôn Hổ lấy ra một tấm bản đồ cho cô xem, phía trên là bản đồ địa hình phía núi Hậu Sơn, trên đó được ghi chú bằng mấy hình tam giác màu đỏ, anh ta chỉ tay vào hai hình tam giác đỏ to nhất và nói: “Là hai chỗ này, hẳn còn không ít khoáng thạch, không biết có phải trước kia đã từng bị đạn pháo oanh tạc hay không mà mặt đất bị nổ tung, khoáng thạch bên trong cũng thành đá vụn, nhưng tỷ lệ ra ngọc rất cao!”
Tề Tiểu Tô nghe vậy rất vui mừng.
Xem ra, ngọc ở phía sau núi còn nhiều hơn so với dự tính của cô.
Đều là đá vỡ, vậy thì càng tốt.
Chỉ cần vỡ một nửa là có thể nhìn thấy ngọc ở bên trong, thế rất hay, dù sao cô cũng đang muốn quảng cáo cho khu nghỉ mát, đến lúc đó không chỉ có thể thu hút được những người trong nghề, mà còn có thể thu hút được cả những cô gái trẻ nhà giàu có nữa.
Tôn Hổ móc trong túi ra một hòn đá và đưa cho Tề Tiểu Tô. Hòn đá này chỉ lớn hơn trứng bồ câu một chút, nhưng một nửa của nó là đá bình thường, nửa còn lại là ngọc băng xinh đẹp màu xanh.
“A, ngọc băng xanh.”
Tề Tiểu Tô nhìn viên ngọc rồi hô lên đầy kinh ngạc.
Tôn Hổ gật đầu: “Viên này tôi nhặt được ở mỏ số một, chất lượng rất tốt phải không? Tôi vẫn muốn tìm cơ hội mang lên cho Tề tổng xem, vừa dịp hôm nay đưa cho cô xem luôn. Chỗ bên kia chúng tôi đã quây lại rồi, tạm thời không cho ai vào cả.”
Lúc trước khi họ đến đây, Tề Tiểu Tô đã nói với bọn họ rằng trong quá trình làm việc, nếu họ tìm được bất kỳ khối ngọc nào đều phải đưa lên cho cô, đợi sau này khu du lịch mở cửa đón khách, bọn họ đều có thể lên núi tìm ngọc.
Công việc là công việc, nếu chỉ để thỏa mãn lòng tham của mình thì bọn họ còn có thể một lòng làm việc sao?
Cũng may mấy người này đều có nhân phẩm rất tốt.
Tề Tiểu Tô không khách sáo cầm lấy viên ngọc. Cô cũng đang định lần này tới sẽ tự mình đi tìm lại một lần nữa xem còn sót những viên ngọc cực phẩm nào không, nếu có thì cô phải thu lại. Nếu không chuyện có ngọc cực phẩm không phải là chuyện tốt đối với khu du lịch, sẽ chỉ dẫn tới nhiều kẻ có ý đồ xấu.
Món lợi nhỏ còn có thể giữ được, những món lợi lớn chỉ sợ có được cũng không có chỗ tốt.
“Mọi người vất vả rồi, tấm bản đồ này chính là bản đồ phân bố của tất cả khoáng thạch à?”
Tôn Hổ xác nhận.
“Tôi mượn một chút, các anh đi nghỉ trước đi.”
Bọn Tôn Hổ đi khỏi, Tề Tiểu Tô hơi ngượng ngùng nhìn Vệ Thiếu soái, muốn nói gì mà lại thôi.
“Em muốn nói cái gì?” Anh thản nhiên hỏi cô.
“Có khả năng ngày mai em còn phải tới đây nữa, em muốn đi kiểm tra lại ngọn núi này.” Nếu không đi kiểm tra toàn bộ khu mỏ một lần, đợi đến lúc chỗ này xây dựng lớn hơn nữa, công nhân đi lại nhiều sợ không quản lý được. Nhưng ngày mai là ngày nghỉ cuối cùng của anh, cô lại không thể ở bên cạnh anh.
Vệ Thiếu soái chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Tề Tiểu Tô nghĩ rằng anh đang tức giận nên đưa tay kéo vạt áo của anh, tỏ vẻ vô cùng đáng thương.
Trông giống một con thỏ con.
Vệ Thiếu soái cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, không kìm được mà nâng cằm cô lên hôn một cái vào môi cô. Tề Tiểu Tô sợ hãi nhìn quanh bốn phía, thấy bọn Tôn Hổ đã đi xa, Đồng Xán đang dẫn đám thợ cắt đá đến nơi làm việc và phân công nhiệm vụ cho họ, hai chị em Khưu gia đi chuẩn bị một vài thứ mời khách khứa, may mà không có ai để ý đến bên này, không thì uy phong của Tề tổng cô còn đâu nữa.
“Ngày mai anh đi kiểm tra cùng với em, ít ra nơi này cũng được xem là căn cứ cách mạng của bản Thiếu soái nhỉ?”
Tề Tiểu Tô bật cười vui vẻ.
Nhưng vừa nghĩ tới việc anh đã từng bị nhốt ở trong núi mấy năm, cô lại cảm thấy đau lòng, không kìm được chủ động nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Cảm nhận được sự đau lòng của cô, Vệ Thiếu soái thấy ấm áp trong lòng.
“Thế này trông anh giống như Tôn Ngộ Không, mà em chính là Đường Tăng đến cứu anh ở núi Ngũ Hành Sơn.” Anh đùa.
Vốn đang rất đau lòng, nghe anh ví von như thế, Tề Tiểu Tô lại không thể nhịn được cười. “Em là nữ Đường Tăng?”
“Ừ hừm, cũng không được, có rất nhiều nam nhân đều muốn cắn nữ Đường Tăng một cái.”
Thấy anh càng nói càng sai, Tề Tiểu Tô lập tức hô ngừng.
Một lát sau, Đồng Xán đi tới. “Cô Tề, sắp đến giờ khách tới rồi.”
Vừa dứt lời, bọn họ liền nghe thấy tiếng xe ô tô, ở bãi đỗ xe phía trước bục gỗ đã có mấy chiếc xe, may mà việc chào hỏi khách khứa đã có bọn Văn Nhĩ Định và La Thành Giang lo.
Tề Tiểu Tô đứng ngay bên dưới chiếc lều nên không phải chịu đựng ánh mặt trời, gió núi mát mẻ, chỉ cần chờ người đến đông đủ là được. Vệ Thiếu soái hôm nay đến đây vốn chính là muốn tuyên bố chủ quyền nên tất nhiên anh vẫn đi theo bên cạnh cô.
Mà Đồng Xán là vệ sĩ của Tề Tiểu Tô, chuyện bên này đã sắp xếp xong, không còn chuyện gì nữa nên anh ta cũng đi theo bên cạnh cô.
Đám người Tề Tông Bình vừa đến đã nhìn thấy bọn họ.
“Nơi này muốn xây dựng thành cái gì vậy, xem ra cũng không nhỏ đâu!” Trên đường đi, Trần Đông đã xuýt xoa hai, ba lần, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
“Đừng nói nữa, phong cảnh nơi này đúng là rất khá, nghe nói là muốn xây một khu nghỉ dưỡng cho bên truyền hình điện ảnh, nơi đây có rất nhiều kiến trúc xinh đẹp, người ta cũng có thể đến đây quay phim, giống như cái phim trường lớn ấy.” Tề Tông Bình nói.
Tề Đan Thần sáng mắt lên: “Vậy sau này tới đây hẳn là có thể nhìn thấy minh tinh phải không?”
Đến xem quay phim mà có thể quen biết được minh tinh thì tốt quá.
Trịnh Mạt cũng rất thích các minh tinh, nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú, cùng đi lên bàn luận với Tề Đan Thần.
Tô Vận Thuận chép miệng: “Nơi này là của Tiểu Tô thật à? Con bé đó lắm tiền thế cơ à?”
Mắt của tất cả mọi người đều sáng lên. Tề Tiểu Tô!
Trần Đông bấm cánh tay của Trần Quang, kéo gã sang một bên thì thầm: “Mấy cái mẹ dạy mày, mày nhớ chưa? Nếu hôm nay có thể thành được chuyện tốt, chị nói cho mày biết, coi như đời này mày không cần làm gì cả, chỉ cần chờ ăn sung mặc sướng là được rồi, mà chúng ta cũng sẽ làm rạng rỡ tổ tông Trần gia!”
“Được rồi, chị, em nhớ rồi! Chị nhìn xem nơi này toàn là núi, chị chỉ cần tạo cơ hội cho em, còn sợ em không làm được gì một con nhóc sao?” Trần Quang hất tay của bà ta ra, nghĩ đến dáng vẻ của Tề Tiểu Tô, nước bọt của gã cũng sắp chảy xuống. “Chị, em nói cho chị biết, hiện giờ cứ nghĩ đến con nhóc chết tiệt kia là em lại không chịu được.”
Trần Đông khinh bỉ nhìn xuống phía dưới của gã, đúng là thấy chỗ đó hơi nhô lên, bà ta lập tức phỉ nhổ. “Mấy thằng đàn ông chúng mày đều thế hết! Đều thích mấy đứa có dáng dấp yêu tinh!”
Nói đến mới nhớ, chồng bà ta lâu rồi không đụng vào bà ta, lúc bà ta còn trẻ, chỉ cần bà ta hơi trêu đùa một chút là ông ta cũng cứng lên rồi.
Trần Đông nghĩ thế liền vội vàng chạy tới bên cạnh Tề Tông Bình, khoác lấy cánh tay của ông ta, nói khẽ: “Ông xã, về sau chỗ này được xây xong, chúng ta cũng đến đây ở vài ngày nhé, chỉ hai ta thôi!”
Trong lòng Tề Tông Bình rất ghê tởm nhưng ở trước mặt người khác, ông ta không thể tỏ thái độ quá mức, ông ta không kiên nhẫn, nói: “Để sau hãy nói!”