Đi từ quán bar ra, Trương Kỳ kêu hai cô gái đứng đợi ở cửa, còn mình thì đi đánh xe qua đây.
Lúc đi tới bãi đậu xe không biết tại sao hắn lại cảm thấy hơi bất an. Nhưng nhìn trái nhìn phải không phát hiện ra có gì không ổn. Hắn thầm chế giễu mình quá mức nhạy cảm rồi lái xe đến cửa, gọi Hạ Trân Anh và cô gái tên là Tiểu Mẫn đó lên xe.
Tiểu Mẫn ngồi ở ghế phụ, Hạ Trân Anh ngồi một mình ở ghế sau. Cô ta khẽ vuốt cái hộp nhung tơ kia, nhưng trong đầu lại nghĩ đến Tề Tiểu Tô.
Tối hôm nay gặp lại Tề Tiểu Tô, khiến cho sự bất bình và ghen tị trong lòng cô ta càng mãnh liệt hơn.
Người đàn ông Vệ Thường Khuynh kia, cô ta thật sự thích, ban đầu rất thích, sau đó từ khi nhìn trộm bọn họ thân mật ở hậu viện lại càng thích hơn, mà khiến cho cô ta thích nhất là sau khi bị phát hiện, Vệ Thường Khuynh không chút lưu tình ném một viên đá qua, đánh sưng mắt cô ta lên.
Chuyện này Hạ Trân Anh đương nhiên không nói cho bất kỳ ai biết. Nhưng sau khi mắt bị thương, cô ta ngại gặp người, liền tránh ở nhà mấy ngày. Ai biết bởi vì mắt đau đớn và sưng đỏ, khiến cho trong mấy ngày đó cô ta không có cách nào quên được Vệ Thường Khuynh. Cô ta nhớ vẻ anh tuấn của anh, nhớ sự lạnh lùng của anh, nhớ sự dịu dàng quấn quýt và nhiệt tình của anh đối với Tề Tiểu Tô, lại rung động vì anh ra tay chuẩn xác và độc ác.
Mấy ngày ở trong nhà, cô ta lúc nào cũng nhớ nhung anh, chính vì vậy mới vội vàng muốn trút giận vào Tề Tiểu Tô ngay trong ngày sinh nhật của mình, tức giận cô có thể có người đàn ông kia.
Nhưng cô ta không biết cuối cùng lại ầm ĩ thành như vậy.
Cho dù ầm ĩ thành như vậy, Tề Tiểu Tô lại vẫn không sao, còn có thể đến chỗ đó chơi, còn ra tay một cái liền tiêu mười mấy vạn mua một món đồ không biết là cái gì.
Sự đố kị của cô ta đối với Tề Tiểu Tô dâng lên đến một mức độ trước đó chưa từng có.
Nghĩ tới đây, cô ta đột nhiên hỏi: “Trương Kỳ, trước kia anh từng nói với tôi là anh có quen mấy người bạn xã hội đúng không?”
Cô ta cũng không kiêng kị Tiểu Mẫn đang ngồi cạnh ghế lái.
Trương Kỳ ngẩn ra, hỏi: “Sao thế?”
“Tôi muốn hỏi một chút, có phải là có thể bỏ tiền mời bọn họ làm chút chuyện được không.”
Muốn mời người xã hội làm việc, sẽ không phải là chuyện tốt gì cả, cho nên Trương Kỳ không dám tùy tiện đáp lại, huống hồ bên cạnh còn có một mỹ nữ mới vừa quen, hắn cũng không muốn doạ người ta chạy mất. Vì vậy Trương Kỳ nói: “Hôm khác chúng ta nói chuyện này sau đi.”
“Ngày mai. Trưa mai anh đến tìm tôi.” Hạ Trân Anh căn bản không đợi được ngày khác nữa.
Bây giờ Trương Kỳ bắt đầu cảm thấy hơi bực mình với cô ta rồi.
Đẹp thì rất đẹp, nhưng cô ta cũng rất kiêu ngạo, hắn căn bản là gọi thì đến quát thì đi, lại không thể động vào, cũng thường xuyên không chơi được, đại tiểu thư rất khó hầu hạ, muốn cái gì thì nhất định phải có, căn bản không quan tâm đến người khác.
Nhưng hắn cũng coi là thông minh, nhìn ra được Hạ Trân Anh không chỉ là có gia cảnh tốt, khẳng định còn có chút bối cảnh, không dễ đắc tội cô ta, đành phải gật đầu đồng ý.
Lái xe đến một đoạn đường không người không xe, bên ngoài rất vắng vẻ, ngay cả đèn đường cũng chỉ sáng một bên, lại là một đoạn xuống dốc, độ dốc rất lớn.
“Hình như phanh xe hỏng rồi?” Trương Kỳ bỗng nhiên hô lên tiếng, sau đó đạp mạnh phanh xe, nhưng không có phản ứng gì.
Hắn cả kinh: “Phanh xe hỏng rồi!”
“Chuyện gì thế?” Tiểu Mẫn có chút sợ hãi kêu lên.
Lúc này, cô ta nhìn thấy phía sau có đèn xe chiếu qua đây, là đèn pha. Chiếc xe đó xông thẳng đến phía bọn họ, tốc độ không chậm.
“Mau tránh đi, phía sau có xe lái tới kìa!” Hạ Trân Anh kêu lên: “Đừng có để ý đến phanh xe nữa!”
Trương Kỳ lập tức xoay vô lăng sang bên trái, nhưng chiếc xe kia cũng bám theo, hắn lại quẹo sang đến bên phải, chiếc xe kia lại cũng theo sang bên phải.
“Bọn họ cố ý đúng không?” Tiểu Mẫn kinh hoảng hỏi.
Cô ta vừa dứt lời, chiếc xe kia đã xông đến, ầm một tiếng đụng vào đuôi xe bọn họ.
Ba người trong xe đều bị đụng đến lảo đảo.
“Chắc chắn là bọn họ cố tình! Trương Kỳ, đạp ga! Mau lên mau lên!”
“Xuống dốc còn đạp ga à?” Tay Trương Kỳ siết chặt vô lăng chảy đầy mồ hôi.
“Đi!” Hạ Trân Anh vội vàng móc điện thoại di động ra, gọi điện thoại về nhà: “Bố, mau gọi người đến cứu con, có người muốn đâm vào xe của bọn con! Bọn con ở đường Hoài Hưng! Mau tìm cảnh sát gần đây đến cứu con đi!”
Ông Hạ bên kia nhận được cuộc điện thoại này lập tức nhảy ra khỏi giường của tình nhân: “Tiểu Anh à? Con đừng gấp, đừng gấp, bố sẽ gọi điện thoại ngay! Đường Hoài Hưng, biển số xe của mấy đứa là bao nhiêu?”
Hạ Trân Anh vội vàng đọc biển số xe, ông Hạ lại nghe thấy ầm một tiếng, lập tức hãi hùng khiếp vía, vớ lấy điện thoại của tình nhân gọi cho đồn công an bên đường Hoài Hưng.
“Bố! Nhanh lên!” Lúc này Hạ Trân Anh mặc dù sợ và căng thẳng, vì hai lần đụng mặc dù đều mạnh, nhưng cũng không phải độ mạnh để xảy ra chuyện lớn, cô ta đoán có lẽ đối phương chỉ là muốn trêu đùa bọn họ, là con em nhà giàu uống say ra ngoài điên loạn một chút, trước kia cũng không phải chưa từng gặp, cho nên ngược lại cũng không coi là hoàn toàn tuyệt vọng không có cách gì.
Nhưng chính khi nói xong câu này, chiếc xe phía sau kia lại đâm vào lần thứ ba.
Ầm!
Lần này, ngay cả điện thoại Hạ Trân Anh cũng không thể cầm được nữa, bay đến kẹt vào khe hở trước mặt, mà cô ta cũng bay ra ngoài. Bên tai là tiếng thét chói tai của Tiểu Mẫn và tiếng kêu sợ hãi của Trương Kỳ.
Cô ta cảm giác được xe nhanh chóng xông về phía trước, sau đó xoay tròn, lại nặng nề đập xuống đất, nhưng vẫn chưa xong, đầu cô ta chúc xuống dưới, cảm giác được nóc xe cọ qua mặt đường trượt đi một đoạn.
Mọi thứ sau đó, Hạ Trân Anh không biết gì nữa.
Đến khi tất cả đều yên tĩnh lại, một người mặc quần áo xám đội mũ lưỡi trai đen đeo khẩu trang và găng tay bước ra khỏi cái xe phía sau, đi tới bên cạnh cái xe biến dạng đã bốc khói kia, giơ tay thò qua cửa kính vỡ nát, kéo cái hộp màu đen nhung tơ kia ra, sau đó nhìn tình hình của ba người trong xe, quay lại, lên xe, chiếc xe nhanh chóng lao đi.
Tề Tiểu Tô và Lương Lệ cũng đang trên đường về.
Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên nói: “Hạ Trân Anh xảy ra chuyện rồi!”
Tề Tiểu Tô vốn sai nó theo dõi Hạ Trân Anh, từ khi cô ta ra ngoài, lên xe của Trương Kỳ, camera dọc đường đi đều bị Hệ thống Tiểu Nhất giám sát. Chiếc xe màu đen kia là đột nhiên xuất hiện từ một cái hẻm nhỏ khác, đến lúc xảy ra chuyện cũng chỉ mấy phút.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Mặc dù Tề Tiểu Tô đoán được bọn người Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào sẽ ra tay cướp lại món đồ kia, nhưng cũng không ngờ bọn họ sẽ ra tay nhanh như vậy!
“Xe bị đụng bay ra ngoài, người của đối phương cầm đồ rời đi rồi, bây giờ Hạ Trân Anh vẫn đang ở trong xe, sống chết chưa rõ.”
Tề Tiểu Tô trầm mặc một hồi: “Báo cảnh sát giúp cô ta đi.”
Trên thực tế cô chưa từng muốn lấy mạng của Hạ Trân Anh.
“Không cần, bản Hệ thống nghe trộm được trước đó cô ta đã gọi điện thoại cầu cứu rồi...” Hệ thống Tiểu Nhất im lặng một chút rồi nói: “Đây chính là cách của cô?”