Tình hình dần xấu đi, may mắn tên còn lại đẩy Tằng Hi ra, nếu không Châu Thanh thật sự sẽ chết vị ngộp.
“Mày làm gì vậy?”
Sắc thái của Lex rất thảnh thơi, ném một chiếc bánh khác cho Châu Thanh, “Nó mà chết thì cậu cũng chết, bình tĩnh đi.”
Châu Thanh nhả mẩu bánh khỏi miệng, ôm cơ hàm, hàng mày nhăn nhúm, ho khan vài tiếng rồi thở hổn hển.
Châu Thanh biết nếu Tằng Hi là người của Dư Đông Trạch, hắn sẽ có máu côn đồ, nhưng lại không ngờ quá mức nóng nảy và ngông cuồng, không khác gì một con thú điên.
Châu Thanh tiếp tục thở, tay vuốt ngực, cố gắng bình ổn lại.
Chuyện lớn chưa thành, cô không được xảy ra chuyện, càng không được để vỡ lỡ bất kì một sai sót nào. Lớ ngớ, cả cô và Lương Thạc Hoan đều có khả năng đoàn tụ với gia tiên.
Tằng Hi ấm ức, nhắm chuẩn xác, ném thẳng lon bia vào cô, “Con ranh!”
Lon bia đầy nước đập mạnh vào trán, vết trầy rơm rớm máu, chảy dần xuống hàng lông mày, nghiêng về bên thái dương, Châu Thanh chỉ có thể dùng cánh tay đang tự do ôm cái đầu choáng váng, xoa mạnh nó để tỉnh táo.
Không rõ vì cái va chạm quá mạnh hay thuốc mê vẫn còn, tầm mắt Châu Thanh mờ dần, lần nữa tối sầm lại.
***
Sáng mùng 7 Tết, hơn một ngày sau khi Châu Thanh bị bắt. Thời điểm này, Cục cảnh sát trở về với công việc như thường ngày.
Sở Nghiên, Hoằng Khoan và Đồng Manh đến phòng làm việc, bắt gặp Đoàn Trọng Tân ôm gương mặt nhăn nhó, dựa người vào lưng ghế, mắt nhắm.
Sở Nghiên nhìn vào hai chiếc ghế trống, rồi nhìn tiếp đồng hồ treo tường, “Sao giờ này hai người kia chưa đến nhỉ?”
Bấy giờ, Đoàn Trọng Tân mới cử động, anh vẫn nằm ghế, vươn cánh tay đang tê cứng đẩy lên bàn một chiếc điện thoại, “Đọc đi rồi biết.”
Hoằng Khoan không hài lòng với thái độ của Đoàn Trọng Tân, dù bức bối bao nhiêu cũng không nên trưng cái bộ mặt khó ở kia ra, nhất là đang dịp năm mới. Anh cau mày, cầm điện thoại lên, “Điện thoại của Châu Thanh?”
Đoàn Trọng Tân tâm tình cực kì phức tạp, gằn giọng: “Mở lên mà đọc.”
Hoằng Khoan giơ tay định dạy dỗ Đoàn Trọng Tân, liền bị Đồng Manh cản lại, “Anh, mở ra đọc đi.”
Hoằng Khoan nuốt cái bất mãn vào trong, mở điện thoại lên, “Không có mật khẩu?”
Dòng chữ đen nổi bật trên màn hình trắng: Không được ra, đây là lệnh. 3 ngày sau đến gặp Vũ Tuấn.
Đọc đến cái tên quen thuộc, Sở Nghiên sững người, “Vũ Tuấn? Chuyện là thế nào?”
Đoàn Trọng Tân thở mạnh, vò đầu rồi đứng dậy, nét mặt căng thẳng: “Nghe cho rõ, con gián mà chúng ta cần tìm chính là Cao Tư Tôn và Tằng Hi. Mà Châu Thanh nhận nhiệm vụ làm con tin, bị bắt đi rồi.”
Cả ba người còn lại bị lượng thông tin dọa hoảng hồn.
Hoằng Khoan: “Từ bao giờ?”
“Đêm mùng 5.”
Hoằng Khoan đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng: “Đến bây giờ cậu mới nói với chúng tôi?”
Đoàn Trọng Tân tâm tình càng trở nên phức tạp, cao giọng đáp trả: “Cậu nghĩ tôi muốn à? Châu Thanh nói đây là mệnh lệnh.”
“Đoàn Trọng Tân! Tôi không tin có ngày cậu lại răm rắp nghe theo cái gọi là mệnh lệnh cơ đấy!”
Đoàn Trọng Tân á khẩu, vung mạnh tay quật đổ ống đựng bút và mấy chồng giấy trên bàn xuống đất.
Đoàn Trọng Tân xem Châu Thanh như em gái, em mình rơi vào nguy hiểm, hơi đâu còn phải để tâm đến lệnh? Nhưng Châu Thanh càng nguy hiểm, anh càng không được phép nóng nảy. Con tin vào tay địch, sai một li đi vạn dặm, Đoàn Trọng Tân không thể vì sơ xuất của mình làm ảnh hưởng đến Châu Thanh.
Sở Nghiên trầm mặc: “Lệnh của thiếu úy Vũ?”
Đoàn Trọng Tân tay ôm trán, di di hai huyệt thái dương, “Ừm, anh đã cố liên lạc với thiếu úy nhưng không được, cũng không có địa chỉ nhà. Không biết giờ này anh ta đã đến chưa nữa.”
Sở Nghiên cầm điện thoại Châu Thanh, “Theo em.”
Lát sau, cửa phòng làm việc của Vũ Tuấn đột ngột bị đạp mở toang, cả 4 người đồng loạt xông vào, Sở Nghiên là người dẫn đầu.
“Không biết gõ…”
“Giải thích.” Sở Nghiên giơ hàng chữ trên điện thoại Châu Thanh trước mặt Vũ Tuấn.
Vũ Tuấn ngạc nhiên, không nghĩ nhóm người tổ 3 lại biết chuyện nhanh đến vậy, nhưng thời điểm này vẫn chưa thích hợp.
“Mấy đứa chưa cần biết.”
Sở Nghiên cười nhạt, buông thõng tay, “Vậy khi nào mới cần biết? Khi một con người trở thành cái xác?”
Đoàn Trọng Tân nghe không lọt câu trả lời của Vũ Tuấn, nén cơn thịnh nộ, “Đồng nghiệp của chúng tôi bị điều làm con tin, mấy người còn muốn giấu giếm, bắt chúng tôi phải đợi đến chừng nào?”
“Vũ Tuấn! Tôi không có người cấp trên đẩy người của chúng tôi vào chỗ chết!”
Vũ Tuấn đột nhiên dịu lại: “Tôi không để cô ấy phải chết đâu, các cô cậu yên tâm.”
Lần này là đến lượt Đồng Manh không nhịn được mà chất vấn: “Sao các anh chắc chắn? Các anh có phải làm con tin đâu mà có thể quyết đoán như vậy?”
“Chúng tôi nói được làm được.”
“Anh vẫn không muốn nói?” Sở Nghiên thở dài một hơi, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Ba mẹ Vũ Tuấn có bệnh phải nhập viện, anh giấu. Tần Ngư cố ý gây gỗ với cô là vì sao, anh giấu. Đến cả việc anh làm nhiệm vụ nên bị thương hay cơ quan vỡ lỡ vấn đề, anh cũng giấu.
Sở Nghiên không ép buộc anh phải nói, vì bất kì ai cũng có những bí mật mà mình muốn che đậy. Nhưng Vũ Tuấn đã qua mặt cô quá nhiều chuyện, đến mức cô có cảm giác như mình không đáng để anh tin tưởng.
Vũ Tuấn có thật sự xem cô là vợ, là bạn đời của anh không?
Cơn gió nào đột nhiên luồn qua sống lưng Vũ Tuấn, anh nhìn trộm đôi mắt thẫn thờ của Sở Nghiên, và tìm lại cho mình vẻ điềm nhiên, “Ừm.”
“Ừm?” Giọt lệ cuối cùng cũng rơi trên gương mặt cô gái, chạy dọc xuống, giọt lệ của sự thất vọng. Môi cô ấy mấp máy, một lời nói nhẹ tựa lông hồng, trái ngược với tâm tư nặng tựa ngàn cân, “Vũ Tuấn, chúng ta ly hôn đi.”
Sở Nghiên yêu anh là thật, không muốn ly hôn với anh cũng là thật. Nhưng sức chịu đựng của con người có giới hạn, giọt nước tràn ly không thể thu lại. Sở Nghiên muốn mượn chuyện lần này, dọa anh, dạy cho anh một bài học.
Kinh hồn bạt vía, Vũ Tuấn không dám tin vào tai mình, không có can đảm để tin, và không muốn tin. Anh lại gần, nắm tay Sở Nghiên, cúi người nhìn cô, “Nghiên à, em vừa nói gì vậy?”
Sở Nghiên giật mạnh tay, lùi về phía sau, nước mắt đua nhau ùa đến nơi khóe mắt, trực trào: “Tôi nói, ly hôn.”
Vũ Tuấn đờ đẫn, tai anh bị ù, chắc chắn bị ù rồi nên mới nghe thành từ ngữ mà anh không muốn nghe nhất. Nhưng tim có loạn thế nào, giọt nước mắt cùng nụ cười bất lực của người anh yêu cũng hóa thành hồi trống, vực tỉnh anh.
“Nghiên, em muốn ly hôn với anh chỉ vì chuyện này?”
Hết thất vọng này đến thất vọng khác, nụ cười trên gương mặt Sở Nghiên càng khó coi.
Nhớ đến nụ cười của Châu thanh, rồi nhận ra, khi tâm trạng trở nên tệ hại, nụ cười khiến nó càng thảm thương và khủng khiếp hơn.
“Tôi không muốn ngày đêm phải đầu ấp tay gối với một người suy tính đủ điều để giấu tôi, tôi sợ lắm rồi, sợ con người anh. Tôi đang nghĩ, có phải tôi đã quá nóng vội chấp nhận lời cầu hôn của anh, làm vợ của anh hay không. Vũ Tuấn, tôi chợt nhận ra, tôi chẳng biết gì về anh cả.”
Trái tim anh bị áng mây mù bủa vây, phương hướng mà anh chọn, liệu rằng có sai?
Vũ Tuấn tiến lên một bước, Sở Nghiên lùi về sau một bước.
Hoằng Khoan và Đoàn Trọng Tân chắn trước cho Sở Nghiên, họ không cần biết mối quan hệ của hai người này phức tạp ra sao, nhưng bất kì ai cũng không được phép làm tổn thương người trong “nhà” họ.
“Tránh.”
Đoàn Trọng Tân: “Để làm gì?”
“Giải quyết chuyện gia đình.”
Sở Nghiên quay gót, “Không cần, tôi không còn chuyện muốn nói với anh.”
Một bước đi của cô gái, thêm một mũi giáo cùn đâm vào tim người đàn ông.
Thân ảnh cô nhỏ nhắn, mái tóc xoăn nhẹ xõa xuống, buông thõng theo hai tay.
Vũ Tuấn đã thật sự nhìn thấy, sự phiền muộn và thất vọng tột cùng trong Sở Nghiên.
Sở Nghiên bước đến mép cửa, cũng là lúc trái tim Vũ Tuấn rỉ máu, bị mũi giáo cùn đâm rỉ máu, biết đau đến nhường nào?
“Nghiên, anh nói, đừng bỏ anh được không? Xin em…” Đó là lần đầu tiên Vũ Tuấn rơi lệ khi đang khoác trên mình bộ cảnh phục, và trước mặt đồng nghiệp anh.
***
Lục Hoài Nam bắt đầu chuỗi ngày đắm chìm trong lo âu và bất an.
Châu Thanh không ở nhà, Lục Hoài Nam không buồn về nữa. Anh ở lại văn phòng luật sư, chuyên tâm thu thập bằng chứng tố cáo tội trạng của Dư Đông Trạch.
Theo lịch, mùng 8 Tết, trợ lí Vương và các nhân viên mới có lịch trở lại làm việc, nhưng Lục Hoài Nam lệnh cho trợ lí Vương đến ngay từ mùng 6 Tết, những người kia nghĩ ngợi một hồi rồi cũng đến vào hôm nay.
Trong vụ án mà thân chủ của Lục Hoài Nam bị cáo buộc dính líu đến thuốc phiện, anh ta không oan, nhưng bị lừa là thật.
Phong Ỷ vì tình trạng tâm lý bất ổn kéo dài, anh ta tìm đến một quán bar giải sầu, không may bị người khác hạ thuốc, một liều thuốc phiện rất nặng.
Khi trở về, anh ta vẫn bình thường, cho đến vài ngày sau, cơn nghiện dần dần kéo đến. Trong lúc quằn quại vì thiếu thuốc, một người đàn ông có vết sẹo dài trên mặt đưa thuốc đến cho anh ta. Gã nói rằng chỉ cần giúp gã hoàn thành những cuộc giao dịch nhỏ, Phong Ỷ sẽ vừa có tiền lo cho vợ con, vừa có thuốc, một công đôi chuyện.