Trở về, Yuki bảo mình sẽ đem đống nấm đó đi cất và kêu cậu chuẩn bị nghỉ ngơi, cô nói cả hai sẽ đi sớm chẳng nói mình sẽ đi đâu nên nó khiến cậu khá khó chịu.
Nằm dài trên chiếc giường, cậu vừa nghỉ ngơi vừa nghĩ ngợi.
Cái hang động mà cậu thấy rất bất thường, nó khiến cậu muốn đi đến đó để xem xét tuy vậy cậu không để Yuki biết.
'Đành để khuya rồi trốn đi vậy..'
Không nghĩ ngợi nhiều gì nữa, cậu nhân lúc này thiếp đi một lát để có sức đi tiếp.
* * * * * * * * * * * * *
Hibi rất mạnh mẽ, cô tin vào anh trai mình, anh trai cô cũng đã nhiều lần ngất đi khiến cô không hiểu rõ nhưng rồi anh ấy cũng sẽ ổn thôi, cô ép mình tin như vậy.
Nhưng lần này không như lần trước, anh cô đang dần trở nên rất lạnh khiến cô không thể ôm được, mỗi lần cô chạm vào anh cô quá 5 giây, tay cô nhưng đang dần hóa thành băng.
Ma lực của anh cô cũng không trải ra khắp cơ thể như mọi người mà chỉ động lại một chỗ, các nhịp thở lẫn nhịp tim của anh cô cũng dần trở nên yếu đi và đập rất chậm.
Dù các bác sĩ, nhà điều trị sư, các thuật sư cũng bó tay. Thậm chí, có một cô gái vừa được chuyển vào lớp S, cô là một giám mục có thể sử dụng ma thuật Thánh vì thế Hibi thậm chí còn van xin cô gái kia dùng ma thuật hồi phục Thánh để trị cho anh mình nhưng nó vô dụng.
(Note : thậm chí còn bóp dái main =))) Main dark elf, vampire nên khá kị ma thuật Thánh mặc dù có thể sử dụng Thánh Thuật vì có mana tinh khiết)
Nhưng không phải lúc lo lắng, đó là anh cô, anh ấy chắc hẳn sẽ trở về sớm thôi, thứ cô phải tập trung chính là 'giải đấu thăng rank bắt buộc' diễn ra ở tháng sau. Chắc hẳn anh cô không muốn thấy em mình vì mình mà suy sụp, không có tinh thần chiến đấu.
Vì vậy cô phải cố gắng hết sức để dành được danh hiệu MVP Tân Binh để anh mình có thể tự hào mặc dù nó rất khó khi tân binh năm nay toàn các đối thủ đáng gờm.
"Học viện thông báo rằng tận tháng sau lận mà? Cậu có nhất thiết phải luyện tập sớm vậy không?"
Yujin lo lắng hỏi. Cô, Yuji, Yumi và cuối cùng là cô gái đang tập luyện, Hibi đang ở trong một phòng tập luyện riêng. Cả ba khá lo lắng cho Hibi khi nghe tin cậu ngất xỉu đã được mấy ngày chưa tỉnh lại, Hibi trở nên rất kiên quyết, trong cái kiên quyết của cô có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn trong đấy.
Nhớ lại lúc đó cô tự trách bản thân, cô không ngờ mình lại sơ suất đến vậy mà bị người khác đánh ngất, chắc hẳn kẻ đã khiến cô ngất đi đã làm gì đó với anh cô, nó khiến cô rất căm hận bản thân mình vì chỉ biết dựa vào anh mình.
"Tớ không muốn phải đánh mất anh mình một lần nào nữa."
Hibi không muốn vì sai lầm của mình mà lại để mất anh mình nữa, cô luôn tự nhủ mình là gánh nặng của anh ấy nhưng không biết phải làm thế nào cả, cô luôn dựa vào anh mình mặc dù bản thân đã bao lần không muốn phải dựa thêm nữa.
"Thôi cả ba đi ăn đi, tớ không sao đâu."
Không biết làm gì hơn, cả ba chỉ biết nói "Bọn tớ sẽ luôn bên cậu !" sau đó rời đi một cách buồn bã, Hibi chỉ biết mình đã làm cho họ lo lắng, khiến họ buồn hơn.
Nhưng không phải là lúc để cô nghĩ đến việc đó, cô cần phải rèn luyện các kĩ năng mà anh cô đã dạy cô.
Đưa gậy phép thuật của về phía hình nhân đối diện, cô niệm những câu thần chú mà mình đã chuẩn bị.
Một tảng băng khá lớn xuất hiện từ phía cô bay đến chỗ hình nhân, nhưng không chạm vào hình nhân, tảng băng phân rã ra thành những hạt băng nhỏ có hình dạng kim, lao đến đâm liên tục vào hình nhân.
Sau hơn nhiều ngày cô mới có thể hoàn thành kĩ năng này, nó gồm rất nhiều dãy phép thuật khó và ngốn rất nhiều ma lực. Điều này chưa phải điều khiến cô tự hào được, vì anh cô đã nói rằng.
"Thử làm thêm 4 tảng băng xuất hiện ở bốn hướng xem? Vì một tảng băng như vậy thì vẫn có thể né được, à thêm nhớ chỉnh lại độ phân rã để khiến đối phương phải bất ngờ nữa, đừng phân rã quá sớm cũng như quá muộn. Nếu được thì làm cả 6 tảng băng xem?"
Khi nói xong, anh cô đã làm mẫu cho cô xem khiến cô không khỏi kinh ngạc, cô chỉ làm được một tảng băng đã mệt thế này, vậy mà anh cô lại có thể làm tới tận 6 tảng băng nó khiến cô hơi thất vọng, nhưng cô không được phép giữ sự thật vọng đó, cô phải sánh vai được với anh mình hoặc mạnh hơn cả anh mình để có thể bảo vệ anh ấy.
Và thế, cô bắt đầu quá tạo ra 2 tảng băng trước.
---------
Cùng lúc này ở một phòng luyện tập khác cũng có hai thiếu niên đánh đấu kiếm với nhau, họ là Nobura và Zin.
Các tiếng kim loại chạm nhau liên tục vang lên tượng trưng cho từng đường kiếm của họ chạm vào nhau, nhưng đã 30 phút trôi qua vẫn chưa ấn định được ai là người dành lợi thế.
Zin thì tấn công liên tục khiến người kia không sa sút mà ra đòn quyết định, ngược lại, Nobura lại kiên cố phòng thủ chờ đến khi Zin lộ khe hở.
Tuy vậy mục đích của cả hai đều không đạt được bởi người kia không lộ điểm yếu như người này, bởi vậy trận đấu sẽ không kết thúc trừ khi một trong cả hai thấm mệt, hoặc bên thứ ba ngưng cuộc chiến.
"Các cậu !"
Một giọng nói vang từ phía cánh cửa khiến cả hai bật lùi về sau nhìn về hướng đấy, đó là một cô gái không xa lạ gì với cả, cô gái đó là Hinomi, thấy cô, cả hai trao cây kiếm gỗ vào lại vỏ sau đó Nobura hỏi.
"Có chuyện gì sao?
"Tớ biết cả hai đều đang cố gắng vì đại chiến tháng sau, nhưng các cậu cũng đâu thể nào bỏ bữa trưa mà tập liên tục chứ ! Point tháng này của chúng ta vừa có vậy thì đi ăn thôi !"
Hinomi thực sự lo lắng cho Hibi và Zin, từ khi nghe tin Ougi như vậy, họ trở nên trầm hẳn đi, tuy vậy Zin vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ trước mặt mọi người mặc dù những hành động, cử chỉ của cậu đã biểu hiện điều đó.
"Cả hai cứ đi trước đi, tớ nghĩ mình sẽ tập luyện thêm đôi chút."
Zin nói khiến cả nhìn về phía cậu, mặc dù định cất tiếng rũ cậu đi nhưng khi nhìn vào đôi mắt của cậu, cả hai lại quyết định không làm điều ấy nữa. Đôi mắt pha lẫn nỗi buồn về một người mình kính quý, vừa pha lẫn phẫn nộ khi nghe Hibi kể lại câu chuyện.
Cả hai chào Zin sau đó rời đi qua phòng tập của Hibi.
Sau khi hai người đó đi, cậu thở dài, lấy một hình nhân ở góc nào đó để đối diện.
Chĩa thanh kiếm về trước, đứng thẳng người, đưa tay còn lại về phía sau, cố gắng thở sâu vào lấy nhịp, nhắm đôi mắt mình lại, cậu cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng những giác quan có thể sử dụng được trong lúc này.
Cường hóa đôi tay lẫn chân mình lên, nếu là cậu của mấy năm trước, việc cường hóa 1 tay thôi đã khó rồi, nhưng Ougi đã giúp cậu vượt qua khả năng đó.
Đôi chân lẫn đôi tay cậu đã mình hơn trước rất nhiều, nó đủ để cậu có thể sử dụng tuyệt kĩ mà người ấy đã cho cậu xem, mặc dù cậu không thể gặp được người ấy mãi mãi, nhưng cậu vẫn nhớ được các tuyệt kĩ mà người ấy đã cho mình thấy, cố gắng hoàn thiện chúng nhưng cậu không thể, cậu chỉ có thể sử dụng được 1 tuyệt kĩ cơ bản nhất.
"Bước chân thần tốc."
Nâng mọi thứ lên mức tối đa, cậu như hóa cơn gió chém đứt đi hình nhân đối diện mình.