“Đình Nam đâu?”
Lý An nhẫn nại giải thích: “Tổng giám đốc Lệ còn đang họp, xin hỏi cô Hứa có chuyện gì không?”
Còn đang họp?
Hứa Nhược Mộng nhướng mày, trong lòng không tin.
Lý An hình như đoán được ý nghĩ của cô ta, cười nói: “Cô Hứa, tổng giám đốc Lệ thật sự đang họp.
Nếu cô còn không tin, có thể tới công ty.
”
Hứa Nhược Mộng cười lạnh.
Bây giờ là 8 giờ tối, Hoa Tây nằm ở trong khu người giàu của Lâm Xuyên, cách khu tài chính rất xa, chờ khi cô ấy đến tập đoàn Lệ Thị, cũng đã khoảng 12 giờ đêm rồi!
“Trợ lý Lý, tôi tin anh.
Một khi đã như vậy, giúp tôi chuyển lời đến Đình Nam, đêm nay tôi về nhà, không cách nào về biệt thự.
” Hứa Nhược Mộng vẫn giữ được âm thanh dịu dàng, giống như một người vợ hiền từ đang quan tâm đến chồng của mình.
“A, đúng rồi.
Đình Nam mất ngủ, nhớ rõ dặn dò người giúp việc trong nhà, chuẩn bị cẩn thận nước hoa trị mất ngủ, còn có nhớ rõ giúp anh ấy hâm nóng một ly sữa bò.
”
“Cô yên tâm, tôi sẽ chuyển đúng lời cho tổng giám đốc Lệ.
Cô Hứa còn có những chuyện gì khác cần tôi giúp chuyển lời nữa không?”
“Không có rồi.
” Hứa Nhược Mộng trợn trắng mắt, quyết đoán cúp điện thoại.
Lý An cho điện thoại nhét vào trong túi: "Tổng giám đốc Lệ, cô Hứa nói buổi tối hôm nay không trở về biệt thự.
”
Lệ Đình Nam hơi hơi nâng lên mắt, giơ tay xoa ấn đường ở giữa mày.
“Tôi biết rồi.
” Một lúc sau, anh nặng nề lên tiếng: "Chờ một chút, cô ấy chiều nay đi đâu?”
Lý An hơi đơ ra một chút, xoay người: “Tổng giám đốc Lệ, người hầu trong nhà không báo, anh đang nghi ngờ điều gì sao?”
Trên khuôn mặt đẹp trai của Lệ Đình Nam hình như không có cảm xúc.
Anh lười bố thí cho Hứa Nhược Mộng quá nhiều cảm xúc.
“Đi điều tra đi.
” Lệ Đình Nam đưa ra mệnh lệnh, tinh thần lại lần nữa quay trở lại với công việc.
!
Hứa Nhược Mộng trở lại biệt thự Tiêu Sơn, khiến cho bà Hứa cảm thấy rất bất ngờ.
Bà ta vội vàng để người hầu trong nhà làm bữa tối cho Hứa Nhược Mộng.
“Mẹ, con đã ăn tối rồi.
” Hứa Nhược Mộng đưa túi xách trong tay người hầu đang đứng bên cạnh, tầm mắt dừng ở trên người đàn ông trung niên đang ngồi sô pha trung niên, đôi mắt chợt lóe lên.
“Bố, hôm nay bố về rồi ạ?” Hứa Nhược Mộng nở nụ cười, ôm lấy cánh tay của ông Hứa, thân mật dựa vào người ông ta làm nũng.
Ông Hứa đem tờ báo trong tay đặt ở trên bàn trà, trong mắt cũng có nụ cười, nhẹ nhàng mà sờ sờ đầu con gái mình.
“Hôm nay công ty không bận, nên đã về trước.
”ông Hứa nói, ông ta tầm mắt nhìn xuống mặt của Hứa Nhược Mộng nói: “Hôm nay sao con lại về? Giận dỗi với Lệ Đình Nam?”
Hứa Nhược Mộng bĩu môi: “Nào có đâu! Còn không cho phép con trở về thăm bố mẹ sao? Nhà họ Hứa chỉ có con là đứa con gái duy nhất, con không ở, hai người sẽ rất cô đơn!”
Biểu cảm trên mặt ông Hứa hơi cứng lại.
Trong lòng Hứa Nhược Mộng hơi nôn nóng.
Sẽ không phải đã 6 năm trôi qua rồi, bố còn đang trách cô ta hại Hứa Nhược Phi đi?
Lại không phải con gái ruột, sao phải để ở trong lòng như vậy?
Trong lòng Hứa Nhược Mộng bất mãn, nhưng dưới sự dạy dỗ của bà Hứa, cô ta biết nên làm như thế nào.
Hứa Nhược Mộng nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của ông Hứa: “Bố, khó khăn lắm con mới được trở về một lần, bố cũng đừng xụ mặt ra nữa!”
Ông Hứa thấy thế, cũng không nghĩ tới chuyện của con gái nuôi nữa, liền để cho Hứa Nhược Mộng lôi kéo mình làm nũng.
Đêm đó, Hứa Nhược Mộng tắm gội xong, thay xong áo ngủ, đang lúc để người hầu giúp cô ta sấy tóc, bà Hứa đi vào phòng cô ta.
Người hầu thấy thế, không đợi Hứa Nhược Mộng mở miệng, chủ động đi ra khỏi phòng.
Bà Hứa ngồi xuống bên mép giường: “Hôm nay mẹ của Đình Nam đã nói gì với con?”
Hứa Nhược Mộng cười lạnh ra tiếng, thuật lại những lời đêm nay bà Lệ nói cho bà Hứa nghe.
Sau đó, cô ta nói: “Nếu không phải hiện tại còn cần dùng đến bà ta, con thật đúng là lười cho bà ta một sắc mặt tốt!”.