Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới

Chương 70: C70



Ngoại truyện 9: Một phần ngăn ngắn

*Lời tác giả: Từng đọc được bài đăng với nội dung như sau

Người dùng @usausatant:

"Đột tử thật sự có tồn tại. Đây là chuyện thật đấy, có người một ngày trước khi chết tinh thần vẫn phấn chấn, cơ thể cũng khỏe mạnh, đi kiểm tra sức khỏe rất bình thường. Kết quả là sáng hôm sau không rời giường, người nhà đến gọi dậy thì phát hiện cơ thể người đó đã lạnh băng bên dưới chăn bông rồi. Nguyên nhân tử vong là "mất ngủ mãn tính", đến khi nhận ra thì quá muộn, thế nên tôi phải kể lại chuyện này với mọi người. Hãy xem lại thói quen sinh hoạt và làm việc của bản thân nhé!"

Đăng vào 20:05 ngày 28 tháng 2 năm 2019.


—————

Trong sổ nhật ký được chia làm kế hoạch dài hạn và kế hoạch ngắn hạn, Trần Thư Ninh cho rằng chắc chắn sẽ có một cái thành công.

Đây là phương án thứ tư trong 《Kế hoạch tự sát khi đông tới》 của Trần Thư Ninh, là kế hoạch dài hạn của cậu.

Sau khi ngưng dùng Fluvoxamine, Stilnox và các loại thuốc chống hưng cảm, giảm lo âu và hỗ trợ giấc ngủ khác thì các triệu chứng của cậu trở nên nghiêm trọng hơn, mắc kẹt trong kỳ hưng cảm và liên tục mất ngủ.

Cậu thích hỗ trợ tất cả các sự kiện lớn nhỏ trong lớp và câu lạc bộ, giống như một động cơ vĩnh cửu làm mãi không ngừng không nghỉ, tiêu hao thể lực quá mức và hào hứng thiêu đốt sinh mệnh của chính mình, sang ngày hôm sau vẫn hăng hái đi học. Ở trong mắt người khác đây gọi là "thích giúp đỡ mọi người", còn đối với cậu thì chỉ vì để đạt được mục đích của kế hoạch dài hạn, chính là đột tử thay vì là cái chết cậu dày công sắp đặt.


Cuối cùng sức khỏe càng ngày càng tệ, bệnh vặt như thiếu máu tụt huyết áp đau nửa đầu liên tục tìm tới cửa, nhưng cậu cũng chẳng buồn xử lý mấy vấn đề nhỏ nhặt này, ngược lại ngày nào cậu cũng nghĩ, nếu có thể ra đi trong giấc ngủ là chuyện may mắn biết nhường nào.

Tiếc rằng đột tử không bao giờ gõ cửa, mỗi ngày Trần Thư Ninh đều mở mắt đối diện với bình minh, cậu không khỏi cảm thấy thất vọng đối với kế hoạch dài hạn hình như chẳng mấy đáng tin này.

Cậu thấy áy náy vì bản thân đã lợi dụng lòng tin của người khác để đạt được mục tiêu dài hạn, mong là sự giúp đỡ của cậu có thể coi như là bồi thường cho họ.

Nhưng từ khi ở bên Đường Phong Hành cậu bắt đầu chú ý đến giấc ngủ, cho dù uống thuốc không ngủ được thì cậu cũng muốn nằm bên cạnh cậu ấy nhắm mắt nghỉ ngơi, bởi vì cậu sợ những hành động trước đây có thể gây ra tổn thương vĩnh viễn cho cơ thể, sợ rằng có ngày đột tử thật sự sẽ xảy ra, cậu không muốn để Đường Phong Hành xốc chăn lên rồi phát hiện cậu lạnh băng không thể cử động nữa.

Cậu muốn bản thân mãi mãi ấm áp kề bên Đường Phong Hành, giống như Đường Phong Hành dã luôn sưởi ấm cho cậu vậy.

—————

*Lời tác giả: Chúc cả nhà luôn mạnh khỏe! Đừng thức khuya nữa nhé!