Biểu cảm của anh nhàn nhạt, như thể không hề động lòng trước Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Phi cụp mắt xuống, có chút thất vọng.
Cô nghĩ rằng Lệ Đình Nam sẽ có hứng thú với ý tưởng của mình.
Sau khi cuộc họp tổng kết hội nghị kết thúc, cổ tay của Hứa Nhược Phi bị đau.
Cô đặt máy tính bảng xuống và vươn vai.
Lệ Đình Nam cố ý chậm giọng, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
"Làm tốt lắm.
"
Lệ Đình Nam ngước mắt lên và nhìn vào chai dịch truyền của mình.
Chất lỏng trong chai dịch truyền cũng không còn nhiều.
Hứa Nhược Phi đột nhiên đứng dậy: "Vậy tôi sẽ gọi bác sĩ Thẩm lên.
"
Lệ Đình Nam gật đầu.
Anh dựa vào đầu giường, tay trái không có kim đưa ra cầm phích nước, uống một ngụm nước nóng, lại đặt ở trên bàn.
Đôi mắt anh vô tình nhìn vào bóng lưng của Hứa Nhược Phi.
Hôm nay cô mặc váy, tuy váy dài nhưng vẫn để lộ bắp chân trắng nõn.
Đôi mắt đen của Lệ Đình Nam như chìm đắm vào đó.
Vài phút sau, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, Hứa Nhược Phi đi theo sau Thẩm Dã vào phòng.
Thẩm Dã từ từ nói: "Lệ Đình Nam, anh đúng là liều mạng, bản thân đã kiệt sức rồi, còn để trợ lý người ta đi cùng anh?”
Thẩm Dã hình như có ý gì đó.
Khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo lạnh lùng của Lệ Đình Nam trầm mặc, lạnh lùng nhướng mày liếc nhìn Thẩm Dã, sau đó ánh mắt vô tình va vào người phụ nữ cao gầy phía sau lưng Thẩm Dã.
Hứa Nhược Phi lạnh lùng nói: "Bác sĩ Thẩm, anh nghĩ nhiều rồi.
Tôi là trợ lý của Tổng giám đốc Lệ, ngày thường tôi đi làm là chuyện bình thường.
"
Thẩm Dã liếc nhìn Hứa Nhược Phi, khịt mũi lạnh lùng.
Sau khi ngồi xuống, anh ta rút cây kim ra khỏi mu bàn tay của Lệ Đình Nam.
Một hai giọt máu đỏ chảy ra từ làn da trắng muốt hiếm thấy ở người đàn ông.
Thẩm Dã đứng dậy, nhét một gói bông gòn vào tay Hứa Nhược Phi.
"Giúp tổng giám đốc Lệ của cô ấn đi này.
”
Hứa Nhược Phi lại ngồi trước mặt Lệ Đình Nam: "Tổng giám đốc Lệ, nào, tôi giúp anh ấn.
"
Thẩm Dã này đúng là rước việc vào thân cho cô.
Lệ Đình Nam cũng không phải là một đứa trẻ năm tuổi, vậy nên không đến nỗi mà ấn một cục bông thôi cũng cần có người giúp.
Hứa Nhược Phi mặc dù trong lòng than thở, nhưng động tác lại rất nhẹ, vì sợ sẽ khiến người đàn ông bị đau.
“Tổng giám đốc Lệ, hôm nay là thứ sáu.
” Hứa Nhược Phi nói
Lệ Đình Nam nhẹ giọng nói: "Thì sao?"
Hứa Nhược Phi nhìn chằm chằm vào mu bàn tay trắng trẻo nổi gân xanh của Lệ Đình Nam.
Tay anh rất trắng, ngay cả khi cô nắm vào, anh cũng không hề thua kém cô.
Một người đàn ông, trắng mức này để làm gì?
Ông trời thật không công bằng.
“Ngày mai là thứ bảy và chủ nhật.
” Hứa Nhược Phi đưa mắt xuống ám chỉ.
Lệ Đình Nam nhẹ nhàng nhìn đôi lông mi của Hứa Nhược Phi, biểu cảm trên mặt không đổi, nhưng cảm xúc trong đáy mắt thì không rõ.
“Truyền dịch ít nhất là ba ngày.
” Lệ Đình Nam nhếch môi từ từ nói.
Hứa Nhược Phi khó hiểu, ngước mắt lên chớp chớp.
Hả? Ý anh là gì?
Giọng điệu của Lệ Đình Nam bỗng trở nên nhẹ hơn: "Hôm nay là ngày đầu tiên, hai ngày nữa sẽ có việc phải làm.
".