Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 728: Giữ bí mật tuyệt đối



Đêm nay, trong bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố K, tất cả mọi người đều nháo nhào lên.

Viện trưởng cùng tất cả các chuyên gia đều bị gọi đến gấp, cùng vào hội chẩn nhưng không thể tra ra Tề Tiểu Tô có bệnh gì.

Chụp CT não bộ, hoàn toàn không xảy ra vấn đề gì.

Mà cô cũng không có bất kỳ bệnh di truyền hay bệnh nặng nào cả, hơn nữa trước đó không lâu Tề Tiểu Tô còn đã làm kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần, tất cả các phương diện đều rất bình thường, không hề bị bệnh gì. Ngay cả thiếu máu cũng không phải, tình trạng máu bình thường, tất cả các chỉ tiêu được kiểm tra đều rất bình thường.

Nhưng Tề Tiểu Tô lại bị hôn mê mãi không tỉnh.

Ba giờ trôi qua, truyền dịch mà cô cũng không tỉnh, tiêm cũng không tỉnh.

Sắc mặt Tề Tiểu Tô ngày càng tái nhợt, mày cau lại, biểu đồ sóng điện não vẫn chạy, nhưng cô vẫn bất tỉnh.

“Tình huống thế này tôi chưa từng gặp bao giờ, Chúc đổng, bây giờ chúng ta nên liên lạc với mấy chuyên gia khoa não ở nước ngoài, rồi cùng họ làm một cuộc hội chẩn qua mạng, có khả năng chúng ta cần quay phim cô Tề Tiểu Tô.”

Viện trưởng nói như vậy.

Chúc Tường Đông sắp đồng ý thì Vệ Thường Khuynh vẫn luôn ngồi bên giường, nắm chặt tay Tề Tiểu Tô bỗng dưng trầm giọng nói: “Không được.”

Tất cả mọi người đều nhìn anh.

“Vì sao không được? Có lẽ anh muốn bảo vệ Tiểu Tô, nhưng tôi có thể cam đoan chỉ cùng những chuyên gia đó bàn về vấn đề sức khỏe của Tiểu Tô, tuyệt đối không tiết lộ những cái khác.”

Nếu lộ ra thông tin chủ tịch của Thịnh Tề bị hôn mê phải vào bệnh viện, thì nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty, không tránh khỏi lòng người bị dao động, cổ phiếu cũng sẽ bị giảm. Cho nên Vệ Thường Khuynh muốn giữ bí mật thay Tề Tiểu Tô cũng là chuyện thường tình, nhưng lúc này đối với Chúc Tường Đông thì tất cả mọi thứ cũng đều không thể sánh bằng sự an toàn của Tề Tiểu Tô.

“Tuyệt đối không được. Còn nữa, bảo bọn họ ra ngoài hết đi.”

Vệ Thường Khuynh không giải thích, chỉ liếc mắt về phía Chúc Tường Đông làm hắn phải giật mình, bởi vì hắn có thể nhìn thấy bão táp ở trong ánh mắt của Vệ Thường Khuynh, như thể cơn bão này sắp nghiền nát con đê, quét sạch tất cả. Vệ Thường Khuynh vẫn luôn tỏ ra tỉnh táo, nhưng hiện tại hắn mới nhìn ra, anh không hề tỉnh táo chút nào mà đang liều mạng đè nén, rất có thể chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng có thể làm anh bùng nổ.

“Cho dù không họp trực tuyến với các chuyên gia nước ngoài thì cũng không thể đuổi tất cả các bác sĩ ra ngoài chứ.”

“Bọn họ ở chỗ này chẳng có tác dụng gì cả, và anh, tìm giúp tôi một chỗ không có bất kỳ camera giám sát nào, phải tuyệt đối an toàn, bây giờ tôi phải đưa Tiểu Tô rời khỏi bệnh viện.” Vệ Thường Khuynh nói, ánh mắt anh nhìn sâu vào Tề Tiểu Tô nhưng lời nói lại dành cho Chúc Tường Đông: “Không có ai muốn cô ấy sống khỏe mạnh hơn tôi cả.”

Cho nên phải tin tưởng quyết định của anh, tất cả những điều anh làm đều là vì sự an nguy của Tề Tiểu Tô, vì muốn bảo vệ cô.

Cô là vợ của anh, chẳng lẽ anh còn không quan tâm đến cô nhiều bằng những tên đàn ông khác sao?

Hai con mắt Chúc Tường Đông nheo lại, nhìn Vệ Thường Khuynh.

“Tường Đông, tôi tin tưởng Vệ thiếu.” Nghiêm Tắc Thâm vẫn luôn ở cùng trong phòng bệnh, thấy Chúc Tường Đông và Vệ Thường Khuynh có mâu thuẫn, anh ta đành phải lên tiếng: “Nếu bệnh viện đã không tra ra được bị bệnh gì thì chúng ta đưa cô ấy về trước đã, rồi lại tự mình liên hệ với chuyên gia nước ngoài tới cũng được.”

“Đúng vậy, anh, chúng ta rời khỏi đây trước cũng được.”

Giờ đã không tra ra được bệnh gì thì ở lại bệnh viện cũng chưa chắc đã tốt.

“Được!”

Cuối cùng Chúc Tường Đông cũng gật đầu.

“Còn nữa, phải thêm mấy chiếc xe tới, tìm vài chiếc xe lăn, chúng ta cần mấy thế thân.” Vệ Thường Khuynh nói tiếp. “Tìm thêm mấy cái áo khoác rộng, mũ và khăng quàng cổ.”

“Vệ thiếu, anh đang phòng bị ai vậy?” Chúc Tường Viêm tỏ vẻ không hiểu: “Ở thành phố K này chúng tôi có thể nắm chắc an toàn đến tám phần.” Cần phải như vậy sao?

“Cứ làm theo như tôi nói, nếu các người không thích, vậy Nghiêm tổng, anh điều mấy người bên tập đoàn Lập Hoa đến giúp tôi.” Vệ Thường Khuynh nói mà gương mặt không lộ ra biểu cảm gì.

Quan hệ của Tề Tiểu Tô và Nghiêm gia hiện giờ không chỉ ở mỗi phương diện cùng hợp tác làm ăn, nghĩ mà xem, sắp Tết rồi mà Nghiêm lão và cô Tư nhà họ Nghiêm còn đang ở trong nhà họ ăn Tết đấy, mối quan hệ này phải được gọi là gì? Cho nên anh không cần phải khách sáo với Nghiêm Tắc Thâm, nhưng anh làm như vậy lại chẳng khác nào vả vào mặt của Chúc Tường Đông.

Cái gì gọi là không thích?

“Chỉ cần là vì Tiểu Tô, ông đây đến Diệu Đông cũng có thể cho cô ấy mà không cần chớp mắt!” Chúc Tường Đông hừ lạnh.

“Cô ấy đã có Thịnh Tề, không cần Diệu Đông của anh.”

Chúc Tường Đông cắn răng: “Chờ, tôi ra ngoài sắp xếp!”

Bọn họ đều không rõ Chúc Tường Đông sẽ chuẩn bị như thế nào, nhưng đều để hắn đi làm. Rất nhanh, tất cả các camera giám sát của bệnh viện đều bị ngắt, có một đám người đẩy vài bệnh nhân được bao bọc kín kẽ không thấy rõ mặt đi ra khỏi bệnh viện, chia ra lên mấy chiếc xe và rời đi theo các hướng khác nhau. Trong số những người này, những người bị lộ diện ra ngoài đều không có Vệ Thường Khuynh.

Mà khoảng nửa giờ sau khi bọn họ đi khỏi đó, viện trưởng cùng mấy vị chuyên gia trong viện đều cùng nói ở nước ngoài có một hội thảo y học rất quan trọng, nên đều rời khỏi thành phố K, ra nước ngoài.

Trong biệt thự tư nhân của Chúc Tường Đông, Tề Tiểu Tô đang nằm trên chiếc giường lớn, trên người đắp một chiếc chăn mềm màu tím, hơi thở yếu ớt, sắc mặt vẫn tái nhợt, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Vệ Thường Khuynh ngồi bên cạnh, không ngừng gõ cái gì đó trên điện thoại, Nghiêm Tắc Thâm và hai anh em nhà họ Chúc đều ở trong phòng. Nhìn thấy dáng vẻ của Vệ Thường Khuynh, Chúc Tường Đông cảm thấy rất tức giận.

“Nghe nói anh là hacker, năng lực rất siêu, nhưng với tình trạng hiện tại của Tiểu Tô mà anh chỉ vào mấy cái trang web là hữu dụng hả? Anh đang vào kho lưu trữ hồ sơ bệnh án thần bí nào đó? Hay là hồ sơ bí mật của quốc gia?” Hắn trào phúng: “Chẳng lẽ những cái đó có thể nói cho anh cách làm sao để Tiểu Tô tỉnh lại?”

Đừng có nói với hắn rằng, cái người mà chính Tiểu Tô chọn lựa là một thằng oắt như thế này nhé, lúc cô ấy còn đang hôn mê bất tỉnh thì vẫn ngồi đó nghịch điện thoại!

Vệ Thường Khuynh không để ý đến hắn ta.

Nếu muốn anh giải thích thì chắc phải nói đến mùa xuân sang năm mất.

Chẳng lẽ lại muốn anh nói rằng, hiện giờ anh đang cố gắng liên hệ với No1, một cái trí tuệ nhân tạo cao cấp đến từ thế kỷ sau?

Lúc trước Hệ thống Tiểu Nhất lợi dụng di động liên hệ với anh đã tạo một đường dây riêng, là phương thức liên lạc chỉ chuyên thuộc về nó, nên hiện giờ anh đang cố gắng gửi tin tức đến cái số này, nếu Hệ thống Tiểu Nhất không xảy ra vấn đề gì hẳn là có thể tự phục hồi.

Nhưng anh đã gửi đi rất nhiều tin nhắn mà Hệ thống Tiểu Nhất vẫn không có động tĩnh gì, không có tin nhắn hồi âm lại, những tin nhắn của anh giống như ném cát xuống biển ấy, không hề có một phản ứng gì cả.

Vệ Thường Khuynh có thể khẳng định, sở dĩ Tiểu Tô bị hôn mê, nhất định là vì Hệ thống Tiểu Nhất đã bị tấn công. Tiểu Nhất được ký gửi ở trên người Tiểu Tô, thực chất nó tồn tại ở ngay trong tinh thần của cô, hoặc có thể nói, nó chính là tinh thần của cô, nếu nó bị tấn công thì ký chủ cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Nhưng từ xưa đến nay chưa từng xảy ra việc Hệ thống trên người ký chủ bị tấn công, cho nên bọn họ hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc này.

“Cho tôi mượn một cái máy tính, phải là đời mới nhất.” Anh để điện thoại xuống, rồi ngẩng đầu nói với Chúc Tường Đông.

“Anh thật sự muốn chơi trò Hacker của mình vào lúc này ấy hả?” Chúc Tường Đông không tin vào tai mình. Từ một năm trước, Tề Tiểu Tô mượn danh nghĩa dựa vào kỹ thuật hack của Vệ Thường Khuynh để tìm ra địa điểm Lâm Vũ Hi bị bắt cóc, Chúc Tường Đông vẫn luôn nhận định anh là một Hacker.