Kẻ Hủy Diệt Hôn Nhân - Tiểu Thuyết Tộc

Chương 18



Chắc hẳn anh ta chưa từng nghĩ tới rằng mình đang nuôi con cho người khác.

“Mẹ, con muốn g.i.ế.c người phụ nữ kia!”

Đối với nam nhân mà nói, đây là điều vô cùng nhục nhã, tuyệt đối không chịu nổi!

“Ngẫm lại mới thấy con đã tiêu rất nhiều tiền cho cô ta, ít nhất nên đem tiền trở về rồi hẵng nói những thứ khác!”

Được Vương Quế Chi nhắc nhở, vẻ mặt Trình Hiên mới dễ nhìn hơn một chút.

Tôi nghe bọn họ thảo luận nên làm thế nào để lấy hết tiền từ trong tay Kiều Mộng, kế hoạch của bọn họ lại rất tỉ mỉ, trước tiên làm tê liệt cô ta, sau đó chậm rãi tìm được nơi giấu tiền rồi hỏi ra mật mã.

Nhưng Kiều Mộng cũng không phải người ngốc như vậy, huống hồ cô ta là một thiếu phu nhân sắp gả vào nhà giàu có, hiện tại chỉ thiếu hai căn nhà nên chắc chắn phải lấy chút đồ từ trong tay Trình Hiên.

Tôi chờ xem trò chó cắn chó.

Tôi bảo người kia giả vờ đi tìm cha mẹ thương lượng chuyện kết hôn, ra ngoài tránh một đoạn, thuận tiện bảo anh ta nói cho Kiều Mộng, bảo cô ấy tranh thủ có nhà ở bên cạnh, như vậy độ tiếp nhận của người nhà anh ta mới cao.

Tôi cũng yêu cầu người đó đề nghị gửi cho cô ta một vài căn nhà.

Người kia sợ Kiều Mộng thật sự đáp ứng nhưng tôi chắc chắn cô ta sẽ không.

Lòng hư vinh của người này rất lớn, cái cô ta muốn là phát triển lâu dài, vì thế tuyệt đối sẽ không tiếp nhận.

Quả nhiên đúng như vậy, người đàn ông kia cũng an tâm rời đi, Kiều Mộng cái gì cũng không cần.

Qua vài ngày, Trình Hiên trở lại, tôi liền phát hiện trên mặt anh ta có vết thương, vừa nhìn đã biết là bị móng tay của phụ nữ rạch.

Tôi vội vàng làm ra dáng vẻ kinh ngạc: “Trình Hiên, anh làm sao vậy?”

Vẻ mặt Trình Hiên âm trầm không nói nên lời, nhưng thái độ đối với tôi lại rất tốt: “Không có việc gì không có việc gì, hôm nay có người đến đơn vị gây sự khiến anh bị ngộ thương, em không cần lo lắng.”

Tôi bán tín bán nghi gật đầu: “Ừm. Vậy anh có vấn đề gì nhất định phải nói cho em biết đấy.”

Trình Hiên cười gượng gạo: "Yên tâm đi, em là vợ anh, anh không nói cho em thì nói cho ai.”

Vương Quế Chi cũng không biết đi nơi nào, cả ngày cũng không gặp.

Đợi đến tối anh ta đi tắm, tôi liền lấy điện thoại di động của anh ta ra xem.

Điện thoại di động vẫn để tùy ý như vậy, đến bây giờ cũng không có chút cảnh giác, cũng không trách anh ta thảm như vậy.

Tôi thấy anh ta đã đổi ghi chú cho Kiều Mộng, lịch sử trò chuyện của hai người rất thú vị.

Từ đoạn tin nhắn hai người bọn họ trao đổi, tôi đã suy đoán ra đại khái sự tình.

Không hề nghi ngờ, chắc chắn hôm nay Trình Hiên đã đi tìm Kiều Mộng, anh ta vốn muốn dụ cô ta nói ra mật mã thẻ ngân hàng và các loại tin tức mấu chốt, nhưng không ngờ Kiều Mộng lại nói muốn chia tay, đứa nhỏ cũng muốn ném cho anh ta, về sau hai người cầu về cầu, đường về đường.

Đối với Trình Hiên mà nói thì sự tồn tại của Thần Thần chính là sự sỉ nhục. Kiều Mộng còn muốn đem đứa nhỏ ném cho anh ta, ai sẽ đi nuôi một giống hoang cơ chứ, vì thế hai người đã cãi nhau, Kiều Mộng còn cào hai cái lên mặt anh ta.

Tuy nhiên điều ngoài ý muốn chính là, Kiều Mộng thật đúng là có chút thủ đoạn.

Cô ta dùng đoạn video lúc trước bản thân và Trình Hiên ở cùng một chỗ uy h.i.ế.p anh ta, bảo anh ta đưa cả hai căn nhà trên danh nghĩa của tôi cho cô ta, nếu không sẽ đem những đoạn video này mang đến đơn vị của anh ta, để cho bọn họ nhìn xem một con thú ra vẻ đạo mạo là bộ dáng gì.

Trình Hiên lên kế hoạch thời gian dài như vậy không phải cũng là vì những tài sản này sao, huống chi hai căn hộ trên danh nghĩa của tôi, cộng lại cũng phải gần 20 triệu, dù sao đều là khu vực xa hoa, anh ta làm sao bỏ được!

Hai người tranh chấp một phen không có kết quả, Trình Hiên liền mang theo tức giận bỏ đi.

Kiều Mộng cho anh ta thời gian ba ngày lựa chọn. Rốt cuộc là thân bại danh liệt hay là muốn tiền, tất cả đều do Trình Hiên tự mình quyết định.