Chỉ mới mấy tháng không gặp, Bạch Dư Tây dường như lại gầy đi rồi.
“Lương Lệ, anh vào trong tìm chị Linh trước đi, chị ấy chắc đã sắp xếp sẵn chỗ ngồi cho anh rồi, tôi nói chuyện với thầy Bạch vài câu đã.” Tề Tiểu Tô dặn dò Lương Lệ vài câu, rồi bước về phía Bạch Dư Tây, Bạch Dư Tây lại dùng tay ra hiệu với cô, sau đó sải bước nhanh bỏ đi.
Cô hơi giật mình, rồi liền đuổi theo anh ta.
Chỉ có điều Bạch Dư Tây vốn không dừng lại, mà cứ bước mãi về phía trước, đi khỏi Minh Hoa Viên một đoạn anh ta mới từ từ giảm tốc, quay đầu lại vẫy vẫy tay với cô.
Tề Tiểu Tô bước nhanh vài bước đuổi theo, lúc này cô mới phát hiện sắc mặt của anh ta có chút tái nhợt, quầng thâm dưới mắt rất nghiêm trọng, đôi mắt giăng đầy tơ máu, râu ria xồm xoàm, nhìn dáng vẻ rất tiều tụy.
Cô đang định nói chuyện, Bạch Dư Tây lại đưa tay ra ngăn cô lại, sau đó lại vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô đến gần hơn một chút. Tề Tiểu Tô bước đến gần, anh ta lập tức nhét một quyển sổ vào tay cô.
Tề Tiểu Tô đón lấy, mở ra trang đầu tiên, liền nhìn thấy bút tích của anh ta, anh ta đã viết mấy dòng trên đó.
“Trên người anh có chip, điện thoại cũng đã bị theo dõi, bây giờ không có nhiều thời gian, mười phút nữa tôi phải đi rồi. Tôi đã trà trộn vào một nơi, Dương Linh Linh đưa tôi đi, cô ta đã mơ hồ nhớ lại một vài chuyện, khó khăn lắm tôi mới nhờ cô ta đưa đi được, nhưng cảnh giới của họ rất nghiêm ngặt, trước khi nhập hội một tuần, tôi phải gắn chip trên người, điện thoại cũng phải do họ giám sát, còn phải luôn có mặt khi họ gọi nữa.”
Chẳng trách trước khi cô trở về đã gọi cho anh ta, vừa mới nói một câu hôm nay sẽ trở về thành phố D, anh ta chỉ ừm một tiếng rồi cúp máy.
Tề Tiểu Tô hoảng hốt, nhìn anh ta một cái, anh ta đã đưa bút sang.
Không ngờ, lần trước dùng giấy bút nói chuyện với anh ta, lần này vẫn phải dùng giấy bút để nói chuyện.
“Có nguy hiểm không?” Cô viết nhanh một câu.
“Tạm thời thì không có nguy hiểm, chỉ cần đừng để bị lộ là được. Tôi đã hẹn trước với hội Cẩm Minh rồi, bây giờ tôi rút khỏi đội cảnh sát, xem như trở thành một người sa sút vì công việc sai sót nên bị khai trừ, nhưng, chưa chắc họ đã biết thân phận ban đầu của tôi, bề ngoài, tôi vẫn là một giáo viên của Nhất Trung.”
Bạch Dư Tây viết mấy câu này xong ngước mắt lên đánh giá cô một lượt, không kìm được lại viết: “Em lại cao lên thêm một chút rồi.”
Lần đầu gặp mặt, cô thấp hơn anh ta rất nhiều, nhưng bây giờ chỉ thấp hơn anh ta nửa cái đầu. Cao gầy, xinh đẹp, cộng thêm tối nay cô đến tham dự tiệc tất niên của công ty, cố tình mặc một bộ vest, trông có vẻ trưởng thành hơn bình thường, so với cô bé đã đâm vào người anh ta lúc đó quả thật đã khác rất nhiều rồi.
Thấy Tề Tiểu Tô nhìn thấy câu này liền ngẩn ra, anh ta khụ khụ vài tiếng rồi tiếp tục viết: “Đã có thể chứng thực, Thai Viễn Chí chính là người đã khống chế Dương Linh Linh, tôi đã cho người trông chừng Thai Viễn Chí, còn một chuyện nữa, gần đây Bạch Thế Tuấn có tìm tới gây phiền hà gì cho em không?”
Tề Tiểu Tô lắc đầu.
Nhưng, khi thấy anh ta là con trai ruột mà lại gọi thẳng tên bố mình chẳng chút khách khí như thế, cô vẫn cảm thấy chua xót thay cho anh ta.
“Trước đây Bạch Thế Tuấn từng gặp riêng Thai Viễn Chí vài lần, tôi nghi ngờ Bạch Thế Tuấn cũng có liên quan đến vụ án năm đó, bằng không sao ông ta lại lấy một chút manh mối hiển nhiên thế để uy hiếp tôi chứ?”
Tề Tiểu Tô sững người, nhìn sang anh ta.
Bạch Dư Tây điều tra vụ án năm đó đã tra rất lâu rồi, cô biết anh ta xem trọng vụ án này đến nhường nào, muốn bắt hung thủ phía sau đó đến nhường nào, nếu kẻ chủ mưu thật sự có liên quan đến Bạch Thế Tuấn, vậy anh ta thân là con trai, phải đích thân bắt bố của mình sao?
Nói như vậy, vụ án năm xưa thật sự dây dưa đến rất lớn. Tai nạn xe của bố mẹ cô, có lẽ cũng có liên quan đến chuyện năm xưa.
“Dương Linh Linh là người mục kích của cả hai vụ án, gần đây cô ta đã từ từ có chút ấn tượng về những việc xảy ra năm đó, thế nên tôi phải luôn ở bên cạnh trông chừng cô ta, tôi sợ cô ta gặp nguy hiểm.”
Tề Tiểu Tô viết nhanh nói: “Có phải thầy cảm thấy vì cô ta bị thuốc khống chế, nên mới cảm thấy cho dù cô ta là người có liên quan đến chuyện năm đó, nhưng chắc cũng không phải là hung thủ hay tòng phạm không? Nhưng nếu cô ta vốn không phải cùng một bọn với mấy người đó, vậy vì sao đối phương đã giết nhiều mạng người như vậy, nhưng vẫn để cô ta sống sót, hơn nữa còn dốc hết tâm tư dùng thuốc khống chế cô ta, khiến cô ta mất trí?”
Nếu cô ta không phải đồng bọn của họ, vậy tại sao đối phương phải khống chế cô ta như vậy, dùng thuốc khống chế không phải càng phiền phức hơn sao?
Trong tay đã cướp đi sinh mạng của nhiều người, không lẽ lại không dám ra tay với Dương Linh Linh sao?
Cách nói này không hợp lý lắm.
Nếu nói Thai Viễn Chí có liên quan đến hung thủ phía sau, nể tình Dương Linh Linh là vợ của mình, nên mới tha cho cô ta. Nhưng tình cảm giữa hai người họ trước nay đều không được tốt, ban đầu cô còn nghe nói, Thai Viễn Chí từng gây bạo lực gia đình, còn từng đánh Dương Linh Linh. Một người chồng như vậy, liệu có hao công tốn sức để cố gắng giữ mạng cho cô ta không?
Tề Tiểu Tô thật sự không tin.
Trong đầu cô chợt lóe lên một suy đoán, tiếp tục viết: “Thầy nói xem, có khi nào vì, Dương Linh Linh không chỉ nhìn thấy quá trình diễn ra của sự việc năm đó, là điểm đột phá của phía chúng ta, có thể cô ta còn biết một vài chuyện gì đó, hoặc có liên hệ với người nào đó, mà người này đối phương vẫn luôn không tìm được? Thế nên, họ mới giữ lại mạng của cô ta, hơn nữa muốn khống chế cô ta để dụ người này ra?”
Bạch Dư Tây sững sờ.
Nếu thật sự như vậy, vậy nghĩa là, còn có một thế lực khác, mà họ chưa từng biết, cũng ẩn náu rất sâu, cũng là người mà bên phía hung thủ luôn muốn tìm! Mà việc then chốt để tìm thấy người này, lại chính là Dương Linh Linh!
Hệ thống Tiểu Nhất nói xen vào: “Vậy cô nói xem, người này có phải là người đã lấy miếng ngọc lục bảo kia từ tay Tiền Quế Hoa không?”
Nếu nói thế, chẳng khác nào trực tiếp đem vụ án năm đó, với miếng ngọc lục bảo và tai nạn của bố mẹ cô cùng liên kết lại với nhau.
Chuyện này cũng không phải không có khả năng.
Tề Tiểu Tô viết viết vẽ vẽ lên quyển sổ.
Chương gia, hung thủ, người thần bí, Dương Linh Linh, bố mẹ, Thai Viễn Chí, Bạch Thế Tuấn.
Cô nhìn sang Bạch Dư Tây, viết: “Giờ cần điều tra chính là mấy người này, nếu Bạch Thế Tuấn thật sự có liên quan đến chuyện năm đó, vậy thầy phải làm sao? Ông ta biết rõ tất cả thân phận của thầy và cũng biết thầy vẫn luôn điều tra vụ án này mà.”
Bạch Dư Tây mỉm cười thê lương.
“Nếu ông ta muốn hổ phụ độc chết hổ tử, vậy tôi cũng đành chịu.”
Có thể thế nào nữa chứ?
Tề Tiểu Tô nhìn nụ cười này của anh ta, dù sao cũng cảm thấy hơi đau lòng.
“Hiện tại, thầy tạm thời không thể liên lạc được với hội Chu Cẩm Minh đúng không?” Nếu cứ liên hệ với phía cảnh sát mãi, người bên đó chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Bạch Dư Tây gật gật đầu.
Tề Tiểu Tô nói: “Em sẽ phái hai người cho thầy, bình thường em sẽ bảo họ âm thầm đi theo thầy, bằng không em không yên tâm.”
Thân phận của anh ta thật ra cũng không được xem là bảo mật gì mấy, chưa nói đến Bạch Thế Tuấn, vẫn còn một Úc Hà Tâm, đều biết rõ quá khứ của anh ta, có thể biết những chuyện anh ta làm bất cứ lúc nào, nếu bán đứng anh ta, vậy tính mạng của anh ta sẽ gặp nguy hiểm.
Câu không yên tâm này của cô khiến trái tim Bạch Dư Tây chợt thấy ấm áp.
Anh ta lấy một hộp trang sức nho nhỏ trong túi áo ra, đưa cho cô, dùng khẩu hình miệng nói: “Quà năm mới.”
Sang năm mới thì không tiện gặp nhau nữa, thời gian tới anh ta phải ở bên cạnh Dương Linh Linh.
Tề Tiểu Tô vốn không muốn nhận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của anh ta, cuối cùng cô vẫn nhận lấy: “Cảm ơn.”
Bạch Dư Tây lộ ra một nụ cười.
Cô có thể dứt khoát nhận quà của anh ta như thế, đối với anh ta mà nói là một chuyện rất đáng mừng.