Hứa Nhược Phi ngây thơ vô tội.
Đêm mưa đó của sáu năm trước, cô quả thực có một tia rung động đối với người đàn ông ngất xỉu trước mặt cô.
Bởi vì đẹp.
Tô Vân Nhi xuýt chút nữa không thở được.
Hứa Nhược Phi vẫn đang lý trí mà phân tích: "Lệ Đình Nam đính hôn với Hứa Nhược Mộng cũng không hoàn toàn là bởi vì sáu năm trước có người đã cứu anh ấy, cho nên anh ấy có tình cảm với cô gái đó.
Với sự hiểu biết của tớ đối với anh ấy thì có lẽ anh ấy cảm thấy mình nợ cô gái đó ân tình, anh ấy không thích cảm giác nợ người khác nên chỉ là muốn trở món nợ ân tình đó mà thôi."
"Chỉ có điều Lệ Đình Nam không ngờ đến, Hứa Nhược Mộng rất tham lam.
Hứa Nhược Mộng muốn ở mãi bên cạnh anh ấy, vốn không muốn nhận sự báo đáp ân tình của anh ấy."
Hứa Nhược Phi nói rồi xác nhận mà gật đầu.
"Đại khái chính là như vậy."
Trên mặt Tô Vân Nhi hiện lên sự bất lực không che dấu được.
"Nhược Phi, cậu thật sự hết cứu rồi.
Trên một ý nghĩa nào đó, cậu và Lệ Đình Nam có lẽ thật sự là tuyệt phối, hai người đều có thể ở nơi như vậy mag bình tĩnh phân tích…"
Hứa Nhược Phi không hiểu cho nên nghi hoặc mà "ừm" một tiếng: "Tại sao lại nói như vậy?"
Tô Vân Nhi ngước mắt lên, nhìn vào khuôn mặt đang mơ hồ của người bạn thân của mình mà dùng lời nói thành khẩn rồi nói: "Tớ hỏi cậu, sáu năm trước sau khi cậu cứu anh ấy thì có từng nhớ đến anh ấy không?"
Hứa Nhược Phi nghĩ rồi nói: "Có mơ thấy vài lần, nhưng số lần cũng không quá nhiều… có lẽ là mấy năm trước, trong một tháng thì có năm sáu bảy tám lần?"
Khóe miệng Tô Vân Nhi khẽ cong lên: "Vậy Nhược Phi, lần này cậu trở về Lâm Xuyên, sau khi nhìn thấy Lệ Đình Nam thì có cảm nhận đặc biệt gì không?"
Cảm nhận đặc biệt?
Hứa Nhược Phi cố gắng nhớ lại rồi nói: "Tim đập nhanh? Mặc dù tớ rất thích vẻ ngoài của Lệ Đình Nam… nhưng lúc trước ở nước ngoài nhiều trai đẹp đến như vậy, tim tớ cũng chưa từng đập nhanh, chẳng lẽ tớ thích anh ấy?"
Tô Vân Nhi có chút cạn lời, cô ấy vỗ vai Hứa Nhược Phi nói: "Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng thông suốt rồi."
Sao có thể?
Hứa Nhược Phi hoang mang.
......
Hứa Nhược Mộng mất mặt, đương nhiên là phải tìm lại mặt mũi rồi.
Chuyện đầu tiên cô ta làm chính là điện thoại cho Lệ Đình Nam.
Mặc dù hôm nay là thứ bảy nhưng Lệ Đình Nam theo thường lệ là sẽ đến tập đoàn Lệ Thị để xử lý công việc.
"Tổng giám đốc Lệ, là cô Hứa gọi điện đến." Lý An đưa điện thoại cá nhân của Lệ Đình Nam qua.
Lệ Đình Nam di chuyển tầm nhìn khỏi màn hình máy tính, liếc một cái qua điện thoại mà Lý An đang cầm trong tay: "Bận."
Ý của câu nói đó chính là không nghe máy.
Lý An gật đầu.
"Còn có một chuyện, tổng giám đốc Lệ." Lý An hỏi: "Lúc tước trợ lý Anna điều chế nước hoa cho lão phu nhân, khi nào sẽ đem qua đó? Anh xem hay là chiếu này anh đích thân đem đến nhà cho lão phu nhân một chuyến?"
Lệ Đình Nam dừng lại, sau khi suy nghĩ một lúc: "Điện thoại cho bà nội, nói với bà ấy tối nay tôi sẽ trở về."
"Tôi biết rồi, tổng giám đốc Lệ."
Hứa Nhược Mộng thấy Lệ Đình Nam cứ không bắt máy, càng nghĩ càng tức.
Cô ta trực tiếp lái xe đến tập đoàn Lệ Thị.
Hứa Nhược Mộng tức giận mà giẫm trên giày cao gót rồi xông vào lầu chính là tập đoàn Lệ Thị.
Do hôm nay không phải là ngày đi làm nên trong tòa nhà của tập đoàn Lệ Thị nhân viên làm việc cực kỳ ít.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy Hứa Nhược Mộng vội vàng bước lên hỏi: "Cô Hứa, tổng giám đốc Lệ đang làm việc, bây giờ cô lên đó…"
Hứa Nhược Mộng trực tiếp đẩy cô ta ra: "Cút, đừng để tôi phí lời nữa!".