Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 97: Ăn cũng không lành.



"Ah, đừng cẩn thận bọn tôi như thế chứ, vì chúng ta đều là class S nên tôi muốn thân với cả mọi người. Dù sao thì cả một tập thể class S ngồi chung cũng tiện mà."

'Một Zin thứ hai à ?'

Trong vô thức cậu đã nghĩ đến chàng trai thân thiện mái tóc vàng đang ngồi kế bên mình.

"Cậu là Hjinsuzi-san đúng chứ? Hôm qua chúng tớ có coi trận đấu của cậu, tuyệt thật đó! Kĩ năng cầm rìu và vung rìu của cậu như một chiến binh điêu luyện!"

Zin, người mở lời nói với mục đích khen ngợi dành chàng trai vạm vỡ đó, thấy vậy, cậu ta cười đáp lại.

"Đó chỉ là kĩ năng của bố già tôi truyền lại thôi, cảm ơn cậu về những lời khen nhé! Cậu là.. Muchau.. gì nhỉ."

"Muchausen Zin ! Cứ gọi tớ là Zin được rồi."

"Ồ, tôi là Hjinsuzi Nobura, mọi người cứ gọi tôi Nobura là được rồi, rất thân hạnh làm quen với mọi người, tôi thuộc nghề Chiến Sĩ."

"Thế, cô gái phía sau cậu là ai? Tớ thậm chí không thấy cô ấy trong thi đấu mà lại được danh hiệu S?"

Yumi hỏi, từ đầu cô chẳng thấy cô gái nào tựa như vậy bước lên sàn đấu cả, không phải là cô quên vì từng trận đấu cô đều nhớ rất kĩ.

"À, Hinomi là Triệu Hồi Sư, cô ấy không cần phải chiến đấu để được huy hiệu, cô ấy chỉ cần triệu hồi ra con quái thú, dựa vào con quái thú mà cô ấy triệu hồi ra, cô ấy sẽ được nhận vào class tương ứng.

'Một Triệu Hồi Sư à..'

Đây có lẽ là lần đầu tiên cậu gập một Triệu Hồi Sư, họ là những người triệu hồi lên những con quái vật và điều khiển chúng tấn công, nó gần giống với việc cậu triệu hồi được Shinobu nhưng lại đặc biệt hơn khá nhiều về nhiều khoảng.

"T-Tớ là Suzuki Hinomi, mong các cậu giúp đỡ."

Cô nói với giọng rụt rè, tuy không hiểu lý do vì sao, cô lại tránh ánh mắt của mọi người, nhất là ánh mắt của thiếu niên có mái tóc tro tàn.

Cả bốn cũng giới thiệu ra tên của mình kèm với nghề, chỉ có cậu là không có mấy hứng thú mà tiếp tục ăn trong khi Hibi thì đang ngắm nhìn cậu.

"Ah, miệng anh còn dính kìa, để em lau."

"ừm.. cảm ơn em."

Nói xong, cô nhẹ lấy trong túi áo mình ra một chiếc khăn nhỏ lau miệng cậu.

. . . 

Cả hai người kia tưởng chừng như bị cậu và Hibi bơ, họ bâng khuâng hỏi tiếp.

"Có phải hai người là người yêu không?"

Một câu hỏi khiến Hibi phải đứng đờ ra, má của cô cũng dần xuất hiện một vài sự xấu hổ trên đó, cô ngay lập tức phản bác lại.

"K-Không, chúng tôi là anh em. Bộ cả hai không thấy chúng tôi giống nhau à!?"

Nghe câu trả lời của Hibi, cả hai trầm ngâm một chút khi liên tục liếc nhìn từ cậu sang Hibi và cũng từ Hibi sang cậu.

"Một người có mái tóc xám trong khi người kia có mái tóc trắng.. Nhưng cả hai điều là nam thanh nữ tú.. Có vẻ cả hai đúng thật là anh em."

"Thế, cậu muốn cái gì?" Hibi hỏi.

"Ah, cả hai có thể giới thiệu về bản thân cho chúng tôi chứ?"

"Thế à? Tôi là Owari Hibi, nghề là Pháp Sư. Đây là anh tôi, Owari Ougi, nghề thì..-----"

Cô rơi vào suy ngẫm một lúc, cậu chưa bao giờ nói nghề của mình cho cô nghe cả, tuy vậy cậu lại cho thể sử dụng thuần thục từ ma thuật cho đến kiếm, nó khiến cô nghĩ đến một nghề phù hợp nhất với cậu.

"Ma Pháp Kiếm Sư."

Khi cô cất các từ đó ra, cả hai người họ rơi vào bất ngờ, 'Ma Pháp Kiếm Sư' một danh hiệu dành cho những người giỏi song song giữa ma thuật và kiếm thuật, ở độ tuỗi này mà có được danh hiệu đó thì chỉ thể là thiên tài thôi.

Tuy cả hai bất ngờ, nhưng bốn người còn lại nghe Hibi nói thì chẳng bất ngờ tí nào sau bao nhiêu lần họ thấy cậu sử dụng thuần thục từ ma thuật cho đến kiếm thuật.

"Huh?"

Trong khi tất cả những người đang ngồi ở bàn cậu nói, có ba nguồn ma lực bước tới từ hai hướng khác nhau khiến cậu phải để ý.

Từ sâu bên trong bước ra,  một dạng ma lực của một người thuộc tầng lớp cận chiến, nguồn ma lực cứng rắn khó có thể bị tác động, một chàng trai với mái tóc màu tím đút tay vô túi đang bước ra, theo sau là một số tên như thể là người hầu hay đàn em.

Còn từ phía bên ngoài bước vào, một nguồn ma lực quen thuộc, mái tóc đỏ với thanh Thánh Kiếm bên cạnh, không ai khác chính là Reinhard. Đi kèm cũng như đang trao đổi thứ gì đó với Reinhard, một cô gái với mái tóc vàng dài hơn giữa tới lưng, một khuôn mặt hiền hòa đem lại ấn tượng tốt cho người khác, tuy không rõ nhưng có lẽ cậu đã gập ở đâu đó.

Trò chuyện với Reinhard, cô cùng Reinhard tiếp tục đi về phía trước, chàng trai kia cũng như vậy mà bước đến cho đến khi cả ba đối diện nhau.

"Ô ya Ô ya? Xem chúng ta có gì đây? Thánh Kiếm Sĩ đi cùng với con gái của Công Tước Extralia sao?"

Chàng trai với mái tóc tím liếc nhìn cả hai trong khi nói ra những điều mỉa mai.

"Oh? Chẳng phải là Ryukjin-dono đây sao?"

Đường đường là một hậu duệ của Thánh Kiếm, mà lại đi kêu chàng trai trước mặt mình bằng bằng một danh từ lịch sự, là do bản chất của Reinhard là tử tế, hay chàng trai trước mặt Reinhard có điều gì đó đặc biệt?

"Đã lâu không gập nhỉ Ryukjin-kun ~ Cậu vẫn sống khỏe đấy chứ nhỉ?" 

Cô gái hỏi với một nụ cười mà không có lấy sự e dè gì cả, trong khi ma lực của cả ba đang khiến nhiều người xung quanh e dè và lo sợ.

"Tôi tự hỏi cả hai tại sao lại đi cùng nhau? Không lẽ hậu duệ của Thánh Kiếm định kiếm thêm chức danh bằng cách cưới con gái Công Tước à? Ay da căng nha.., nếu tôi mà là con gái thì chắc cậu cũng nhắm đến tôi nhỉ? Dù sao cha tôi cũng là Đại Công Tước mà?"

Khi chàng trai mái tóc tím nói ra thân phận cha mình, cũng là lúc xung quanh dần trở nên xì xào,  nào là về cả ba, về danh hiệu, cá thể, hay quyền lực mà gia đình của cả ba đạt được.

"Ah? Cậu trai hôm trước!"

Không rõ vì sao, bỗng cô gái với mái tóc vàng được gọi là Ayato chợt nhìn thấy cậu, cô bỗng chạy tới một cách vui vẻ bỏ lại hai người thiếu niên phía sau mình.