Kẻ Khùng Người Điên

Chương 24: Trò của ai?



[Được. Cảm ơn.]

***

“Xin hỏi, chị có nhìn thấy ai khả nghi vào thời gian này không?”

“Xin lỗi, tôi đi làm tối muộn mới về nên không thấy.”

“Cảm ơn.”

“Xin hỏi, nhà anh có ai nhìn thấy người nào qua lại quanh đây vào thời gian này không?”

“Chúng tôi không thấy.”

Sở Nghiên và Châu Thanh đi tìm nhân chứng cho vụ án mạng đã hơn nửa ngày, không chỉ quanh hiện trường vụ án mà còn sang cả khu phố bên cạnh. Tiếc rằng vẫn chẳng thu được kết quả như ý muốn. Những người còn lại cũng không khả quan hơn là bao.

Năng lượng của cả tổ cứ thế tiêu hao dần, không chỉ cụt hứng mà còn cả mệt mỏi do một ngày chạy đôn chạy đáo.

Tan làm sớm, Châu Thanh không ghé qua tiệm bánh của Mộ Từ An nữa mà vào siêu thị mua chút đồ rồi về thẳng nhà.

Nắng chiều đông không quá gay gắt, từng hạt nắng vương trên những ngọn bạc hà non ngoài ban công. Cô gái đẩy cửa, vén gọn tấm rèm, ánh nắng theo đó rực sáng cả một khoảng nhà. Cơn gió thoảng qua, mấy bông đậu biếc rung rinh, nổi bật giữa dàn lá xanh mơn mởn.

Châu Thanh dang tay hít một hơi thật sâu, khởi động làm nóng cơ thể rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Cô mở một danh sách phát nhạc Kpop trên tivi, vừa dọn vừa ngân nga mấy câu hát.

Đầu tiên là quét dọn sàn nhà, sắp xếp lại gian bếp, rồi thu gọn giày dép và mấy tủ đồ chung để người bạn mới có chỗ để đồ dùng.

Nhà cửa vốn gọn gàng sạch sẽ nên chẳng mấy chốc đã dọn xong.

Châu Thanh mới tắm xong, người khoác áo choàng tắm trắng tinh, ngọn tóc nâu đỏ còn ẩm ướt xõa xuống ngang lưng. Cô đi đến mở tủ lạnh, lấy mọt lon Coca, bật nắp.

Xì.

Húp một ngụm, vị giác được hơi ga kích thích, dòng nước lạnh trôi ngang qua cổ họng, khiến người ta khẽ rùng mình.

Ding dong.

Đoán chừng bạn mới đã đến, Châu Thanh đặt lon nước xuống bàn, không quên tắt tivi rồi mới ra mở cửa.

Cạch.

“Chào em.”

Rầm!

Châu Thanh cảm thấy mình vừa nhìn thấy gì đó sai sai, chắc chắn là hoa mắt. Cô lấy tay dụi mắt, vỗ vỗ hai bên má cho tỉnh táo.

Cạch.

Cánh cửa một lần nữa được mở ra.

Không! Không có chuyện hoa mắt mãi thế được.

Ánh mắt cô va phải tấm ngực lớn vạm vỡ, áo len bó sát làm lộ rõ những cơ bắp hai bên tay.

Lùi lại sau vài bước để nhìn rõ gương mặt của người ‘chị’ đô con này.

Chú?

Châu Thanh ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, tự hỏi có phải vì đang nhớ nên mới bị ảo tưởng thành người ta không?

“Em định đứng đây đến bao giờ?”

Cô như con robot nhận lệnh, ngơ ngác đứng gọn sang một bên nhường đường. Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Châu Thanh mới thành công gọi hồn trở về.

“Thay đồ đi. Mặc thế em sẽ cảm lạnh mất.”

Cô giật mình nhìn lại, chỉ một chiếc áo choàng tắm dài qua đầu gối…không còn gì khác.

Châu Thanh! Mày điên rồi.

Cô nàng tức tốc chạy vào phòng đóng cửa lại.

Rầm.

Châu Thanh đứng tựa lưng sau cánh cửa, tay đặt lên lồng ngực, thở hổn hển. Tâm can cô đang gào thét dữ dội:

“Lạy hồn, tôi gặp chuyện gì thế này???”

Sau một hồi do dự mãi, cô mới chịu lủi hủi ra khỏi phòng.

Lục Hoài Nam đang ngồi ở sofa, hai chân vắt chéo, tay đặt lên đùi, tư thế vô cùng tự nhiên, như nhà của mình vậy.

Châu Thanh lại gần quan sát chiếc vali của anh đầy khó hiểu:

“Đi đâu đây?”

Lục Hoài Nam ngó nghiêng xung quanh quan sát cách bày trí ngôi nhà, xong lại nhìn cô, khẩu ngữ rất khoan thai:

“Về nhà.”

“Đây là nhà tôi, không phải nhà chú.”

“Đây là nhà em, cũng là nhà anh.”

“Ý gì?”

Chợt, Châu Thanh ngờ ngợ ra một điều gì đó.

“Đợi đã, bạn cùng nhà mới của tôi…không phải là chú đấy chứ?”

Đây chỉ là giả thuyết, một giả thuyết mà lần đầu tiên trong đời cô không dám nghĩ đến kết quả của nó sẽ như thế nào.

“Thông minh! Cảnh sát có khác.”

Châu Thanh trố mắt nhìn người đàn ông đang ung dung ‘tận hưởng’ không gian mới kia, nụ cười trên gương mặt anh ta có một vẻ gì đó rất cổ quái, bản thân cô cũng không biết nên chắt lọc từ nào để diễn tả.

Nhưng mà người chuyển đến không phải là nữ sao? Sao lại thành chú thế này? Không lẽ…chú bị…

À, cô hiểu ra rồi. Chắc chắn là do người bạn thân mến kia bày trò đây mà.

“Chú đợi lát, tôi gọi điện thoại.”

Châu Thanh cầm lấy điện thoại đang để trên bàn rồi ra ban công, vào danh bạ tìm một cái tên quen thuộc.

“Alo, mình nghe.”

Cô nghiến răng rít một hơi, tay vuốt ngược mái tóc ra đằng sau, rồi từ từ điều chỉnh giọng nói một cách nhẹ nhàng.

“Mộ Từ An, vui không?”

“Hả? Mình đang bán hàng mà? Vui gì?”

Châu Thanh cố gắng giữ bản thân bình tĩnh nhất có thể, đầu ngón tay gõ liên tục xuống lan can, chần chừ một hồi mới nói tiếp.

“Tính kế với mình, vui không?”

“À, chuyện anh của anh Quân mới chuyển đến cùng cậu á hả?”

“Cậu còn dám nói nữa hả?”

Mộ Từ An sớm biết bạn cô sẽ có thái độ thế này nên đã chuẩn bị sẵn một kịch bản, giờ là lúc lôi ra trả bài.

“Cậu lớn tiếng với mình à? Không phải cậu là người tán thành hả?”

“Nhưng cậu nói với mình là nữ mà?”

“Mình không nói vậy cậu có chịu cho người ta ở chung không?”

Biết đầu dây bên kia đang cáu muốn phát rồ, không đợi hồi âm, Mộ Từ An trực tiếp đánh nước cờ tiếp theo.

“Cậu đừng cáu với mình nhé. Cậu là người sai trước đấy.”

“Không phải chứ chị hai? Mình làm sai cái gì?”

“Cậu còn dám hỏi? Cậu bỏ mình đi không một lời từ biệt, trở về cũng không báo trước.” Mộ Từ An sụt sịt mũi, tiếp tục than thở.

“Đã thế, cậu còn lén mình đính hôn với người ta, giờ người ta tìm tới nhà lại đi trách móc mình. Cậu quá đáng lắm. Mình khổ quá mà huhu..”

Châu Thanh chỉ hận không thể nhảy tọt sang đầu dây bên kia bịt miệng Mộ Từ An lại.

Con bé này, học cái kiểu ăn vạ này của ai thế không biết!

“Được rồi được rồi, chịu thua cậu đấy. Tại hạ đầu hàng! Được chưa? Cúp nha.”

Vừa dứt lời, Châu Thanh ngay lập tức cúp máy, không buồn dây dưa thêm một giây một khắc nào nữa.

“Trò của chú đúng không?”

Lục Hoài Nam không lên tiếng mà nụ cười thân thiện, nhún vai tỏ vẻ vô tội.

Ôi trời! Nhìn vẻ mặt của ông chú đang đắc ý nhìn cô kìa, mới đáng ghét làm sao. Thật muốn nhào đến tẩn cho một trận.

Châu Thanh tựa lưng vào lan can, khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày nhìn anh. Bắt đầu một màn chất vấn.

“Lí do gì có nhà không ở?”

“Anh vừa về nước, làm gì có nhà?”

“Cái căn biệt thự hôm qua bỏ hoang à?”

“Đó là nhà ba mẹ anh.”

“Đại ca, nhà ba mẹ chú thì không phải nhà chú hả?”

“Anh bị đuổi rồi.”

Phi lý! Ai đời lại đuổi con mình ra khỏi nhà bao giờ?

“Làm gì để bị đuổi?”

Lục Hoài Nam nói với một giọng ủy khuất: “Anh làm vợ giận, nên họ đuổi anh. Khi nào dỗ được thì họ mới cho về.”

Ý chú là lỗi của em à?

Châu Thanh đứng hình, không dám tin vào những gì mình nghe thấy. Người ngoài nhìn vào cũng biết là chú đang nói dối, huống chi là một cảnh sát đầu óc nhanh nhạy như cô. Ngàn vạn câu trả lời, điều thực sự khiến cô không ngờ là Lục Hoài Nam điềm đạm, ngay thẳng ngày nào giờ đã biến thành một ông chú tâm cơ với những lời xàm xí như dụ đứa con nít.

Từng cơn gió lần lượt ùa qua khiến Châu Thanh co người rùng mình. Lạnh thì lạnh nhưng vẫn nên tránh xa người đàn ông này ra một chút, kẻo có ngày khiếp đảm vì bị tính kế mất.

“Vào đây đi, bên ngoài gió lạnh, đừng để bị đổ bệnh.”

Chú đã nói thì em vào, dù sao em cũng lạnh.

“Nhà chú giàu mà, sao không ra khách sạn đi?”

“Ba mẹ anh giàu chứ anh đâu có giàu. Khách sạn tốn tiền lắm. Phải để tiền nuôi em.”

Châu Thanh chưa kịp chạm tay vào lon Coca đã bị lời nói của anh làm dựng hết cả tóc gáy.

“Tôi không cần chú nuôi!”

“Nhưng anh cần em nuôi.”