Kẻ Phản Bội

Chương 11: Bạch Nương Tử 2



Cảm giác đau tim đột ngột xuất hiện, Ly Thanh liền ngã khuỵu xuống đất, sinh lực trong cô lần nữa bị mất đi, những đốm sáng li ti từ trong người cô bay ra. Ly Thanh đổ cả người xuống đất, hình ảnh trước mắt mờ dần rồi trắng đục.

Giấc mộng lần này rất lạ, Ly Thanh có thể nhận ra mình đang nằm mơ. Cô đang đứng sau lưng Bạch Nương Tử, nàng ta đang quỳ khóc bên giường. Trên giường, chàng tiều phu lúc trước đang nằm bất động, hay mắt nhắm nghiền, tóc lấm chấm vài sợi bạc không còn đen như lúc trước. Ly Thanh thấy người anh ta gầy hom đi rất nhiều, nước da sạm đen. Rồi cô cảm thấy có người đang đứng bên cạnh mình, cô quay sang nhìn và nhận ra đó là Bạch Thần. Hình ảnh Bạch Thần mờ ảo tựa như trong suốt.

Bạch Thần đứng trân trân nhìn Bạch Nương Tử đang quỳ bên giường khóc suốt cả ngày. Không biết đã qua bao lâu, Bạch Thần hiện thân, ôm lấy Bạch Nương Tử từ phía sau, khàn giọng nói: "Hắn đi rồi..."

Bạch Nương Tử ngẩng đầu lên nhìn vào hư không, nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, nàng đáp: "Em biết."

Ly Thanh có cảm giác muốn chạm vào Bạch Nương Tử. Cô tiến tới gần, ngón tay vừa chạm vào tóc Bạch Nương Tử thì đôi mắt Ly Thanh đột nhiên đóng lại. Ly Thanh nhìn thấy chàng tiều phu trông mờ ảo như sương, ngồi bên giường nắm lấy tay Bạch Nương Tử. Ly Thanh nhìn cơ thể chàng tiều phu vẫn ở trên giường, rồi lại nhìn người đang nắm lấy tay Bạch Nương Tử. Ly Thanh đoán đó chính là linh hồn của chàng tiều phu. Linh hồn chàng ta mỉm cười nhìn Bạch Nương Tử. Bạch Nương Tử bỗng nhiên ngước lên nhìn chàng, hai mắt ngấn lệ rưng rưng nhìn chàng tan biến dần trước mắt.

Ly Thanh nhìn thấy những đốm sáng nhiều màu sắc từ tim mình bay ra chạm vào người Bạch Nương Tử rồi biến mất. Cô thấy cơ thể mình càng lúc càng trong suốt, sau đó cô không đứng được nữa liền quỳ trên đất. Lúc này, xung quanh Ly Thanh xuất hiện những đốm sáng lấp lánh như những vì sao đang bay lơ lửng, cô giơ tay ra chạm vào chúng và nhận ra đó là những giọt nước. Chúng chính là nước mắt của Bạch Nương Tử rơi trên giường, rồi từ từ bay về phía Ly Thanh và hòa vào trong cơ thể cô.

"Em biết."

Tiếng Bạch Nương Tử vang lên, Bạch Thần cúi người xuống nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Về cùng ta."

Bàn tay Ly Thanh chợt cảm thấy ấm áp, cô quay đầu thấy Lão Nhị đang đứng ở phía sau. Hắn quay người kéo cô kéo đi và nói: "Nắm chặt tay ta!"

Dứt lời, Lão Nhị kéo Ly Thanh chạy ra ngoài, một cơn bão đột nhiên xuất hiện lao về phía hai người, Lão Nhị vứt lên trời vô số tấm bùa, miệng lẩm nhẩm thần chú. Vô số tấm bùa phát sáng bay giữa không trung, cùng lúc bốc cháy, tạo một vòng tròn lá chắn vô hình bao quanh hai người, bên ngoài giông bão sấm sét không ngừng nện xuống lớp lá chắn. Lão Nhị không ngừng đọc thần chú, lông mày càng lúc càng chau lại, bàn tay đang nắm lấy Ly Thanh liên tục tiết mồ hôi lạnh.

"Uỳnh!"

Tấm lá chắn vỡ, Ly Thanh theo bản năng ôm lấy bất lấy cứ thứ gì ở gần mình và thứ đó chính là Lão Nhị. Sau đó, hai người bị bay thốc lên cao, khoé miệng Lão Nhị dần rỉ máu. Một tia sét đánh tới hai người, Ly Thanh không kịp nghĩ nhiều liền đẩy Lão Nhị ra, nhận trọn vẹn tia sét đánh về phía mình.

"Uỳnh!"

"Uỳnh!"

Cơn bão chợt tản đi, xung quanh tối lại, Ly Thanh nằm trên đất, hai mắt mờ dần rồi tối lại. Lão Nhị nằm cách đó không xa, xung quanh tối không thấy tay mình, hắn muốn đứng dậy nhưng lại thành quỳ hai gối, muốn tìm đường ra lại không thấy lối.

Giữa không gian u tối, những đốm sáng từ mặt đất bay lên, kết thành những khối lập phương, liên tục tự quay theo vòng tròn. Lão Nhị thấy môi mình khô rát, cổ họng tanh tanh, hắn bước đi tìm nước lại thấy Ly Thanh đang đơn côi nằm trên đất. Những đốm sáng trắng như những giọt nước không ngừng sinh sôi từ người Ly Thanh bay ra. Lão Nhị vội lao tới, đôi mắt đang đờ đẫn bừng sáng lên. Hắn lấy ra một mảnh sắc nhọn đeo ở cổ, nắm lấy cổ tay Ly Thanh cắt một đường rồi dùng môi mình đáp xuống, dịu dàng mút máu.

Ly Thanh tỉnh dậy thấy cả người đau nhức. Lão Nhị nằm bên cạnh cô với khoé môi dính máu, hai tay còn đang nắm lấy cổ tay cô. Ly Thanh vội rút tay lại nhưng không đủ sức. Lão Nhị nhìn thấy cô đã tỉnh thì nhẹ nhàng buông tay cô ra.

Ly Thanh ngồi dậy quỳ trên đất, cô thấy cổ tay đau nhoi nhói nhưng không gian quá tối để có thể kiểm tra vết thương trên cánh tay mình. Ly Thanh nhìn ra xung quanh thấy xa xa có các đốm sáng đang tắt dần. Cô dùng sức đứng dậy, bước về phía các đốm sáng đang lững lỡ bay nhưng vừa bước ba bước cô liền rơi xuống hố đen. Hố này rơi mãi không thấy đáy, Ly Thanh cảm thấy càng lúc càng chơi vơi, cô không còn sức giãy giụa, chỉ đành chờ đợi khoảng khắc mình chạm đất. Cô lấy hai tay che tai, hai mắt nhắm lại chờ đợi kết thúc.

Ngay lúc Ly Thanh vừa nhắm mắt, cô nhìn thấy những hình ảnh động hiện lên như những lát cắt thời gian, bên tai cô nghe thấy những âm thanh xa lạ.

Ly Thanh nhìn thấy người con trai mang đôi mắt màu hổ phách lúc trước xuất hiện. Hắn từng bước lại gần nơi Bạch Nương Tử đang ngồi khóc, ngồi trước mặt nàng, nắm lấy cằm nàng để đôi mắt nàng nhìn vào hắn. Hắn cười, ghé sát mặt nàng, nói: "Ngươi muốn hắn yêu ngươi không?"

Dứt lời, đôi mắt hổ phách của hắn bừng lóe sáng, mắt Bạch Nương Tử dần dại ra, đáp: "Muốn!"

Một ánh sáng chói mắt phát ra từ người Bạch Nương Tử, Ly Thanh bị giật mình tỉnh khỏi cơn mộng mị, hình ảnh trong đầu biến mất. Cô muốn mở mắt nhưng cơ thể như bị khóa cứng, không sao cử động được. Ly Thanh chỉ đành bất lực cảm nhận cơ thể mình đang không ngừng rơi xuống.

Một khung cảnh khác hiện ra. Lúc này, Bạch Nương Tử đang nắm lấy tay áo Bạch Thần, hai hốc mắt đỏ hoe ngước lên nhìn Bạch Thần với vẻ mặt cầu xin. Bạch Thần đứng nhìn Bạch Nương Tử, mặt không biểu cảm, lạnh lùng hất văng nàng ra. Sau đó, hắn nhắm hai mắt lại, gằn từng chữ: "Biến! Khỏi! Đây!"

Ly Thanh chợt nhớ tới câu hát cô từng nghe được từ một gánh hát rong trên đường: "Em si dại dính lời nguyền tình ái, gieo lên chàng ước nguyện phu thê."

Tương truyền, Bạch Nương Tử không có được trái tim Bạch Thần, bị Quỷ Vương lợi dụng điểm yếu này để mê hoặc tâm trí. Bạch Thần trong lúc lơ là, bị Bạch Nương Tử gieo lời nguyền đồng sinh cộng tử. Sức mạnh của Bạch Thần không còn là ban đêm suy yếu, trăng tròn biến mất nữa mà một nửa sức mạnh của Bạch Thần đã chuyển sang Bạch Nương Tử. Sau đó, Bạch Thần đã vô cùng tức giận, ghét bỏ nàng. Bạch Nương Tử tuy có được sức mạnh nhưng lại không biết cách sử dụng. Tình cảm giữa Bạch Thần và Bạch Nương Tử ngày càng nguội lạnh.

Một hình ảnh khác xuất hiện trong đầu Ly Thanh nhưng rất nhạt nhòa. Cô không thể nhìn thấy rõ khung cảnh, chỉ nghe thấy âm thanh phát ra.

"Bước vào vòng tròn phía trước, nghĩ tới cuốn sách ngươi muốn tìm, bất kỳ hình ảnh nào của cuốn sách từng xuất hiện trên đời này sẽ được tái hiện lại tại đây. Nhưng thứ ta muốn là trụ hồn của ngươi."



Tiếng Bạch Nương Tử vang lên: "Trụ hồn ư?"

"Bất kể một sinh linh nào cũng sẽ có trụ hồn, nó giúp gắn kết các mảnh hồn phách lại với nhau, tạo thành một thể thống nhất."

Bạch Nương Tử hỏi: "Tôi sẽ chết ư? Nhưng tôi cần giải lời nguyền cho phu quân tôi."

Trong hình ảnh mờ ảo, một đốm sáng trắng từ xa tiến đến trước mặt Bạch Nương Tử. Âm thanh kia lại lần nữa cất lên: "Nó sẽ giúp linh hồn ngươi tạm thời không tan vỡ, đến khi ngươi chết đi nó cũng sẽ biến mất. Nên nhớ, khi ngươi chết đi, linh hồn tan vỡ, không có luân hồi. Các mảnh hồn của người sẽ dần hòa vào vạn vật đến khi biến mất hoàn toàn."

Bạch Nương Tử giơ tay đón nhận đốm sáng, đốm sáng lập tức nhập vào trong cơ thể nàng. Bạch Nương Tử cười nhạt, nói: "Một kiếp này.... quá đủ rồi."

Dứt lời, Bạch Nương Tử quay người bước vào vòng tròn.

Xung quanh Ly Thanh dường như bốc cháy, cô cảm thấy toàn thân càng lúc càng nóng, da càng lúc càng rát, cô không nhịn được hét lên đau đớn.

Trong cơn mê, Ly Thanh cảm nhận cơ thể mình lạnh toát, toàn thân đẫm nước, đầu ong ong đau như búa bổ, hai mắt đau rát đến không mở nổi. Ly Thanh cảm giác như có hàng ngàn con kiến bò quanh người cô và cắn. Ly Thanh muốn kêu lên nhưng đến cả rên rỉ cô cũng đã không còn sức. Nếu lúc này có một con dao, cô nhất định sẽ tự mình kết liễu, chấm dứt cơn đau này.

Một tiếng hát nhẹ nhàng vang lên.

"Đèn nào sang sông?

Sen nào sáng nhất?

Hỡi thần của em,

Xin đừng im lặng."

Ly Thanh cảm thấy cơn đau giảm đi dần, cô mở mắt thấy Bạch Nương Tử đang nằm trên đất, đôi mắt mở không có trọng điểm, nước mắt rơi không ngừng, toàn thân liên tục tiết ra máu.

Bạch Nương Tử mấp máy môi hát không ngừng. Ly Thanh nằm đối diện, lòng thấy xót xa cho Bạch Nương Tử. Ly Thanh nhớ tới cuộc đời mình, trong lòng bất giác tủi thân, cô nhìn Bạch Nương Tử rồi lẩm nhẩm hát cùng nàng:

"Đèn nào sang sông?

Sen nào sáng nhất?

Hỡi người ta yêu,

Đừng làm thinh nữa..."

Câu hát vừa dứt, Ly Thanh thấy xung quanh mình và Bạch Nương Tử xuất hiện một vòng ánh sáng. Hình ảnh Bạch Nương Tử vỡ dần, Ly Thanh bị hút bay lên không trung. Cô được bọc trong một quả cầu ánh sáng trắng đang dần bay lên. Đến lúc quả cầu biến mất, Lão Nhị đứng trước mặt Ly Thanh, tay cầm ngọn đèn dầu đã được thắp sáng. Ly Thanh nhìn Lão Nhị, nhớ tới câu hát của Bạch Nương Tử, lòng bất giác thấy thật mềm mại. Cô cười với Lão Nhị, nói: "Cảm ơn."

Ly Thanh kiệt sức đổ người vào Lão Nhị. Lão Nhị đỡ lấy người cô, đứng bất động và nói: "Không phải ta làm."

Ngừng một lúc, Lão Nhị nói thêm: "Ta không đủ sức. Nơi này không thể ở lâu!"

Ly Thanh tựa đầu vào ngực Lão Nhị thở gấp một hồi. Cô cố gắng mau chóng lấy lại thăng bằng, đứng thẳng người, nắm tay áo Lão Nhị. Ly Thanh không còn dư sức nói chuyện, chỉ đành mím môi gắng gượng. Lão Nhị cũng không nhiều lời, lập tức nâng đèn bước đi.

Hai người một trước một sau đi về phía trước, xung quanh là một không gian rộng mở không có giới hạn, không biết đâu là điểm dừng.

Sau khi đi được một lúc, Ly Thanh tỉnh táo hơn một chút, cô nắm chặt tay áo của Lão Nhị hơn, hỏi: "Đây là đâu?"

Lão Nhị đáp: "Không biết, đây là lần đầu tiên ta tới chỗ này."

Ly Thanh cảm thấy kỳ lạ liền hỏi: "Không phải anh đã từng ra khỏi đây sao?"



Lão Nhị khựng lại, nói: "Sao ngươi nghĩ vậy?"

Ly Thanh đáp: "Trước khi dụ thích khách anh đã biết đây là hang Chiêu Hồn. Nếu chưa từng bước ra anh sẽ không bước vào."

Lão Nhị bước tiếp nói: "Không gian cảnh của nam và nữ không giống nhau. Cô là người đầu tiên tới được đây."

Ly Thanh thấy nghi hoặc hỏi lại: "Tôi là người đầu tiên?"

Lão Nhị đáp: "Những người ta gặp trước đó đều bị hang này hút hết sinh lực, chết rồi. Nữ chết còn nhanh hơn nên cô là người đầu tiên."

Đi được hai bước, Ly Thanh nói: "Tôi còn tưởng anh uống máu họ."

Lão Nhị cười: "Lúc họ sắp chết ta có tới hút máu."

Ngừng một lát, Lão Nhị chậm rãi nói thêm: "Hang này được tạo ra để thu lại các mảnh hồn của Bạch Nương Tử đã bị thất tán. Ở cửa cuối cùng, để vượt qua được trong người cô phải có mảnh hồn của Bạch Nương Tử. Một khi bước qua mọi cánh cửa, tất cả mảnh hồn còn lại Bạch Nương Tử trong người cô sẽ được lấy đi."

Lão Nhị bỗng dừng lại, lấy trong người một nắm bụi vàng, thổi lên không trung, rồi lấy ngọn đèn dầu đưa lên cao, một số bụi vàng rơi xuống bén lửa. Lập tức, Lão Nhị nâng tay trái lên, chạm hai ngón cái và ngón giữa vào nhau.

"Tách!"

Âm thanh vang lên, tức khắc hàng ngàn bụi vàng nối đuôi nhau bén lửa và phát sáng. Sau đó, chúng bay về phía trước trở thành ánh sáng dẫn đường.

Làm xong, Lão Nhị kể tiếp: "Lúc ta bước qua cánh cửa đầu tiên, chỉ cần không bước xuống bậc thang ta có thể bước ra. Nhưng trong lúc loạn đấu, ta vẫn không thể không bước xuống. Mỗi cánh cửa đều sẽ hút lấy mảnh hồn của Bạch Nương Tử trong cơ thể mỗi người. Nếu giữa chừng chết đi, mọi mảnh hồn của Bạch Nương Tử cũng sẽ được hang Chiêu Hồn thu lại. Để duy trì sự sống, ta nhân lúc bọn chúng suy yếu sẽ hút máu. Hang Chiêu Hồn rất mạnh, một kẻ chỉ cần ý chí sống yếu ớt, liền bị hút cạn sinh khí lập tức, ta sẽ không kịp lấy máu."

Dứt lời, Lão Nhị giơ miếng ngọc thạch màu nâu lên trước mắt Ly Thanh và nói: "Loại ngọc thạch này là phương tiện duy nhất giúp chúng ta và vương gia liên lạc nhau. Khi miếng ngọc chỗ vương gia phát sáng, ngài sẽ biết ta muốn gặp ngài. Nếu cả hai bên cùng đọc khẩu lệnh, hình ảnh hai bên sẽ xuất hiện nhưng trong hang này lại rất khó phát huy tác dụng. Trước khi ta bị rút hết mảnh hồn của Bạch Nương Tử trong người ra, ta đã kịp lập một pháp trận và chạy đến nơi duy nhất không chịu tác động của không gian cảnh trong hang này. Chính là nơi cô thấy cái xác. Bất kỳ ở kẻ nào chết trong hang này, sau năm ngày sẽ tan thành cát bụi."

Sau đó, Lão Nhị đặt ngọc thạch màu nâu vào tay Ly Thanh và nói: "Nhưng cái này hỏng rồi."

Rồi Lão Nhị quay đầu chỉ tay về phía bụi vàng, nói: "Phía trước chính là cánh cửa cuối cùng, nam và nữ sẽ có hai không gian cảnh khác nhau."

Nói đến đây, Lão Nhị quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Ly Thanh nói: "Nơi đây đã lấy đi sinh mạng hàng ngàn người nhưng cô lại có thể đến được cửa cuối này. Ta không muốn ép buộc cô nhưng ta cần máu của cô."

Ly Thanh nhìn ánh mắt Lão Nhị, tay nắm lấy mảnh sắc nhọn đeo trên cổ hắn, cứa cổ tay mình rồi đưa lên trước miệng hắn. Ánh mắt Lão Nhị có chút trầm xuống, hắn cầm lấy cổ tay Ly Thanh, nhắm mắt hút máu.

Sau một hồi lâu, Lão Nhị nhả ra, nói: "Nơi đây an toàn. Một khi bước vào cánh cửa sẽ không thể quay đầu."

Ly Thanh thờ ơ nói: "Vị trí này anh có thể liên lạc với vương gia không?"

Lão Nhị trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ngọc thạch lúc trước của cô vốn dĩ đã mở sẵn khẩu lệnh, chỉ cần xung quanh không quá tối và đứng ở nơi ít chịu ảnh hưởng của không gian cảnh, vương gia liền có thể thấy nơi cô đang đứng."

Sau đó, Lão Nhị giơ một miếng ngọc thạch trắng lên trước mắt cả hai và nói: "Trước khi vào đây, trong người ta có ba miếng ngọc thạch, lúc gặp cô chỉ còn miếng này hoạt động được. Nhưng lúc chúng ta bị sét đánh xuống, ngọc thạch của cô và của ta đều không thể liên lạc được nữa, dù đứng ở bất kỳ vị trí nào. Ngọc thạch của cô chỉ dùng để liên lạc và hỏng rồi. Còn ngọc thạch này của ta đã đi theo ta từ lâu, liên lạc chỉ là một phần tác dụng của nó. Rời khỏi đây, ta có thể sửa lại."

Ly Thanh nhìn Lão Nhị, mỉm cười rồi nhướn người hôn lên má hắn. Lão Nhị theo bản năng phòng vệ vội đẩy ra nhưng vừa chạm vào dòng máu còn dính trên tay Ly Thanh liền dừng lại. Ly Thanh cười với hắn, nói: "Chỗ tôi thường bày tỏ tình cảm trước khi bước vào nguy hiểm."

Lão Nhị nghiêm túc nhìn Ly Thanh hỏi: "Chỗ cô làm gì?"

Ly Thanh cười: "Sát thủ. Tôi là sát thủ."

Lão Nhị buông tay cô, lùi ra sau một bước, đáp: "Chỗ tôi cấm dục."

Ly Thanh thong thả nằm xuống đất, lấy một tay làm gối đầu, một tay che đôi mắt mình, trong giọng nói có chút cô đơn: "Trước khi bước qua cánh cửa, anh có thể kể cho tôi nghe câu chuyện về nơi đây không?"

Lão Nhị ngồi xếp bằng bên cạnh Ly Thanh, nhìn xuống tóc cô, đáp: "Được."