Chương Vân Tễ nói: “Đợi lát nữa em nhìn thấy sẽ biết thôi, em sẽ thích, hơn nữa giá trị của món đồ ngọc này cũng vô cùng quý giá.”
“Đồ ngọc giá trị quý giá, bọn họ sẽ tặng sao?” Tề Tiểu Tô nhướn mày.
Trong lòng Chương Vân Tễ rất muốn nói, sau này em cũng sẽ như thế, nhìn ai thấy có duyên thì đồ gì tốt chỉ cần muốn tặng là tặng không cần chớp mắt.
Tiền bạc đến một mức độ nhất định, thứ xem trọng ngược lại sẽ là tình nghĩa hoặc là duyên phận, chỉ có người vẫn thiếu tiền mới tính toán chuyện tiền bạc.
Đương nhiên, thần giữ của và người trời sinh hẹp hòi thì không được tính vào.
“Ừ, bọn họ qua đây rồi, anh dẫn em qua đó gặp nhé.” Chương Vân Tễ muốn âm thầm tách Đồng Xán ra, sánh vai cùng đi với Tề Tiểu Tô, nhưng Đồng Xán hoàn toàn không cho hắn cơ hội, cũng đi bên cạnh Tề Tiểu Tô, nhìn như vậy Chương Vân Tễ ngược lại lại giống như người dẫn đường cho hai người bọn họ.
Với bề ngoài và khí thế mà nói, Đồng Xán hoàn toàn áp đảo Chương Vân Tễ.
Việc này cũng khiến cho Chương Vân Tễ càng điên tiết hơn.
Đó là một cặp vợ chồng mặt mày phúc hậu, cụ ông mặc áo khoác dài, chống chiếc gậy ba toong, khoảng bảy hai, bảy ba tuổi, hốc mắt sâu khiến cho người ta có cảm giác không nhìn rõ được con ngươi của ông ấy, có mấy phần khó hiểu, xem ra không phải là một người dễ sống chung.
Cụ bà nhìn ít hơn cụ ông mấy tuổi, mặc váy dài gấm xám, khoác áo choàng lông cừu, tóc búi lệch cài cây trâm ngọc kết hợp với trân châu, giống như quý phu nhân thời dân quốc, mang một loại vẻ đẹp của năm tháng.
Xem ra trạng thái sức khoẻ và tinh thần của hai người này đều rất tốt, nhưng không biết tại sao Tề Tiểu Tô lại nhìn thấy được một loại u ám kỳ lạ trên người bọn họ.
Bọn họ vừa bước ra, các quan khách đều chủ động lên đón, Tề Tiểu Tô cũng nhìn thấy bà Chương, bà ta đi đầu tiên, tươi cười nịnh hót.
Như vậy xem ra địa vị của đôi vợ chồng già này không bình thường rồi, đến bà Chương cũng biểu hiện lấy lòng như thế, Chương Vân Tễ nói muốn dẫn cô qua đó gặp, cõ lẽ cũng không dễ như vậy.
Quả nhiên, bên cạnh đôi vợ chồng đó đã đầy quan khách vây lấy, bọn họ căn bản không có cách nào tiến đến gần. Những quan khách này cũng không nể mặt Chương Vân Tễ, căn bản không có ý nhường đường.
“Chúng ta đợi chút nhé.” Chương Vân Tễ hơi mất mặt, chỉ có thể cười gượng chống chế: “Chúng ta cũng là tiểu bối, không vội. Lấy chút đồ ăn trước nhé?”
Tề Tiểu Tô lắc đầu, muốn ăn thì đợi lát nữa ăn cũng không muộn.
Bọn họ đứng ở bên cạnh, Tề Tiểu Tô nhìn thấy người quen.
Biên Hải Thành.
Bên cạnh Biên Hải Thành có một cô gái xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều tao nhã, nhìn còn khiến người ta yêu thích hơn Biên Hải Thành, lúc đi qua đây có không ít người chủ động chào hỏi cô ấy.
Biên Hải Thành vẫn chưa nhìn thấy Tề Tiểu Tô, anh ta cầm điện thoại đang nói chuyện, rất nhanh đã quay đầu nhìn ra phía cửa, Tề Tiểu Tô nhìn theo, thấy Nguyễn Dật Quân và Biên Hải Vi đang kề vai đi vào, Biên Hải Vi khoác tay vào cánh tay hắn. Đây là lần đầu tiền Tề Tiểu Tô nhìn thấy Nguyễn Dật Quân không mặc quân phục, hắn mặc vest màu xanh ngọc vừa người, giày da bóng loáng, tư thế hiên ngang đó trong nháy mắt đã áp đảo tất cả đàn ông ở hiện trường, bao gồm cả Đồng Xán.
Hắn vừa xuất hiện đã giống như có thể đoạt lấy tất cả ánh sáng ở nơi này, đến Biên Hải Vi bên cạnh vốn xinh đẹp cũng không bằng.
Con ngươi Tề Tô sẫm lại.
Nguyễn Dật Quân này đúng là một nhân vật, huống hồ cô còn là bại tướng trong tay hắn. Cho nên vừa trông thấy hắn, ý chí chiến đấu của cô đã bị đốt lên.
Có điều, vừa nghĩ đến nhân vật như vậy, lúc đầu vì đề nghị của Thiếu soái mà khiến cho hắn bị vợ của Tham mưu trưởng Đỗ say mê, nếu như hợp tác của hắn và Đỗ gia đổ vỡ, Tề Tiểu Tô lại cảm thấy vầng hào quang trên đầu hắn nhạt đi mấy phần, không nhịn được muốn cười. Loại áp chế ban đầu Nguyễn Dật Quân đem đến đã lập tức tiêu tan đi không ít.
Cô sợ gì chứ, cô vẫn còn có Thiếu soái, nếu đánh, chắc chắn Thiếu soái có thể đánh bại Nguyễn Dật Quân. Còn có anh trai nữa, không phải anh cũng đã nói anh sẽ “chăm sóc” Nguyễn Dật Quân sao?
Nếu không vội, cho cô thêm chút thời gian, sau này cô cũng nhất định có thể đánh thắng được hắn!
Hệ thống Tiểu Nhất cảm nhận được tâm tình biến hoá của cô, nói: “Ừm, cô nghĩ như thế là đúng rồi, đợi nghỉ dưỡng xong, rèn luyện thật tốt, lại tiến hành cường hoá lần ba, bản Hệ thống bảo đảm cô đánh hắn một trăm lần cũng được.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng.”
Tề Tiểu Tô âm thầm siết nắm tay lại.
Chính vì có những đối thủ này, mới có thể khiến quyết tâm muốn trở nên mạnh mẽ của cô kiên định được như vậy.
Con người sống có một đời thì nên cố gắng phấn đấu, vượt qua từng trở ngại, từng khó khăn một, mới có thể có một ngày lĩnh hội được phong cảnh đẹp nhất.
“Tiểu Vi, Dật Quân, sao lại đến muộn vậy?” Biên Hải Thành tiến lên đón.
Tề Tiểu Tô xoay người đi, Đồng Xán nhìn thấy Nguyễn Dật Quân cũng nheo mắt lại.
Anh ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Chương Vân Tễ nhìn qua bên đó một cái, vờ như vô ý hỏi: “Nguyễn Dật Quân, anh Đồng quen anh ta sao?”
“Không thân.” Đồng Xán nhìn hắn.
“Ừm, không thân cũng đúng. Nghe nói anh ta đến quân khu thành phố D đã đạt đến cấp kim rồi, gần đây chuẩn bị điều về, sau này sẽ ở thủ đô, với mối quan hệ của Tiểu Tô, sợ là sẽ có không ít cơ hội gặp mặt, sau này có cơ hội thật ra anh Đồng cũng có thể va chạm với anh ta đôi chút, bởi vì thân thủ của Nguyễn Dật Quân rất giỏi, có lẽ giao lưu nhiều cũng khiến anh tiến bộ hơn.”
Lời này...
Tề Tiểu Tô và Đồng Xán đều không ngốc, lập tức hiểu chắc chắn là hắn biết vụ xung đột trước đây giữa bọn họ với Nguyễn Dật Quân và Biên Hải Vi ở sơn trang Long gia. Mà lời này của Chương Vân Tễ ít nhiều cũng có ý châm biếm Đồng Xán.
Còn chưa đợi cô mở miệng, Đồng Xán đã nghiêm túc gật đầu đáp, sau đó lại hỏi: “Vậy không biết thân thủ của Chương thiếu thế nào?”
Quá tuyệt.
Thân thủ của Chương Vân Tễ có lẽ còn chẳng bằng Lợi Nam!
Đồng Xán đây là thua Nguyễn Dật Quân thân thủ giỏi, hình như cũng không có gì mất mặt lắm, mà Chương Vân Tễ bị hỏi như vậy, gần như không duy trì được ý cười trên mặt nữa.
“Chí hướng của tôi không đặt ở những thứ này.”
Lúc này, bà Chương đã vẫy tay với bọn họ: “Vân Tễ, mau dẫn Tiểu Tô qua đây đi.”
Bị bà ta gọi như vậy, tất cả mọi người đều nhìn qua đây, đương nhiên cũng bao gồm cả bọn người Nguyễn Dật Quân. Mà trong đám người vây quanh đôi vợ chồng già, còn có một người là Tần Yên Vũ.
Tề Tiểu Tô có cảm giác muốn sờ mũi, đây cứ như là buội tụ họp lớn ấy nhỉ? Cô ở thủ đô tổng cộng cũng chỉ quen có mấy người này, hình như là đều tụ tập lại hết ở đây rồi?
“Đi, Tiểu Tô.”
Chương Vân Tễ không chần chừ gì định kéo Tề Tiểu Tô tiến lên, động tác của Đồng Xán rất nhanh, đi trước một bước vòng tay ra sau lưng Tề Tiểu Tô, dẫn cô đi lên trước. Đương nhiên Chương Vân Tễ không chịu rớt lại phía sau, lập tức đi lên theo.
“Tiểu Tô, nào nào nào, giới thiệu cho mấy đứa.” Bà Chương giả như không nhìn thấy Đồng Xán, thân mật kéo Tề Tiểu Tô đến trước mặt đôi vợ chồng kia.
“Đường lão, Đường phu nhân, đây chính là đứa bé vừa rồi tôi nói với mọi người, họ Tề, tên là Tiểu Tô. Tiểu Tô, đây là Đường lão và Đường phu nhân.”
Ngày kỉ niệm ba mươi lăm năm kết hôn, đương nhiên Tề Tiểu Tô sẽ không không nể mặt chủ, cô mỉm cười dịu dàng chào hỏi đôi vợ chồng già kia.
“Chào Đường lão, Đường phu nhân, Tiều Tô chúc hai người tình vững như vàng, hạnh phúc, mạnh khoẻ.”
“Tôi không hiểu được cô Tề đây lắm, hôm nay cô đến đây cùng với ai thế? Chương thiếu? Hay là vị bên cạnh cô đây?”