Kẻ Hủy Diệt Hôn Nhân - Tiểu Thuyết Tộc

Chương 11



Bọn họ đều nói làm tiểu tam thì sẽ không dám gặp chính thất, Kiều Mộng cũng như vậy. Nếu cô ta đã có con với Trình Hiên thì nhất định là biết tôi.

Nhưng từ đầu đến cuối tôi chưa từng gặp cô ta.

Tôi cảm thấy hôm nay là một ngày tốt, nên đi gặp Kiều Mộng.

Tôi cố tình trang điểm cho bản thân trở nên rạng rỡ. Trên thực tế sau khi trở thành vợ của Trình Hiên, cuộc sống của tôi đều xoay quanh người nhà này, đã rất lâu không nghĩ đến bản thân.

Hiện tại nhất định phải chăm chút cho bản thân hơn, nếu không kế hoạch kế tiếp của tôi sao mà có thể tiến hành tiếp được.

Tôi nhờ thám tử điều tra quỹ đạo hành động của Kiều Mộng, thành công chặn được Kiều Mộng bên cạnh một quán cà phê lúc cô ta đi ngang qua.

Tôi giả vờ tình cờ gặp cô ta, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng: “Kiều Mộng, sao cậu lại ở đây?”

Hôm nay tôi ăn mặc vô cùng sắc sảo, vốn dáng dấp tôi cũng không tệ, hiện tại toàn thân mặc hàng hiệu, vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ sống an nhàn sung sướng.

Mà Kiều Mộng so với tôi, cũng kém không nhiều lắm, nhưng rất rõ ràng quần áo trên người cô ta không đắt bằng tôi.

Sau khi nhìn thấy tôi, nét mặt Kiều Mộng cứng ngắc một chút, mãi mới nặn ra một nụ cười: “Tần Tình, sao cậu cũng ở chỗ này a, đã lâu không gặp.”

Tôi ngọt ngào kéo cánh tay cô ta, giống như hai chúng tôi là bạn thân vậy: “Đúng vậy đúng vậy, sau khi tốt nghiệp đã mất liên lạc với cậu, tôi nghĩ lúc kết hôn sẽ mời cậu tới nhưng lại không liên lạc được, chúng ta đi tìm một chỗ tâm sự đi?”

Kiều Mộng muốn từ chối nhưng tay tôi đã khoác tay cô ta, có đẩy cũng đẩy không ra nên chỉ đành gật gật đầu.

“Được.”

Hai chúng tôi tiện đi vào quán cà phê bên cạnh.

Tôi cười nhìn cô ta: “Cậu cứ gọi tùy ý đi, hôm nay tôi mời.”

Khóe miệng Kiều Mộng tươi cười nhưng có chút vặn vẹo, chậm rãi cười nói: “Không nghĩ tới nha, bạn cùng phòng lúc trước đều biến thành phú bà rồi.”

Lúc trước cô ta cũng gọi tôi như vậy, mỗi lần như thế đều dùng một loại giọng điệu châm chọc. Tôi không muốn nghe cô ta châm chọc, cũng sẽ không phản bác, mỗi lần bị nói như vậy thì thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng hiện tại, tôi lộ ra một vẻ mặt tươi cười: “Cũng không có kiếm bao nhiêu tiền, một năm mới hơn một triệu, gọi cái gì phú bà a, cậu cũng đừng trêu ghẹo tôi.”

Với tốc độ mắt thường có thể thấy vẻ mặt Kiều Mộng dần trở nên xanh mét.

Hiển nhiên cô ta không nghĩ tới tôi lại nói như vậy.

Qua một hồi lâu cô ta mới nói: “Ồ, vậy thật sự rất tốt.”

Tôi cũng nhiệt tình gật đầu: “Đúng, chờ tôi có tiền, tôi nhất định sẽ mở rộng cửa hàng của mình, sang năm tranh thủ kiếm được 10 triệu.”

Nụ cười trên mặt Kiều Mộng cứng ngắc nói không nên lời.

Đợi đến khi hai chúng tôi gọi cà phê xong, tôi liền cười nhìn cô ta: “Cậu kết hôn chưa?”

Chỉ một vấn đề như vậy nhưng lại khiến vẻ mặt của cô ta có chút hoảng hốt.

Sao có thể không hoảng hốt chứ, dù sao chồng cô ta cũng là chồng tôi mà.

Một lát sau, cô ta lắc đầu: “Không tìm được người thích hợp, vẫn đơn độc.”

Tôi gật gật đầu, lại nở nụ cười, nói: “Độc thân thật sảng khoái. Cậu xem tôi như vậy, sinh một đứa bé, mỗi ngày đều phải vì con bé vất vả, đi học trường quý tộc này, học các loại chương trình học này, về sau đều phải an bài trước, tôi phải cho con một điều kiện tốt nhất.”

Tôi biết điểm đau của cô ta ở chỗ nào, cô ta chỉ sợ mình so ra kém người khác, hơn nữa không ưa tôi.

Vừa nghe tôi sắp xếp cho con gái tốt như vậy, vẻ mặt của cô ta muốn che dấu nhưng không được, đương nhiên tôi đã sớm nhìn ra.

Kiều Mộng cố ý vén tóc, không nói tiếp.

“Không có chồng, vậy nhất định sẽ có bạn trai, cậu xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ có không ít người theo đuổi chứ?” Tôi lại cười hỏi một câu, giọng điệu mang theo trêu chọc, giống như chỉ là đang nói vu vơ.