Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 111: Đầu tuần.



Bầu không khí trong xanh, những cơn gió pha lẫn sự mát mẻ và dịu êm lướt qua, những tia nắng vào buổi sáng là một gì không phải là quá tệ, cậu nghĩ vậy khi đang đi trên con đường đến trường.

Thứ tệ hại ở đây là cậu đã sai lầm khi đi cùng năm người kia, không, bây giờ đã là bảy người kể từ khi Nobura và Hinomi xuất hiện trước cửa khách sạn rồi.

Người nào người nấy cũng vác theo một cái vali, bên trong vali là những vật dụng cần thiết, đồ vật quan trọng mà cả tám đem theo.

'Nếu có thể, mình muốn có thể bay lên để ngắm thưởng thức bầu không khí này, chứ không như lúc này..'

Cậu tự than trách với bản thân trong khi liếc nhìn đôi mắt qua bảy người kia, họ nói chuyện liên tục đến mức cậu không nghĩ rằng họ lại dư năng lượng vào buổi sáng đến thế, mà có lẽ do họ có rất nhiều chuyện cần bàn với nhau nên cậu cũng chẳng nói gì, dù sao thì cậu cũng đã bị đẩy vào cuộc trò chuyện này vài lần trên đường đi, kèm với việc Hibi cứ nắm lấy một tay cậu cũng chẳng dễ chịu chút nào.


Sau một lúc thì cũng đã tới được Học Viện, trước cổng học viện là một số người đang kiểm tra các học sinh đi qua và đưa cho thứ gì đó, cả tám cũng dần bước tới.

"Xin các cô cậu hãy cho tôi xem class."

Một cô gái đứng trước mặt cả tám nói, cô có vẻ là giáo viên nên cả sáu chỉ biết làm theo.

"Oh? Vậy là tám người class S nhỉ? Vậy hãy nhỏ một giọt máu vào đây."

Cô đưa ra một chiếc gương nhỏ, có vẻ nó là thứ để xác nhận danh tính của từng học sinh.

"Tại sao ạ?"

Yumi hỏi, cô thật sự không rõ về việc phải nhỏ máu vào hay vì xác nhận bằng mana.

"Tất nhiên là để xác nhận danh tính của các cô cậu chứ còn gì nữa?"

"K-Không, ý em là tại sao phải là nhỏ máu hay vì xác nhận bằng mana chứ?"

"Đơn giản. Nếu xác nhận bằng mana, khi một học sinh khác lấy chiếc gương này của các em, chúng có thể xác nhận rằng mình là chủ nhân của chiếc gương đó thông qua mana và rồi tự nhận mình là chủ nhân của chiếc gương đó mà không có vấn đề gì. Nhưng khi xác nhận bằng máu, máu sẽ ở vĩnh viễn bên trong chiếc gương và khiến chiếc gương hoạt động, còn nữa, các em còn phải thêm mana vào chiếc gương mỗi ngày 1 lần để duy trì hoạt động."

Lời cô giáo viên đấy nói không quá khó hiểu cũng không quá dễ hiểu, có lẽ việc tráo gương cho nhau đã từng xảy ra, để tránh điều đó lặp lại, học viện đã nghĩ ra cách này.

"Hiểu rồi nhỉ? Vậy mau chóng làm đi để các học sinh khác còn làm."

Đứng phía sau cả tám cũng là các học sinh đang lắng nghe ké lời giải thích và các học sinh đang đi tới, có lẽ tám người cũng phải nhanh chóng thực hiện, có một con dao nhỏ để sẵn ở đó để các học sinh có thể tự làm.

Sau khi cả tám thực hiện xong từng chiếc gương của mình, họ nhận được các chiếc gương đó với các thông tin cá nhân xuất hiện trên chiếc gương mỗi khi họ muốn, cảm nhận.

"Woaaa, quả thật là 50.000.000 điểm kìa!"

Một số trong tám người hét lên, không ai khác là Zin và Nobura.

Thông tin cá nhân như tên, tuổi, nghề đều được ghi trên tấm biển, nhưng lại không xuất hiện mp, lv, hay chỉ số gì cả đúng như cậu nghĩ.

'Họ thậm chí còn nghĩ đến việc các học sinh có thể coi chỉ số của nhau'

"Trước khi các em bước vào, tôi muốn nói. Chiếc gương này như các em thấy, nó sẽ hiện những thông tin cá nhân của các em lẫn điểm số, vì vậy hạn chế việc cho người khác xem nhé. Tên của chiếc là Dive, chúc các em có một buổi học vui vẻ."                                                                                                                                                                                                                                                                          Cả tám bắt đầu bước đi đến phòng mình, không như các lớp dưới. Lớp S chỉ có một phòng duy nhất vì chỉ có 25 học sinh, đáng lý là sẽ là 24 nhưng một học sinh đã vào được class S bởi điểm tuyệt đối của mình, cậu nghe nói vậy.

Có 4 dãy hành lang tượng trưng các khối 1 2 3 và 4. Vì cậu với 7 người kia là tân học sinh nên học ở dãy hành lang dành cho tân học sinh.

 Vô số lớp được trải dài trên dãy hành lang, một số học sinh đứng cùng nhau trước lớp mình để trò chuyện, nhưng khi thấy cả tám đi ngang, cuộc trò chuyện dừng lại, họ đưa mắt nhìn tám người.

Các lớp ở đầu dãy hành lang là các lớp D, tiếp theo C cho đến S, mỗi lớp khác rank đều được giữ khoảng cách khá xa nhau để tránh hiểu nhầm mặc dù có bảng tên trên mỗi lớp.

" Tám người trong lớp S kìa, tránh xa mau đừng cản đường họ."

Hầu hết các lời bàn tán đã ngưng lại khi cả bọn đến được lớp mình, nằm cuối dãy, không một tiếng xì xào vì chẳng có ai ở đây để xì xào cả, một phòng duy nhất dành cho lớp S.

Mở cửa lớp bước vào, bên trong là một căn phòng lớn với những chỗ ngồi theo chiều dài từ dưới lên trên, quan trọng hơn là bên trong bấy giờ có tới hơn 10 người ở đây, theo cậu liếc nhìn thì gồm 17 người, cộng với việc ở bên đây là 8 người.

'Vậy là đã đầy đủ.'

Có vài học sinh đưa mắt liếc nhìn cả tám sau đưa liếc sang chỗ khác, cũng có vài người đang nhìn chằm chằm vào cả tám như thể coi thường hoặc đang cẩn trọng họ vậy, vài người thì đang trò chuyện với kẻ khác cũng đưa mắt nhìn cả tám, trong đó cũng có vài người như

"Ougi lâu rồi không gập ~!"

Một cô gái với tốc như gió phóng đến trước mặt cậu, nếu cô không mặc quần đùi thì trong lúc cô phóng tới, cậu có thể nhìn thấy được quần lót cô, đó là Kaze.

"Chào cậu, còn nhớ mình chứ ~?"

Phía sau Kaze, một cô gái nở nụ cười ngây thơ nhưng đủ quyến rũ người khác, kèm với bộ ngực quá cỡ đó, cô là Ayato.

Mặc dù đem theo Vali, nhưng cả tám vẫn chưa biết được phòng mình ở đâu, có lẽ những kẻ đằng kia cũng vậy.

----------------------------

Vì bây giờ lười viết tình tiết học đường quá, vài chap sau sẽ là ngoại truyện.