Kẻ Lụy Tình Bị Tổn Thương

Chương 24: "Đói rét"



Người ta nói rằng: "Đứa trẻ hạnh phúc dùng tuổi thơ để ôm ấp cuộc đời. Đứa trẻ bất hạnh dùng cuộc đời để chữa lành tuổi thơ".

Cuộc đời vốn dĩ không công bằng.

Có những đứa trẻ sinh ra đã mang cái mác 'richkid' tức là giàu từ trong trứng nước, cũng có những đứa sinh ra chưa kịp hiểu chuyện đã phải mặc định là không có tương lai vì cái nghèo.

Con người có ba thứ không thể tự định đoạt lúc sinh ra là: cha mẹ, hoàn cảnh và giới tính.



Hạ Vi Vũ cũng thế, hắn sinh ra trong một gia đình khốn khổ, ăn không no lo không tới. Hắn không có cha, chỉ có mẹ, mẹ hắn làm gái, xui xẻo lại có thai, bà ta ghét bỏ đứa con trong bụng mình tột cùng, vì trong chín tháng mười ngày mang thai ấy, bà ta không thể kiếm tiền được, mà còn phải lo cho một cái 'miệng ăn' nữa. Đến thân mình bà ta còn lo chưa xong làm sao lo cho người khác được.

Vậy nên lúc có thai hắn, bà ấy đã uống rất nhiều rượu chè và hút thuốc lá. Chỉ với một mục đích duy nhất, đó là giết chết đứa trẻ trong bụng. Bà ta không thể đến phòng khám phá thai, bởi vì đơn giản thôi, làm gì có tiền mà phá. Vậy nên bà ta đã chọn cách tàn ác nhất của một người mẹ, đó là giết chết đứa con của mình bằng cách sử dụng thứ rẻ rúng nhất bà có.

Nhưng đáng tiếc cho người đàn bà ấy, đứa trẻ đó vẫn luôn cố gắng đối chọi với tử thần từng ngày. Cuối cùng hắn đã chiến thắng, hắn vẫn được sinh ta, dù không mấy khoẻ mạnh bởi vì sinh non ở tháng thứ bảy. Nhưng dù gì thì đứa trẻ ấy sinh ra được đã là phi thường, hắn chiến thắng tử thần, nực cười thay, tử thần ở đây lại là người mẹ của hắn, hắn sinh ra mang trên mình khát khao mãnh liệt được sống, cùng tiếng khóc yếu ớt khi chào đời.

Bà ta khi vừa sinh xong không mấy quan tâm tới hắn, cơn rặn đẻ khiến bà mệt mỏi rồi trực tiếp ngủ một mạch tới sáng. Mặc kệ đứa con yếu ớt khóc thảm thiết vì đói. Sinh linh bé nhỏ chỉ mới được sinh ra liền bị mẹ bỏ mặc, giây phút hắn lần đầu tồn tại trên cuộc đời hắn đã phải chịu sự trừng phạt kinh khủng nhất mà tạo hoá giáng lên con người, đó là cái 'đói' và cái 'rét'.

Tiếng khóc ngày càng yếu ớt, nhưng dai dẳng vô cùng, cứ như một kẻ điên dại cố gắng bám víu lấy sợi dây sinh tử. Hắn vẫn cứ khóc, khóc kế bên người mẹ từ đầu đã muốn giết chết hắn.

Cứ thế, thời gian trôi đi, Hạ Vi Vũ lớn lên trở thành đứa con bị mẹ hắn ghét bỏ, bà ta chẳng bao giờ muốn nhìn thấy hắn quá lâu, bởi vì mang thai hắn làm bà xấu xí, không có khách, đồng nghĩa với không có tiền.

Một người mẹ không xứng làm mẹ, mang tất cả tội nghiệt của bản thân đặt vai đứa con mình sinh ra, vô cớ gắn cho nó cái mác xui xẻo. Ỷ rằng bản thân sinh ra thân thể nó liền muốn tùy tiện chửi mắng nó xả giận.



Năm hắn năm tuổi bà ta bỏ hắn trong khu chợ tấp nập người qua lại. Đứa bé ngờ nghệch cứ mãi đứng chờ đợi người ruồng bỏ mình, chờ trong sự ngây thơ của bản thân. Tới khi đói bào gan bào ruột hắn vẫn ngu ngốc đứng đợi ở đó, kết quả vẫn là tốn công vô ích.

Nhưng trong cái rủi có cái may, vì thấy hắn tội nghiệp, người qua đường tưởng hắn là ăn xin, liền cho hắn mấy đồng xu lẻ. Tích như vậy đến cuối ngày, được vỏn vẹn tám đồng. Trớ trêu thay, vẫn không đủ tiền mua một ổ bánh mì nhỏ. Nhìn bản thân với cái bụng trống rỗng, chỉ có thể mặt dày xin người đàn ông bán bánh.

Điều may mắn lại đến với hắn, Vi Vũ thành công năn nỉ mua được ổ bánh mười đồng với giá tám đồng. Nhưng bạn nghĩ ông ấy thấy tội nghiệp đứa bé năm tuổi ấy ư? Không hề, mọi sự khinh thường đều dồn nơi ánh mắt người đàn ông ấy, ông ta nhìn thằng bé một lượt, nhìn cả sự nhếch nhác của hắn, sợ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh, sợ người ta bàn tán này nọ, bất đắc dĩ mới phải bán. .

Đỉnh điểm của sự khinh thường là khi, ông ta sợ bẩn tay, trực tiếp thả chiếc bánh xuống đất. Đứa trẻ năm tuổi chẳng biết gì, không ngần ngại lụm chiếc bánh sớm đã dính đầy cát bẩn. Đôi tay non nớt phủi đi lớp cát dính, hắn cắn từng miếng bánh, mùi vị dầu mỡ trộn với thứ sỏi cát li ti trên nền đất. Có lẽ đối với người khác nó thật kinh tởm nhưng với một kẻ bị bỏ rơi thì nó là điều may mắn duy nhất của ngày hôm nay.

Bởi vì hắn rất đói nên ăn gì cũng thấy ngon.

Giây phút ấy tôi mới hiểu: "Có những người đói về thể xác. Cũng có những người đói về tâm hồn".