Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 135: Cô gái kẹo.



"Không tệ.."

Bộ đồng phục quản gia toàn bộ đều là màu đen này không quá tệ, nó rất vừa kiểu người cậu đến mức cậu không tin có một quản gia nào có thân hình tựa như cậu như thế, tuy vậy cậu lại chẳng có cái gương nào để soi bản thân cả.

"Ồ? Ngươi trong cũng không tệ đấy chứ"

Giọng nói từ ngoài cửa cất vào khiến cậu thở dài mà nhìn ra, đó là một cô gái mặc một chiếc váy dài đến đùi, khoác một bộ áo tay dài màu trắng.

"Cô nên gõ cửa chiếc khi vào thì hơn, Yuki-san."

"Để làm gì? Đây là nhà của ta mà? Sao ta phải gõ cửa khi bước vào nhà mình chứ? Mà bỏ từ xưng hô ra đi, 'san' khiến ta dị ứng, một là 'sama' hai là bình thường được rồi."

Cậu cũng không biết nói gì hơn, thấy vậy cô nói tiếp.

"Nhanh chuẩn bị đi, chúng ta đi."

"Đi hái nấm à?"

"Tất nhiên rồi."

Sau khi xác nhận xong, cậu bước tới một góc lấy thanh rìu và cái bao sau đó bước tới chỗ cô.

"Ta đi thôi."

"Khoan đã, từ qua đến giờ ngươi chưa ăn gì cả đúng không? Ta quên, giờ thì cứ ăn sáng trước đã."

Quả vậy thật, từ hôm qua tới giờ cậu vẫn chưa ăn lấy một miếng thức ăn nào, dù vậy cậu lại chẳng cảm thấy đói là mấy, nhưng cậu vẫn muốn bản thân có năng lượng để linh hoạt hơn.

"Được thôi."

*

Trở về lại lâu đài, bao nhiêu lần đi nữa đi ngang chỗ này thì cậu vẫn không mấy thiện cảm với những bức tượng to lớn đưa mắt nhìn mình cho lắm, nhưng hôm nay thật kì lạ, cậu không còn cảm nhận ma lực từ chúng nữa, có lẽ Yuki không còn điều khiển chúng, lúc trước chắc là do cô muốn thể hiện uy quyền của mình thôi.

Đi sâu vào, có hai cầu thang dẫn về phía hai bên, ở giữa cánh cửa lớn và vô số cánh cửa ở khắp nơi, trên đầu cậu là một thứ chứa đựng những viên pha lê phát sáng lơ lững.

Cô tiếp tục đi về phía trước, cậu cũng đi theo sau, cả hai bước tới cánh cửa ở giữa.

"Làm việc của một kẻ mặc đồ quản gia nên làm đi !"

Quay sang cậu, cô nói khiến thấy khá phiền phức, nhưng để ăn thì không còn cách nào khác ngoài tuân theo, nhớ lại cách các người hầu mở cửa cho cậu bước vào, cậu lặp lại.

Uyển người ngang, đưa một tay đẩy cánh cửa khiến nó mở ra, một tay khác giơ theo hướng cánh cửa như thể mời họ vào.

"Ồ? Trông cũng được việc phết đấy."

Cô nở một nụ cười  khi nhìn thấy cách cậu làm sau đó cũng bước vào trong, cậu chỉ biết thở dài bước theo.

Trước mắt cậu làm một cái sảnh với một cái bàn được quấn khăn đỏ trải dài, mọi thứ trong rất đẹp đẽ và sạch sẽ khiến cậu không tin cô gái này là người ở, có lẽ không phải do cô dọn sạch.

"Này, tôi tưởng cô ở một mình, nhưng cô có người hầu à?"

"Ta không có người hầu, ta chỉ có nô lệ hầu thôi."

Cắc

Với một cái búng tay, trong bóng tối bước ra, đó là một con nhện, tuy vậy cơ thể nó lại toàn băng và to hơn bình thường, đáng quan ngại hơn, những cái chân bò của nó là những cánh tay đang giữ những đồ lau dọn, có tổng cộng 10 con bước ra.

"Miễn cái gì liên quan tới Băng.. Cô đều làm được nhỉ?"

"Tất nhiên?"

Có lẽ câu tiếp theo là một câu hỏi mà dựa vào cô trả lời, có lẽ cậu sẽ biết thêm về cô.

"Vậy, tại sao cô không tạo ra hình nhân Băng?"

Theo một vài giây, cô như thựng lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, cô nói tiếp.

"Vì ta không muốn con người hầu hạ ta, nếu kẻ khác nhìn vào thì ta sẽ ra sao? Vả lại bọn chúng đáng yêu mà."

Cô xoa lên đầu những con nhện băng đấy, cậu không biết nhận định cô ra sao nữa, nhưng có lẽ cô không được bình thường.

Cậu thở dài, ném cho cô hai chữ "Tôi chịu" sau đó bước tới ngồi xuống một cái ghế, nó khiến Yuki nhíu mày nhìn cậu.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

"Còn làm gì nữa? Chờ đồ ăn chứ gì?"

"Đồ ăn? Ở đâu ra?"

"Thì những con quái vật biết nấu ăn của cô mang ra?"

"...."

Một khoảng lặng diễn ra giữa hai người, cậu cảm thấy đều gì đó không lành khi cô chuẩn bị mở miệng.

"Ta làm gì có quái vật nấu đồ ăn."

"..."

Có lẽ không ngoài dự đoán, cậu cũng chẳng biết nói gì hơn.

"Vậy cô bảo tôi ăn và mang tôi đến đây để làm gì?"

"À.. Nếu ngươi muốn ăn thì xuống dưới bếp lấy bánh mì đen ăn là được."

Cậu nhíu mày tiếp tục khi nghe ba từ 'bánh mì đen'. Đó là một loại bánh mì dành cho những kẻ nghèo ăn và khá cứng khó có thể nuốt, mặc dù cậu chưa ăn, nhưng chỉ nhìn nó thôi cậu đã chẳng muốn ăn ở thế giới kia rồi.

"Cô còn nguyên liệu gì khác không?"

"Thịt sói.. Thịt cừu.. một số rau củ quả và..--"

"Nhà bếp ở đâu?"

Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị cậu chặn miệng mà nói khiến cô có chút cau mày mà chỉ về phía hướng nhà bếp.

Cậu nhanh chóng đi tới nơi cô chỉ, mở cánh cửa ra, bên trong tiếp tục là hai cánh cửa.

"Ne ! Đợi đ--!"

Chưa kịp nghe cô gái phía sau đang đi tới trong khi kêu hét, cậu mở cánh cửa góc bên phải.

Ầm!

Cậu chết lặng.

Một đống kẹo đổ xuống người cậu, tất cả đều có các loại kiểu khác nhau tràn ngập đầy phòng và hiện tại nó đang đè lên cậu.

"Cánh cửa kia mới đúng, ah..! Đừng có mà mở cửa tự nhiên thế đồ ngốc này! Chảy kẹo bây giờ !"

Cậu vực dậy khỏi mảnh đất kẹo này, bên trong cửa phòng chứa kẹo thật sự rất lạnh do hoàn toàn bị bao bọc bởi băng, cậu không thể ngờ rằng một cô gái có thân hình 16 tuổi, tuổi thật còn hơn lại thích ăn kẹo đến mức này khi thấy cô đang dần đem những đám kẹo này trở lại bên trong, lúc cô hét lên, nếu cậu không nhầm thì mình thấy một chút ửng đỏ trên má cô khi chuẩn bị bị đám kẹo vùi dập.

Để cô yên với đống kẹo đó, cậu bước tới căn phòng bên trái, mở cánh cửa ra, đây mới đích thị là một nhà bếp đúng nghĩa.

Thịt và rau cải được để ở hai nơi khác nhau và được ủ trong băng, tuy vậy lại chẳng có bình gas hay đồ bật lửa gì cả mà chỉ toàn chén với đĩa và nhiều thứ khác.

"Ngươi muốn tạo lửa thì phải cần củi, cố gắng tạo lửa bằng cách xoay liên tục thanh củi cho đến khi nó phát lửa thì thôi hoặc ngươi có thể ăn kẹo chung với ta."

Yuki từ bên ngoài đáp vào, đó là kiến thức cơ bản mà cậu đã biết, nhưng cậu không ngờ bản thân lại đang sống ở một cái thời kì đầy bất lợi đến vậy, thậm chí còn gập con nhóc vô dụng nữa.

"Có lẽ mình nên đổi tên Ougi thành Osin.." 

Một lời than vãn kèm tiếng thở dài phát ra từ miệng cậu.