Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 978: Liên minh - Chân tướng bà mang tới



“Con không có gia giáo? Vậy cậu nói xem tại sao con lại không có gia giáo!” Cô ta gào lên, đôi mắt nhìn Thủ trưởng đỏ rực, cô ta gằn giọng: “Là ai ném con cho bà ngoại? Là ai để con đơn độc lớn lên ở cái trấn nhỏ kia? Chuyện không có gia giáo chẳng lẽ trách con sao? Cậu đừng tưởng rằng con không biết, ngay cả người bà ngoại đấy cũng không phải là bà ngoại thật của con, bà ấy chỉ là bảo mẫu mà cậu dùng tiền thuê tới thôi!”

Thủ trưởng sững sờ tại chỗ, mặt ông biến sắc nhìn Phương Viện Viện, mãi một lúc lâu sau mới tìm lại được tiếng nói của mình. “Làm sao con biết?”

“Làm sao con biết được? Bà ấy trông con rất tốt, nhưng có một ngày con nghe thấy bà ấy gọi điện thoại cho cháu gái ruột! Vì vậy cháu mới biết mỗi khi con ở trường học, bà ấy lại về nhà thăm cháu gái ruột của mình. Con thật sự không hiểu, nếu bố mẹ con đã không còn thì vì cái gì cậu không thể để con ở bên cạnh? Tại sao lại muốn ném con đến một nơi xa như vậy? Tại sao lại muốn ném con cho bà ta?” Phương Viện Viện lên án, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Vệ Thường Khuynh cau mày, kéo tay Tề Tiểu Tô đi ra ngoài.

“Chúng ta đi trước thôi.”

Không phải vì Phương Viện Viện đuổi bọn họ, mà là anh không muốn ở lại đây nghe việc nhà của Thủ trưởng

“Chờ một chút!” Thủ trưởng giữ anh lại, trầm giọng nói: “Các cô cậu không thể ra ngoài được, cho dù đến Thiên Vực, Bành Khố Các cũng sẽ dẫn người tới bắt Tề Vân Diên!”

“Bắt thì cứ để cho họ bắt đi!” Phương Viện Viện hét lên. “Con đang hỏi cậu đấy! Cậu còn lo cho một người ngoài làm gì? Cậu nói đi, tại sao cậu lại ném con cho người khác? Tại sao không cho con ở bên cạnh cậu? Cậu là Thủ trưởng ban chấp hành cơ mà, là Lãnh đạo lớn nhất của Liên minh, ở bên cạnh cậu, con sẽ càng sống tốt hơn không phải sao? Vì sao lại không cho con sống trong giới thượng lưu từ nhỏ mà cứ nhất định để con lại ở một trấn nhỏ quê mùa như thế? Cậu cho rằng thuê một bà già về là được rồi chắc?”

Thủ trưởng vẫn không nói gì, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng động.

“Vì cái gì à? Để tôi nói cho cô biết là vì cái gì nhé! Bởi vì con trai của tôi không thể có được thì cô cũng không xứng có được điều đó!”

Tất cả mọi người đều sững sờ cùng quay đầu nhìn lại, liền thấy bà Vệ mặc bộ sườn xám đang lạnh lùng đứng đó, dùng ánh mắt hờ hững nhìn tất cả bọn họ.

Bà ta vào đây bằng cách nào?

Tại sao bà ta lại tới đây?

Bà ta tới đây làm gì?

Tất cả đều sửng sốt nhìn bà Vệ, nhất thời không ai thốt lên được câu nào.

Đôi môi mỏng của Vệ Thường Khuynh hơi nhếch lên, Tề Tiểu Tô lập tức nắm chặt lấy tay anh. Cô và anh đều có cùng một loại dự cảm, bà Vệ đến đây lần này chắc chắn sẽ mang đến cho họ một sự thật không ai ngờ tới.

“Cẩm Địch…”

Thủ trưởng ban chấp hành thì thào một cái tên, sau đó ông đau khổ nhắm hai mắt lại.

Vệ Thường Khuynh nắm chặt tay Tề Tiểu Tô.

Cẩm Địch là tên của mẹ anh.

Anh vẫn luôn biết mối quan hệ giữa họ không tầm thường, nhưng không thể nào ngờ nó lại đến mức Thủ trưởng có thể trực tiếp gọi tên của bà.

Anh không thể nhớ nổi liệu có ai có thể gọi tên bà thân mật như vậy nữa rồi.

Bà Vệ tiến vào và đi thẳng tới trước mặt Phương Viện Viện, bà ta khí thế đến mức khiến cho Phương Viện Viện không thể không lùi về sau hai bước.

“Vệ, dì Vệ, dì làm cái gì vậy?”

“Xin gọi tôi là bà Vệ, chúng ta không thân quen đến mức như vậy.” Bà Vệ cười lạnh: “Không phải cô đang hỏi vì sao Thủ trưởng không nuôi cô sao? Không phải cô muốn hỏi, vì sao từ nhỏ đã không thể tiến vào giới thượng lưu cùng ông ta sao? Để tôi nói cho cô biết nhé. Bởi vì, tôi! Không! Cho! Phép!”

Bà ta không cho phép?

Tất cả mọi người đều sững cả ra.

“Cẩm Địch!” Thủ trưởng thốt lên, trông ông rất đau khổ và dằn vặt.

Tề Tiểu Tô đánh mắt cho bọn Hạ Kế Dao, bọn họ lập tức lục tục đi ra ngoài.

“Chúng ta cũng ra ngoài nhé?” Tề Tiểu Tô hỏi thầm trong đầu. Bà Vệ vẫn chưa nhận ra anh, mà những lời bà ta muốn nói, có Hệ thống Tiểu Nhất ở đây, bọn họ không cần ở lại trong căn nhà này cũng có thể nghe thấy được.

Giờ họ đang là người ngoài, nên đi thì hơn.

“Ừm.” Vệ Thường Khuynh cũng không muốn ở lại chỗ này xem mấy người bọn họ.

Nhưng khi họ vừa bước được hai bước, bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo cả sự tang thương của Thủ trưởng cất lên: “Hai người ở lại đi.”

Lời nói của ông khiến bà Vệ phải chuyển ánh mắt đến trên hai người, thấy Tề Tiểu Tô, nét mặt của bà ta thể hiện sự giận dữ.

“Thế nào, ông muốn hai đứa chúng nó ở lại là muốn cho người ngoài biết được sự vô sỉ của ông năm đó sao?”

“Cẩm Địch!” Thủ trưởng cau mày. “Tôi thừa nhận năm đó đúng là tôi có lỗi với rất nhiều người, thế nhưng tôi không cho rằng đó là vô sỉ.”

“Thật sao? Có rất nhiều người mà ông gây ra lỗi lầm đã không thể nào nghe được lời sám hối của ông nữa rồi, thế thì có ích gì? Tề Vân Diên không thể ở lại đây, tôi không biết vì sao ông lại bảo cô ta ở lại, nhưng tôi nói cho ông biết, tôi ghét cô ta, hôm nay cô ta đã làm hỏng chuyện của tôi, nếu ông cứ muốn để cô ta lại thì đừng trách tôi không khách khí với cô ta.” Bà Vệ nhìn Tề Tiểu Tô bằng ánh mắt như thể muốn xé nát cô ra vậy.

“Bà muốn không khách khí với cô ấy như thế nào?” Vệ Thường Khuynh lạnh lùng hỏi, anh đi lên trước một bước, đặt Tề Tiểu Tô vào trong phạm vi bảo vệ của mình.

Trước kia anh chưa từng nghĩ tới chuyện mẹ mình và vợ sẽ đứng ở hai phe hoàn toàn đối lập nhau như thế này.

Nhưng đã đến nước này rồi, anh chắc chắn sẽ đứng về phía Tề Tiểu Tô.

Bà Vệ bị anh nói như vậy, bà ta hơi nheo mắt lại nhìn anh chằm chằm, nói: “Còn mày là thằng quái nào đây?”

Thủ trưởng ban chấp hành muốn đỡ trán.

Sự tình phát triển đến mức này khiến ông có chút dở khóc dở cười.

“Nó là Thường Khuynh, Vệ Thường Khuynh đấy.”

Đồng tử trong mắt bà Vệ và Phương Viện Viện cùng co rụt lại, cả hai như bị sét đánh trúng ngây người tại chỗ, há hốc miệng không dám tin nhìn Vệ Thường Khuynh.

Nếu Thủ trưởng đã nói ra, bọn họ cũng không cần tiếp tục giả vờ nữa.

Vệ Thường Khuynh đưa tay xé bộ râu trên mặt mình ra, đứng thẳng người lên.

Tuy do tiêm thuốc thay đổi khuôn mặt nên anh vẫn chưa khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nhưng đã qua một thời gian rồi nên thuốc đang từ từ mất đi hiệu lực, gương mặt anh bây giờ đã tương đối gần với gương mặt vốn dĩ, mà anh lại hoàn toàn không che giấu ánh mắt và khí chất của mình nữa.

Bà Vệ ắt sẽ nhận ra được ngay.

Bà ta trợn to mắt, yên lặng nhìn anh, bờ môi hơi giật giật dường như muốn nói cái gì đó, nhưng nhất thời lại không thể phát ra âm thanh.

Cuối cùng Phương Viện Viện là người lên tiếng trước: “Anh, anh là Vệ Thường Khuynh?”

Làm sao có thể chứ?

“Anh thật sự không chết!”

Trời ạ, anh ấy chính là Vệ Thường Khuynh, anh ấy đã trở về rồi!

Phương Viện Viện kích động che miệng mình lại.

Nhưng Vệ Thường Khuynh chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái.

Anh chỉ nhìn về phía Thủ trưởng, cũng không tiếp tục để ý đến bà Vệ nữa mà hỏi thẳng: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết, tại sao lúc ấy lại muốn làm tôi mất trí nhớ không? Trong khoảng thời gian tôi bị mất trí nhớ đó, các người đã làm gì với tôi?”

Cơ thể Thủ trưởng run lên: “Cậu, cậu biết?”

“Có một câu mà người xưa vẫn thường nói, nếu muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm.” Vệ Thường Khuynh nói.

Lúc này, bà Vệ mới tìm lại được tiếng nói của mình, bà ta run rẩy, nói: “Không cần biết chúng ta đã làm gì con, nhưng đều không phải là hại con!”