Vừa về đến nhà, cô đã nhảy tọt vào bếp mở tủ lạnh. Tủ lạnh trong nhà chỉ toàn đồ ăn vặt, còn có rất nhiều Coca nữa.
Châu Thanh vớ lấy một lon Coca:
- Ây dô bảo bối của chị, lâu quá không gặp. Chị thật nhớ mùi vị của em chết mất.
Chuẩn bị húp một ngụm thì có cánh tay giật lấy.
- Uống nhiều Coca không tốt. Chừng nào khỏe hẳn mới được uống.
- Em khỏe rồi mà. – Cô nàng chu môi phản bác.
Định giành lại lon Coca trong tay anh, nhưng càng với, anh lại càng đưa lên cao.
- Trả cho em, trả cho emmm.
Mặc cho cô nài nỉ, anh vẫn cứ không cho. Nhắm lấy được thì uống. Cô chỉ cao gần đến vai anh, chắc chắn sẽ không với đến được.
Đinh ninh trong đầu là vậy nên anh giữ tư thế ấy, đắc ý trêu chọc cô.
Đột nhiên cô nhảy tọt lên người anh. Hai chân ôm chặt tấm lưng người đàn ông, tay giật lấy lon Coca vừa bị cướp. Xong thì lại tụt xuống, ra phòng khách, vừa nhâm nhi lon nước vừa xem tivi.
Người đàn ông nào đó vẫn đang đứng hình trong bếp. Mặt anh ta nóng bừng, hai tai đỏ ửng. Cô…vừa ôm anh.
Cho đến khi có tiếng điện thoại reo, hồn mới về xác.
- Tôi nghe.
- Anh Hoài Nam, kì nghỉ phép 1 tháng của anh sắp hết rồi. Chừng nào anh về nước thế.
Trợ lí của anh bên này vừa lật đống giấy tờ đang xếp chồng chất, vừa than thở gọi cho anh.
- Đợi tôi sắp xếp xong chuyện bên này sẽ về.
- Dạ. Anh sớm quay về nhé.
Đúng rồi, kì nghỉ phép của anh sắp hết. Ở bên cô nhóc lâu quá, anh suýt quên mất chuyện này.
Chiều tối, sau khi dùng bữa. Hai người lại cùng nhau ra sofa xem tivi.
Hôm nay vậy mà Châu Thanh lại nhường tivi cho Lục Hoài Nam. Màn hình đang chiếu bản tin liên quan đến vụ giết người. Nạn nhân là thiếu nữ tầm đôi mươi, bị cưỡng hiếp và sát hại. Xác được một đám học sinh phát hiện trong lúc đang chơi dưới chân cầu. Hung thủ là bạn trai cô ta, gã có gương mặt rất đáng sợ. Hai má hóp lại, mắt thâm đen, hốc mắt sâu. Hiện hung thủ đang vẫn đang bỏ trốn.
- Chú ơi, hình như em biết tên này.
Hoài Nam nhìn theo hướng tay cô chỉ lên màn hình. Anh nhíu mày nhìn cô. Đây chẳng phải là tên tội phạm đang bị truy nã sao? Không lẽ cô quen biết hắn?
- Em nhớ ra gì rồi à?
Châu Thanh lắc đầu.
- Chỉ là hơi quen mắt.
Thấy cô có dấu hiệu hồi phục trí nhớ. Anh nhấc điện thoại nhắn tin cho trợ lí: “Giúp tôi điều tra tên này”.
Nói rồi anh tắt vụt tivi, hối thúc cô đi tắm.
***
Qua năm ngày nữa Lục Hoài Nam phải quay về nước bàn giao công việc. Ban đầu định sẽ để cô út bay sang bên này thay anh chăm sóc Châu Thanh trong thời gian vắng mặt. Nhưng cô út còn phải chuẩn bị luận văn thực tập, không thể sang được. Rất may mắn anh tìm được một người giúp việc có quốc tịch nước V, dì Trần.
Dì Trần có gương mặt rất phúc hậu, bà đối xử với Châu Thanh rất tốt. Cô nàng cũng quen dần với sự xuất hiện của bà.
Lục Hoài Nam vừa sấy tóc cho Châu Thanh vừa nói:
- Ngày kia tôi phải đi xa một thời gian, em ở nhà phải nghe lời dì Trần nhé.
- Chú đi đâu thế? Cho em theo với.
- Tôi phải về nước, không thể đưa em theo được. Nhìn đôi mắt đượm buồn của cô, anh xoa xoa hai má tròn phúng phính.
- Tôi sẽ thường xuyên gọi về. Nếu ngoan ngoãn, tôi sẽ mua quà cho.
Nghe đến có quà, mắt cô nàng sáng rực, gật đầu liên tục.
Nếu đã có quà, thế có phải đi càng sớm sẽ càng nhanh có quà không? Vậy chú đi sớm về sớm nhé, cô sẽ đợi.
***
Lục Hoài Nam đi chuyến bay vào lúc sáng sớm.
Lúc này Châu Thanh còn đang say ngủ. Anh khẽ mở cửa vào phòng cô. Anh để ý rằng, lúc ngủ cô rất hay cuộn mình lại. Tư thế ngủ này không tốt cho cột sống chút nào.
Anh chỉnh lại tự thế ngủ cho cô, vén sợi tóc tên gương mặt cô, rồi lại nhẹ nhàng hôn lên đầu và thì thầm.
- Ngoan nhé, tôi sẽ về sớm thôi.
Trước khi ra khỏi nhà, anh còn dặn dò dì Trần một lượt.
- Châu Thanh không thể ăn cay, cũng không thể ăn đồ có nhiều axit. Da cô ấy rất nhạy cảm, hay nổi mẩn đỏ, dì nhớ chú ý bôi thuốc. À còn nữa, dì đừng nuông chiều mà cho cô ấy ăn nhiều bánh ngọt và Coca. Không tốt cho sức khỏe.
Dì Trần đã nghe rõ lời dặn dò của anh. Cậu Lục, cậu rất ra dáng một ông chồng đấy cậu biết không?
***
Chuyến bay sẽ hạ cánh vào gần trưa.
Bà Lục và Hoài Quân đến đón anh. Vừa thấy cậu con trai bước ra, bà đã nhạy lại hỏi:
- Con trai à, con dâu của mẹ đâu?
- Cô ấy không có giấy tờ tùy thân, không về được.
Thấy mẹ nhìn mình đầy khó hiểu, Hoài Nam đề nghị sẽ kể toàn bộ sự việc sau khi về nhà.
Buổi trưa ở thành phố Bắc khá dễ chịu. Tuy là mùa đông, nhưng trời nhiều nắng, phần nào xua tan đi cái giá lạnh.
Bên trong căn biệt thự nhà họ Lục đang mở cuộc họp gia đình.
- Chuyện là vậy đấy ba mẹ.
Lục Hoài Nam kể toàn bộ câu chuyện của mình và Châu Thanh cho ba mẹ anh nghe.
Ông Lục khá bất ngờ về thằng con cả nhà mình. Tính cách con trai ông vốn lầm lì, sau khi mẹ ông mất, cậu con này càng trở nên ít nói, ương ngạnh hơn. Ông không thể tin được rằng con trai ông lại là người thủ đoạn như vậy. Rất giống ông ngày trước. Đúng là cha truyền con nối.
Ngược lại, bà Lục có chút lo lắng.
- Con trai, nếu con bé hồi phục trí nhớ, nó có còn chịu lấy con không?
Đúng vậy, đó cũng là vấn đề anh lo lắng. Anh phải gấp rút hoàn thành giấy tờ cho cô và nhanh chóng đăng kí kết hôn. Cá đã cắn câu thì không thể để tuột mất.
- Ba tính như vậy. Mấy ngày nữa, sau khi hoàn thành dự án ở công ty. Ba mẹ sẽ sang làm lễ đính hôn cho con. Con thấy sao?
- Không thành vấn đề.
Lục Hoài Nam hoàn toàn tán thành ý kiến của ba, không cần suy nghĩ. Không kết hôn được thì mình đính hôn. Nắm chắc được phần nào hay phần nấy. Ít nhất, nhỡ cô hồi phục trí nhớ trước khi kết hôn, anh vẫn có cái danh chồng sắp cưới. Đúng là hợp tình hợp lí.
Sau buổi họp mặt gia đình, anh lái xe đến văn phòng luật sư.
Vừa đến thì có cậu trợ lí nào hớn hở chạy lại.
- Anh Hoài Nam, em nhớ anh chết mất. Cuối cùng anh cũng đã trở về. Mọi người, lão đại comeback rồi.
- Anh Lục, mừng anh trở về.
- Đúng vậy, lão đạo trở về rồi.
Mọi người ở phòng luật sư ai cũng mừng vì anh trở về. Dạo này có nhiều vụ kiện mà thiếu vắng nhân vật chủ chốt, họ thật vất vả quá đi.
- Ừ, chào mọi người.
Lục Hoài Nam chỉ trả lời một câu ngắn gọn, không nhiều lời. Anh không phải tips người như thế.
Vào đến văn phòng, anh bắt tay vào sắp xếp chồng tài liệu đang chất đống bên góc bàn.
- Chuyện tôi nhờ cậu thế nào rồi?
- Anh Hoài Nam, chuyện anh nhờ em điều tra hết rồi, không có người như anh nói.
Trợ lí Vương sau khi nhận lệnh của anh, cậu đã điều tra vụ án của gã sát nhân mà tin tức vừa đưa mấy ngày trước. Gã có cha mẹ nhưng họ li dị rồi, mỗi người cũng đã có gia đình mới. Người nhà nạn nhân sau cái chết của con gái thì thương xót vô cùng. Thế nhưng trong vụ án này chẳng có cô gái nào bị hành hung hay mất tích như anh tìm cả. Nếu vậy, Châu Thanh không liên quan đến vụ án. Vậy tại sao cô lại nói gã ta có chút quen mắt chứ? Đoán già đoán non cũng chẳng có kết quả. Anh quay lại giải quyết cho xong công việc.
Đúng 6 giờ tối, sau khi tan làm, anh lái xe về nhà. Đi ngang qua thành phố Nam, chợt thấy một cửa hàng bánh ngọt bên đường, lại nhớ tới Châu Thanh rất thích bánh, vậy là anh dừng xe đi vào.
Không gian bên trong có tone màu chủ đạo là màu trắng, trang trí rất nhiều cây cỏ, vừa sạch sẽ vừa thoáng mát. Ở đây có rất nhiều bánh ngọt, đủ loại đủ size. Cô nhóc mà ở đây chắc sẽ thích lắm, cô sẽ đòi mua toàn bộ số bánh này về nhà.
Anh mua một chiếc bánh mouse vị xoài, món tủ của cô. Ăn muốn nếm thử loại bánh này có mùi vị thế nào mà cô lại thích ăn đến vậy.
Bước ra khỏi cửa tiệm, anh ngước nhìn lên bầu trời đầy suy tư.
Hoàng hôn đang buông xuống, mang theo những tia nắng ấm cuối cùng của ngày đi mất. Nhiệt độ bắt đầu giảm dần. Phố cũng đã sáng đèn.
Không biết giờ này, cô nhóc kia đã ăn tối chưa? Cô đang làm gì nhỉ? Không biết cô có nhớ anh không? Cả ngày nay vắng bóng cô, anh thấy lòng mình hơi trống trải.
Vừa về đến nhà, anh liền gọi video call cho cô. Trước khi đi, anh đã mua cho cô một chiếc điện thoại. Cũng đã hướng dẫn cô sử dụng rất kĩ. Anh còn cẩn thận ghi chú lại vào một cuốn sách để ngăn tủ phòng cô.
- Alo alo alo, chào chú ạ.
Vừa nhận được điện thoại của anh, cô lập tức nghe máy.
- Tôi đây. Em ăn tối chưa?
- Em ăn rồi ạ.
- Thế đang làm gì đấy?
- Em đang đợi chú về, em nhớ chú quá, bao giờ chú về?
Tim anh bỗng hẫng một nhịp. Cô vừa bảo cô nhớ anh kìa, cô đang đợi anh về nữa.
Lục Hoài Nam yêu chiều nhìn cô gái trong màn hình điện thoại.