Vệ Thường Khuynh không hề có ý nghĩ sẽ thân thiết với cô, đều là do một mình Hệ thống Tiểu Nhất nhiệt tình nghĩ như vậy. Thật không biết cái Hệ thống này được thiết kế kiểu gì, lại còn có cả chức năng làm bà mối như vậy nữa. Có điều, loại chức năng này dùng trên người cô, ít nhiều khiến cô cảm thấy nhức trứng, à không, cảm thấy thắt ruột.
Hừ.
Sự chú ý của cô lại trở về phía cậu út và Hồ Tu Trạch.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn cẩn thận dè chừng di chuyển xuống theo họ, lát nữa nếu quan sát thấy tình thế không tốt cô còn có thể giúp đỡ. Đó là cậu ruột của mình, cô cũng không thể đẩy hết cho người khác được.
“Cậu Hồ mau lên, mau đuổi chúng đi, mau, tôi cảm giác như chúng sắp động đậy rồi...” Mồ hôi trên trán Tô Vận Đạt túa ra như nước, đầm đìa chảy xuống mắt, anh ta không kìm chế nổi đưa tay lên dụi, nhưng chính vì động tác đó khiến hai con rắn tưởng rằng đối phương đang muốn tấn công, một trong hai con phi về phía bọn họ.
Hai mắt của Hồ Tu Trạch nhìn chằm chằm chúng, cành cây trong tay nhanh chóng xiên qua đó.
Tim cả ba người đều giật thót, thậm chí Tô Vận Đạt còn hét thất thanh, chỉ nghe soạt một tiếng con rắn đó đã bị xiên trúng nằm quằn quại trên mặt đất.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì con rắn còn lại đột nhiên phi đến, còn phi đúng đến vị trí của Hồ Tu Trạch.
Hồ Tu Trạch thậm chí có thể ngửi được mùi tanh và cả tiếng gió nhỏ xíu. Nhưng lúc này anh ta không thể buông tay, một khi buông tay thì con rắn mà anh ta đang khống chế nhất định sẽ xông lên cắn cho anh ta một cái tàn nhẫn.
Đây còn là một loại rắn kịch độc.
Lúc này chỉ có thể trông cậy vào Tô Vận Đạt. Nhưng Tô Vận Đạt lại run rẩy đến nỗi không thể cử động được, một là vì hoảng sợ, hai là vì mắt cá chân đã bị thương, đến giờ điều đáng sợ hơn chính là không thể cử động được.
Trong lòng Hồ Tu Trạch thầm kêu lên một tiếng, cảm thấy bản thân đã lâm vào tình cảnh khó có thể thoát khỏi.
Đúng lúc này, tiếng gió quét qua, anh ta nhìn thấy Tề Tiểu Tô đang cầm một cành cây to hung dữ vút mạnh một cái vào con rắn xấu xa đang phi một nửa trên không trung kia.
“Tiểu Tô!”
Từ vị trí của anh ta nhìn sang, anh ta chỉ nhìn thấy một bên mặt của Tề Tiểu Tô, thái dương của cô đầm đìa mồ hôi, làn da hiện rõ màu đỏ hồng, nhìn lại cảm thấy rực rỡ lạ thường.
Nhưng Tề Tiểu Tô không hề dừng lại, sau khi hất con rắn kia đi cô lại lập tức xông về phía đó, tiếp tục khua khoắng cành cây trong tay, một lần nữa hất con rắn đó ra phía xa hơn, mãi cho đến khi con rắn đó kiệt sức lẩn vào trong bụi cỏ, không còn thấy tung tích.
Lúc này Tề Tiểu Tô mới quay đầu lại nhìn bọn họ, nở một nụ cười yếu ớt.
Hồ Tu Trạch cảm thấy nụ cười này thực sự rất đẹp. Có thể sau này, Tề Tiểu Tô đã không còn là Tề Tiểu Tô của bây giờ nhưng Hồ Tu Trạch vẫn luôn nhớ đến ngày hôm nay, nhớ đến nụ cười yếu ớt đó của cô. Ngay lúc này, anh ta đâu thể ngờ được, sau này cô gái trẻ yếu đuối lại dũng cảm kia sẽ lớn lên và trở thành nhân vật có hào quang rực rỡ đến thế, dù bị hơn chục người chĩa súng vào những vẫn có thể vui vẻ nói cười.
Hồ Tu Trạch cũng ném con rắn còn lại ra phía xa, sau đó mới quay lại đỡ Tô Vận Đạt đứng dậy.
Tề Tiểu Tô xách ba lô của Tô Vận Đạt buông xuống lúc trước, đang chuẩn bị đi theo thì đột nhiên nhìn thấy góc của một hòn đá ở trong bụi cỏ rậm chỗ hai con rắn nằm khi nãy.
Hòn đá đó có màu xanh ngọc, bởi vừa hay ở trong bụi cỏ cùng màu cộng thêm việc vừa rồi bị hai con rắn thu hút toàn bộ sự chú ý cho nên Hồ Tu Trạch và Tô Vận Đạt đều không hề nhìn thấy hòn đá đó.
Trái tim của Tề Tiểu Tô nhảy thót lên.
Cô tiến lại gần rồi nhặt hòn đá đó lên, vừa cầm trong tay liền cảm thấy nhơn nhớt.
Ban đầu cô nghĩ có lẽ đó là dịch nhầy của rắn, nghĩ vậy cô còn thoáng cảm thấy hơi buồn nôn, nhưng ngay giây tiếp theo cô lại cảm giác không giống vì hòn đá này không hề bị ướt.
Lúc này, giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên: “Chúc mừng kí chủ đã tìm được một viên khoáng thạch năng lượng cấp B!”
Tim Tề Tiểu Tô lại nhảy thót một cái. Chiếc vòng tay mà lão Đồng bán cho cô giá năm vạn tệ, nhưng chỉ là năng lượng cấp D, bây giờ hòn đá này lại mang năng lượng cấp B, nếu để làm đồ trang sức thì có thể bán được bao nhiêu tiền?
Dựa vào tính toán của một người ngoài nghề như cô thì ít nhiều gì cũng có thể bán được mười mấy hai mươi bạn tệ đấy chứ? Giàu to rồi!
Nhưng giấc mộng tươi đẹp của cô còn chưa bắt đầu bao lâu thì đã bị Hệ thống Tiểu Nhất dội một gáo nước lạnh. “Kí chủ, mau để bản Hệ thống hấp thụ năng lượng này đi, năng lượng hấp thụ từ chiếc vòng tay lần trước đã giảm đi đáng kể vì hai lần nói chuyện của Thiếu soái, nếu giờ lỡ vào rừng sâu gặp nguy hiểm, được thêm chút năng lượng thì bản Hệ thống có thể kịp thời cảnh báo cho cô.”
Nói thì lúc nào cũng đơn giản!
Tiền của cô, giấc mộng phát tài của cô!
Trái tim Tề Tiểu Tô đang rỉ máu. Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất lại vang lên: “Trong bụi cỏ có ổ rắn, đàn rắn sắp xuất hiện, nếu còn không đi thì kí chủ sẽ bị bốn con rắn đồng thời cắn mà trúng độc chết.”
“A!”
Tề Tiểu Tô hét lớn, không kịp nghĩ đến bất cứ điều gì lập tức chạy lên theo hướng dốc núi đồng thời la lên với Hồ Tu Trạch: “Anh Tu Trạch chạy mau, vẫn còn rất nhiều rắn!”
Hồ Tu Trạch và Tô Vận Đạt kinh hãi, anh ta một tay đỡ Tô Vận Đạt, một tay thu lại hai cái ba lô rồi chạy lên phía trên. Cùng lúc đó quay lại nhìn Tề Tiểu Tô một cái, cô rất nhanh đã đuổi kịp, bụi cỏ trong rãnh núi phía sau rung động, quả nhiên là có một đàn rắn bò ra.
Ba người chạy bán sống bán chết, cả quãng đường Tô Vận Đạt đều khập khiễng chạy, cắn răng rắc thuốc đuổi rắn xuống.
Chạy được một đoạn, Tề Tiểu Tô nghe thấy Hệ thống Tiểu Nhất nhắc nhở đã thoát khỏi vòng nguy hiểm mới thở phào nhẹ nhõm bước chậm lại.
Nhưng trong đầu cô bỗng ‘đinh’ lên một tiếng, Hệ thống Tiểu Nhất lại bắt đầu nhắc nhở không đủ năng lượng.
Cô nắm chặt hòn ngọc đang nằm trong tay, không còn cách nào đành đặt nó lên trán. Hệ thống Tiểu Nhất lập tức hấp thụ.
“Hiện giờ tôi đang không biết là do tìm năng lượng cho cậu mà tôi gặp phải những nguy hiểm này hay là vì gặp những nguy hiểm này mà cần đến cậu, tìm năng lượng cho cậu nữa.”
Đầu óc cô hơi hỗn loạn, việc này cũng giống như không biết gà có trước hay trứng có trước vậy.
Đến hòn ngọc ngang dọc như thế nào cô còn chưa được nhìn rõ, vừa chớp mắt ngọc đã biến thành một đống đất vụn.
Đúng lúc Hồ Tu Trạch quay đầu lại, nhìn thấy đống đất vụn trên tay cô, anh ta hơi sững sờ, “Tiểu Tô, em nắm cục đất làm gì thế?”
Là đất sao? Đâu có giống.
Tề Tiểu Tô thả tay, đống vụn đất lả tả rơi xuống mặt đất, mười mấy hai chục vạn tệ của cô cứ như vậy biến mất, ruột gan đau như cắt.
“Không có gì.”
Hồ Tu Trạch tìm một vị trí không có nhiều cỏ dại rậm rạp, là một khoảng đất vàng bị mưa lũ bào mòn để lộ ra vài tảng đá.
“Ngồi đây nghỉ ngơi một lúc đi.”
Tô Vận Đạt ngồi xuống một tảng đá, vị trí mắt cá chân lập tức cảm thấy đau đớn không thể chịu được, nhìn xuống một cái liền la lên: “Chết rồi, chân của tôi bị sưng to quá!”
Mắt cá chân của anh ta lúc này đã sưng phù giống hệt như một cái chân lợn ngâm rượu.
Hồ Tu Trạch và Tề Tiểu Tô đồng thời cau mày lại.
Như vậy cũng không biết liệu có bị gãy xương không, an toàn nhất vẫn là nên xuống núi đến bệnh viện kiểm tra, nếu như thật sự gãy xương mà còn dây dưa kéo dài thời gian kiểm tra thì chắc chắn sẽ rất phiền phức, suy cho cùng đó cũng là vị trí khớp xương quan trọng.
Nhưng bọn họ không dễ dàng gì mới lên đến tận đây, lẽ nào phải bỏ cuộc sao?