Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 637: Đích thân đi cứu



Nghe thấy giọng của Tề Tiểu Tô, Tần Yên Vũ lập tức cứng đờ, trong lòng đột nhiên cảm thấy chẳng ra làm sao, giống như người mà bản thân không muốn thấy nhất đúng lúc lại gặp phải, khiến mặt cô ta nóng ran.

Nhưng cô ta cũng nhanh chóng phản ứng kịp: “Hóa ra Tiểu Tô cũng ở đây à, thật đúng lúc, đi cùng đi?”

Tề Tiểu Tô nhìn sang Vệ Thường Khuynh, biểu cảm như cười như không.

Quả thật cô có chút hiểu lầm, cho rằng Vệ Thường Khuynh biết người đến đưa hồ sơ là Tần Yên Vũ, nên mới muốn đích thân ra mở cửa.

Cô bé này.

Vệ Thường Khuynh nhìn thấy biểu cảm này của cô liền biết cô chắc chắn đang hiểu sai, ánh mắt anh tối sầm lại, tay chân ngứa ngáy, chắc phải bắt lại đánh vào mông mới được.

“Không cần đâu, cảm ơn Giáo quan Tần, bây giờ em không có hứng ăn, ăn không nổi.” Tề Tiểu Tô nói với Tần Yên Vũ.

Cô thật sự không có tâm tình xuống dưới dùng bữa, vì còn muốn cùng Vệ Thường Khuynh thảo luận một chút về chuyện của Đổng Ý Thành. Nhưng Tần Yên Vũ nghe cô nói thế lại cảm thấy cô đang châm biếm mình, còn nữa, vì chuyện này mà giận dỗi Vệ Thường Khuynh, cố ý nói bản thân không có hứng ăn.

Trong lòng cô ta ít nhiều cũng có chút xem thường. Dù sao cô ấy vẫn còn nhỏ, dù sao cũng chỉ là một cô bé, chỉ chút chuyện như thế đã bắt đầu giận dỗi rồi, những người đàn ông trưởng thành đều không thích điểm này. Tề Tiểu Tô làm vậy, e rằng cũng không thể lâu dài với Giáo quan Vệ được rồi?

“Vậy cũng không sao, để lần sau vậy, lần sau chị làm chủ, mời hai người ăn cơm. Vậy chị đi trước đây.” Cô ta hào phóng tươi cười, vẫy vẫy tay, bước ra ngoài.

Vệ Thường Khuynh bước đến khóa cửa, sau đó sải bước nhanh về phía Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô muốn tránh, nhưng bị anh nhanh hơn một bước đưa tay kéo cô vào lòng: “Suy nghĩ lung tung gì đó? Anh không biết là cô ta đến đưa hồ sơ.”

“Sao anh biết em đang nghĩ gì chứ?”

“Ánh mắt đó của em, vừa nhìn liền nhận ra ngay.” Vệ Thường Khuynh nói: “Muốn ăn gì? Gọi chút đồ ăn mang lên lót dạ đã, không ăn không được. Em đi gọi điện đặt đồ ăn, anh xem hồ sơ một chút. Đừng vội, xem xong sẽ nói với em.”

Anh đã nói vậy, Tề Tiểu Tô cũng không hỏi gì thêm, cô gọi điện đặt hai phần bít tết, một phần mỳ Ý xào và hai bát canh.

Bên kia, Vệ Thường Khuynh mở tập hồ sơ dán kín ra, nhìn thấy tên trên bảng thông tin cá nhân, liền lộ ra biểu cảm quả nhiên là thế.

Anh vẫy tay gọi Tề Tiểu Tô, nói: “Tập hồ sơ này em không thể xem, hồ sơ cơ mật, nhưng anh có thể tiết lộ với em một chút, đây là hồ sơ của Đổng Ý Thành, gần đây anh bận việc chọn người và cậu ấy cũng nằm trong danh sách ứng cử viên, chỉ vì hiện nay cậu ấy đang chấp hành nhiệm vụ khác, thế nên phải đợi nhiệm vụ này kết thúc anh mới có thể kiểm tra cậu ấy được.”

Tề Tiểu Tô nghe thấy vậy liền sửng sốt.

“Ý anh nói, vốn dĩ anh em nằm trong số các ứng cử viên anh cần chọn sao?”

Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi. Nhưng, việc này cho thấy điều gì? Cho thấy mấy năm nay Đổng Ý Thành quả nhiên đã học tập rất tốt, biểu hiện rất xuất sắc!

“Ừm, nhưng anh vẫn chưa thể xác định có chọn cậu ấy hay không.” Vệ Thường Khuynh nói: “Em hiểu ý anh không? Có liên quan đến anh rồi, thì anh sẽ có thể cưỡng chế nhúng tay vào chuyện này.”

“Cưỡng chế nhúng tay vào?”

“Bảo Hệ thống Tiểu Nhất điều tra lại tình hình hiện tại của Đổng Ý Thành.”

“Nó vẫn luôn điều tra, bên đó phòng bị rất mạnh, chỉ có thể nhân lúc có người đến gần anh ấy có thể mượn tín hiệu truyền tin để tra, tạm thời bên cạnh anh ấy không có ai.” Thế nên vẫn phải đợi thời cơ.

“Ừm, bảo nó cứ tiếp tục tra, bên anh đã quyết định hai phương án.”

“Phương án gì?”

“Để xem tình hình của cậu ấy thế nào rồi mới nói chi tiết với em.” Vệ Thường Khuynh xoa xoa mái tóc của cô, nói: “Nếu Đổng Ý Thành có thể gắng gượng được, anh hứa nhất định sẽ cứu cậu ấy về.”

Tề Tiểu Tô nhìn anh, chỉ cảm thấy vô cùng yên tâm.

“Thiếu soái, em thật may mắn khi được gặp anh!” Cô bỗng khó có thể tự kiềm chế, đã nói một câu rất lừa tình như vậy.

Vệ Thường Khuynh nở nụ cười, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng chiếm lấy môi cô, lời nói có chút mơ hồ: “Vậy thì mau chóng dưỡng tốt cơ thể...”

Chuyện này có liên quan gì đến việc dưỡng tốt cơ thể chứ! Tề Tiểu Tô đầu đầy vạch đen, trong miệng đã bị anh xâm nhập, nóng bỏng cuốn lấy, chẳng mấy chốc bản thân đã mơ hồ quên mất những chuyện lừa tình gì đó rồi.

Hệ thống Tiểu Nhất thật muốn vỗ trán.

Lãng mạng quá, nhưng nháy mắt lại bị động vật ăn thịt làm bẩn mất!

Sau này đợi khi nó có thể một lần nữa trực tiếp nói chuyện với Thiếu soái, nhất định phải dạy thêm cho anh vài khóa mới được!

Cũng may nhân viên khách sạn đã nhanh chóng gõ cửa đưa đồ ăn lên.

“Thiếu soái, có thịt ăn rồi!” Tề Tiểu Tô vội đẩy anh ra, đỏ mặt lườm anh một cái, rồi chạy đi mở cửa.

Vệ Thường Khuynh bất đắc dĩ đành cười khổ.

Hai người ăn bít tết, lúc ăn được một nửa, Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên kêu lên: “Bản Hệ thống phát hiện ra Đổng Ý Thành rồi!” Trước đó nó chẳng qua cũng chỉ theo dõi người khác nhắc đến Đổng Ý Thành, quét hình ảnh một cái xác định thân phận, nhưng bây giờ chắc đối phương đang vừa nói chuyện điện thoại vừa tiếp cận Đổng Ý Thành, thế nên tín hiệu mới có thể nhận được. Nhưng theo dõi xuyên biên giới có hơi tốn năng lượng một chút.

Tề Tiểu Tô lập tức dừng động tác ăn bít tết lại, Vệ Thường Khuynh đơn giản liền cắt thay cô, ý bảo cô chỉ cần ăn là được.

“Đổng Ý Thành quả đúng là đã rơi vào tay của tổ chức đó, bây giờ đang bị nhốt chung với hai nhà khoa học, hai người còn lại không bị thương, nhưng Đổng Ý Thành bị thương rất nặng, đối phương đang báo cáo, ý là nếu còn không chữa trị cho cậu ta một chút, có thể cậu ta sẽ không chịu nổi quá hai ngày.”

Không chịu nổi quá hai ngày!

Tề Tiểu Tô lập tức cảm thấy bít tết trong miệng có mùi vị như sáp.

“Đợi một chút, bản Hệ thống nghe trộm một cuộc gọi bên đối phương.”

Tề Tiểu Tô nhanh chóng thuật lại cho Thiếu soái nghe một lượt.

“Đối phương đã ra lệnh, sắp xếp bác sĩ đến xem cho Đổng Ý Thành, cố gắng khiến anh ta mở miệng nói chuyện, nếu trong ba ngày không hỏi được gì, thì...”

“Thì thế nào?”

“Thì chặt anh ta ra làm mấy khúc, vứt ra ngoài nuôi sói.” Hệ thống Tiểu Nhất lặp lại những lời đối phương vừa nói, sắc mặt Tề Tiểu Tô liền trắng bệch.

Nhiều nhất ba ngày!

“A Khuynh, em sẽ tự đi cứu anh ấy!” Tề Tiểu Tô bỗng nhiên đứng bật dậy. Cô có Hệ thống, đến đó, Hệ thống có thể thay cô quan sát địa hình và tình hình địch bất kỳ lúc nào, đến lúc cứu được người, cô còn có thể bỏ anh ấy vào không gian đưa ra ngoài, vậy cũng không sợ anh ấy bị thương nặng không đi nổi nữa!

Thật ra đây quả là cách thỏa đáng nhất.

Nhưng sao Vệ Thường Khuynh có thể yên tâm chứ? Nơi đó là căn cứ của tổ chức khủng bố!

Anh trầm mặc một lát, rồi nói: “Cùng đi đi.”

Môi Tề Tiểu Tô giật giật, cuối cùng vẫn ra sức gật đầu một cái.

Cùng đi đi.

Lợi Nam nhận được điện thoại, lúc biết chuyện Tề Tiểu Tô muốn đích thân đi cứu Đổng Ý Thành, lập tức nhảy dựng trên sô pha, không kiềm chế được kêu lên: “Em điên rồi! Chuyện này không được!”

Đùa gì chứ! Cô đi cứu?

Đến cả Đổng Ý Thành cũng bị bắt, theo tin tức họ vừa nhận được hiện cậu ấy đã rơi vào tay tổ chức khủng bố, chỉ mới vừa rồi, trong lòng anh thậm chí còn đã khoác khăn trắng thay cho Đổng Ý Thành, hốc mắt đỏ bừng, sự bi thương và tự trách nghẹn giữa lòng ngực, khiến anh gần như không thở nổi.

Bây giờ Tề Tiểu Tô nói cô muốn đích thân đi cứu cậu ấy!

“Anh Nam, anh quên võ nghệ của em rồi sao?”

“Võ nghệ cái ***! Chuyện này không thể được! Anh nói cho em biết, Tề Tiểu Tô, em phải ngoan ngoãn ở lại thủ đô, ở lại trường, không được đi bất cứ đâu hết!”

Lợi Sở trưởng từ phòng sách nghe thấy giọng anh ta liền sải bước đến, giành lấy điện thoại của anh ta, trầm giọng nói: “Tiểu Tô, anh Nam con nói đúng, chuyện này con không được hành động nông nổi...”