"Đến rồi. Đây là nơi bần đạo dựng tạm để thỉnh thoảng nghỉ chân."
Từ đạo trưởng chỉ tay về phía trước, từ tốn nói với Ly Quân. Ly Quân quan sát thấy ở phía trước có một hồ nước, ở giữa hồ có hai gian nhà tre nổi trên mặt nước. Hai gian nhà tre cách nhau chừng năm bước chân, bên dưới là một sàn rộng được làm bằng những khúc tre già nối liền nhau. Ly Quân nhìn quanh không thấy có đường đi bắc qua hồ, bất giác hắn quay đầu nhìn Ly Thanh đang ngủ trên vai mình.
Đúng lúc này, một cô gái trẻ trung xuất hiện, tóc búi hai búi, trang phục phối hai màu đỏ trắng. Cô gái cầm đèn nhảy xuống mặt hồ, chân vừa chạm nước đã nhảy đến trước mặt Từ đạo trưởng, cung kính chắp tay: "Sư phụ."
Từ đạo trưởng gật đầu với cô gái nói: "Con sắp xếp cho họ ở gian hai rồi qua chỗ ta."
"Dạ, sư phụ."
Cô gái quay ra chỗ Huyền vương nói: "Công tử, hay là để ta đỡ cô ấy giúp cho."
Huyền vương gật gầu, cô gái đưa đèn cho Huyền vương xong liền bế Ly Thanh trên tay, sau đó đạp nước tiến về phía gian nhà tre. Huyền vương nhìn Từ đạo trưởng cung kính nói: "Đa tạ đạo trưởng."
Từ đạo trưởng xua tay, nói: "Công tử nghỉ ngơi, bần đạo không làm phiền nữa."
Dứt lời Từ đạo trường phất tay lướt trên nước tiến về phía nhà tre, Ly Quân cũng vận khí theo sau.
Ly Quân được đệ tử của Từ đạo trưởng dẫn đến một gian nhà tre, trong đó có hai gian nhỏ gồm: một gian để ngủ, một gian để sinh hoạt. Lát sau, cô gái kia mang hai bộ chăn gối và ít đồ ăn uống đến phòng Huyền vương và Ly Thanh rồi rời đi.
Cả người Ly Thanh run lên không ngừng, thân nhiệt lúc nóng lúc lạnh. Tuy có hai gian phòng nhưng Ly Quân cũng không sang gian còn lại mà nằm cạnh Ly Thanh, vừa nghịch tóc cô vừa trầm tư suy nghĩ.
Nửa đêm, Ly Thanh tỉnh giấc, cơn đau đầu của cô đã giảm bớt ít nhiều, mồ hôi ướt đẫm lưng. Cô quay sang thấy Huyền vương nằm bên cạnh đang từ từ mở mắt. Huyền vương nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: "Tỉnh rồi à? Uống nước không?"
Ly Thanh nhìn Huyền vương có chút bất ngờ. Huyền vương đứng dậy rót nước rồi đưa cho cô. Ly Thanh nhận lấy cốc nước, không nói lời nào đã uống hết một hơi. Cô chờ nghe những lời Huyền vương sắp nói nhưng chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào cô, lời gì cũng không nói.
Sau đó, Ly Thanh làm như không thấy biểu hiện của Huyền vương, cô thu tay vào trong chăn nhắm mắt ngủ.
Huyền vương cất cốc xong liền trở lại chỗ ngủ bên cạnh Ly Thanh. Ly Thanh nằm không dám nhúc nhích, đến thở cũng không dám thở mạnh. Ly Thanh cảm thấy Huyền vương lúc này rất kỳ quái, cô trằn trọc một hồi lâu vẫn không cách nào ngủ được.
Huyền vương nằm bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Ngươi có muốn có một gia đình không?"
"Ý vương gia là gặp lại cha mẹ sao?"
"...ừm."
Ly Thanh suy ngẫm một lúc, rồi đáp: "Không muốn."
Huyền vương có chút ngạc nhiên, hỏi: "Tại sao?"
Ly Thanh mở mắt nhìn vào không gian tối, nói: "Lúc nhỏ thuộc hạ từng mơ ước có được điều đó. Thuộc hạ từng thấy có một người mẹ đến tận lúc chết đói vẫn ôm con trong lòng, để con bú những giọt sữa cuối cùng. Khi ấy, thuộc hạ đã rất oán hận ông trời bất công với mình.
Ngừng một lát, Ly Thanh nói tiếp: "Cho đến một ngày, thuộc hạ nhìn thấy một cậu bé, rất đẹp. Cậu ấy thường xuyên cười...trông rất rạng rỡ. Trong suy nghĩ ngày ấy, thuộc hạ đã nghĩ cậu ấy chính là một thiên thần."
"Thuộc hạ đã quan sát cậu ấy một thời gian. Sau đó, cậu ấy đi học. Khác với những ngày đầu, cậu ấy ngày càng lầm lũi, dần dần thu mình không còn giao tiếp với bạn bè nữa. Về nhà cậu ấy có người hầu kẻ hạ, chẳng phải động tay vào việc gì, những họa sư và nhạc sư trước kia dạy cậu ấy cũng không được mời tới nữa. Những tiếng quát mắng trong ngôi nhà ấy ngày một nhiều..."
Ly Thanh xoay người, mắt nhắm lại, một giọt nước mắt rơi xuống, cô nói tiếp: "Lần cuối tôi nhìn thấy cậu ấy....."
Ly Thanh cảm thấy cổ mình có chút nghẹn lại, cô ngừng một chút, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Ngày ấy, cậu ấy gào thét như kẻ điên, hất đổ hết tất cả đồ xung quanh, hai mắt đỏ ngầu. Những người đứng xung quanh, bao gồm cả người thân của cậu, tay chỉ vào mặt cậu và nói với nhau: "Nó điên rồi!""
Ly Thanh lại ngừng một lúc rồi nói: "Hoàng hôn chiều hôm đó rất chói chang.....tôi nhận ra mình không muốn nữa."
Huyền vương vốn đang định nói vài lời, sau khi nghe câu chuyện của Ly Thanh liền cảm thấy không thích hợp. Huyền vương quay người, đưa lưng về phía Ly Thanh, rồi nói: "Ngủ đi."
Sáng sớm hôm sau, Ly Thanh tỉnh dậy thì trời đã vào trưa. Huyền vương đang đứng tựa cửa uống trà. Ly Thanh ngồi dậy thấy một ít bánh và ấm nước còn nóng được đặt ở bên cạnh.
Huyền vương quay người lại nói với Ly Thanh: "Tôi cần một hộ vệ luôn ở bên cạnh, em nghĩ sao về thân phận vương phi của tôi?"
Ly Thanh cảm thấy không hiểu, hỏi lại: "Vương phi của ngài?"
Huyền vương khoanh tay cười nhìn Ly Thanh, nói: "Đúng vậy! Những người có đính ước với các vương công quý tử sẽ được tính là nửa chính thất. Họ có thể cùng phu quân tương lai của mình vào cung, cũng như thay phu quân đi tiếp khách và được đối đãi như chính thất trong phủ."
Ly Thanh trầm tư suy nghĩ, Huyền vương bước từng bước đi về phía cô, nắm cằm cô, nói:
"Giao dịch này đối với cả tôi và em có lợi, không có hại. Điều kiện duy nhất của tôi..."
Huyền vương cảm thấy câu hỏi này rất ấu trĩ. Toàn thân hắn toát ra khí chất của kẻ vương giả, mắt nhìn Ly Thanh trở nên lạnh lùng, hắn đáp:
"Cùng tiến cùng lùi, đến khi ngươi không còn theo ta."
"Thuộc hạ....đồng ý."
Lúc Huyền vương gọi Ly Thanh là "ngươi", Ly Thanh cảm thấy cô thật hèn mọn. Cảm thấy bản thân chẳng còn con đường nào để đi, chẳng còn ai để đồng hành, cô quyết định trở thành thuộc hạ trung thành của Huyền vương.
Huyền vương nói tiếp: "Trở về ta sẽ đưa ngươi ngọc bài.". Vừa nói Huyền vương vừa đi về phía đĩa bánh đặt cạnh Ly thanh, thản nhiên nói:
"Trước hết, em nên tập làm quen dần với cách xưng hô mới, vương phi."
"Vâng..."
"Song Yến Phi Vũ là thế nào?"
"Thuộc hạ..."
Ly Thanh chưa kịp nói hết cô đã bị một chiếc bánh bịt miệng. Huyền vương nhìn cô cười: "Xưng là thần thiếp!"
Ly Thanh hơi nhíu mày, lấy bánh trong miệng ra, nói tiếp: "Thần...thiếp và bạn muốn biết về giang hồ nên đã đặt tên môn phái riêng là Song Yến Phi Vũ."
"Có mỗi hai người?"
"Thực ra là ba. Nhưng vì chỉ luôn xuất hiện có hai người."
"Nói tiếp đi!"
"Song Yến Phi Vũ vốn lập ra để có thể gia nhập các đại hội tỷ võ, tránh được người cần tránh, kết giao với người cần kết giao."
Huyền vương híp mắt lại, vốn hắn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ lại nghe được câu trả lời này. Hắn hỏi:
"Đây là chủ ý của em?"
"Không phải."
Ly Thanh ngập ngừng một lúc, cuối cùng cô quyết định không nói tiếp.
Bên ngoài có tiếng ngựa phi rầm rập, Ly Thanh và Huyền vương bước ra. Đám sát thủ đêm qua nhận được tín hiệu giờ đã tìm tới đây. Huyền vương nhíu mày, Ly Thanh không có phản ứng gì. Dưới mặt nước dần dần nhô lên những cọc gỗ, xếp thành hình tròn bao quanh hai gian nhà tre. Bên dưới mỗi cọc gỗ có gắn bánh xe nằm trong rãnh của một bàn gỗ khổng lồ bên dưới mặt hồ.
Cô gái búi hai búi tóc bước ra, đứng vào một hình tròn to trên sàn tre, nằm ở lối đi giữa hai gian nhà. Ly Thanh khẽ mấp máy môi: "Phong Linh..."
Ly Thanh nhìn cô gái tóc búi hai búi, khóe môi không nhịn được cong lên. Cô nhận ra người con gái đó chính là Phong Linh, một người bạn cũ của cô. Đám sát thủ rút kiếm, không nói một lời liền xông vào. Phong Linh đứng trong vòng tròn bắt đầu múa quyền.
Mặt nước bắt đầu dậy sóng, nước sôi sùng sục. Mỗi bước chân của Phong Linh khiến những cọc gỗ di chuyển. Có hai tên sát thủ vừa lao vào thì ngay sau đó có một kẻ bị kẹp ngã rơi xuống nước, một kẻ thì kịp thời nhảy ra sau nhưng do không đủ lực nên cũng rơi tõm xuống nước.
Bên ngoài, vài tên sát thủ bắt đầu giương cung ngắm bắn, Phong Linh vung hai tay hình chảo hổ lên qua đầu mình, mặt nước dâng cao như bức tường thành.
Huyền vương rút kiếm đề phòng có mũi tên bay tới, lại thấy tên xuyên qua nước được một nửa đã bị bẻ gãy. Ly Thanh đứng bên cạnh hắn, nói: "Cô ấy không chỉ biết võ mà còn là một Ngự Thủy Sư."
Vừa nói hết câu, Ly Thanh nhớ tới Lão Nhị, cảm thấy Lão Nhị và Phong Linh có chút tương đồng. Cô liếc nhìn sang Huyền vương với ánh mắt thận trọng. Theo cô biết, những người tu luyện huyền thuật, hay còn được gọi là Huyền Thuật Sư, họ không tranh với đời, tâm tư kiên định như bàn thạch. Ly Thanh không khỏi thắc mắc làm sao một vương gia có thể thuyết phục một Huyền Thuật Sư liều mạng vì mình.
Phong Linh đưa hai cánh tay ngang qua mắt theo hai hướng ngược nhau. Huyền vương nhìn thấy những lá cây bị cuốn vào nước đang chảy theo hai hướng, vài lá theo dòng nước đi sang trái, vài lá theo dòng nước đi sang phải. Huyền vương nhìn kỹ mới nhận ra, có hai bức tường nước áp sát nhau, bức tường ngoài chạy theo chiều kim đồng, bức tường trong chạy ngược lại. Những chiếc lá không ngừng nối đuôi nhau di chuyển nhanh trong nước như những sợi dây hình tròn màu xanh lục.
Kẻ đứng đầu đám sát thủ đột nhiên hô lên:
"Bọn ta chỉ cần người. Có người sẽ lập tức rời đi!"
Phong Linh quát: "Họ là khách của ta. Đây không phải nơi các ngươi có thể xâm phạm!"
Đám sát thủ thúc ngựa lùi lại vài bước, sau đó tất cả đồng loạt lao lên, chỉ có vài tên cung thủ ở lại bắn tên. Phong Linh nhíu mày, lúc nãy cô nương tay không giết chết bọn chúng, để những tên sát thủ rơi xuống nước có thể tự bơi lên bờ, không ngờ cả đám sát thủ không biết sợ dám đồng loạt xông vào bắt người. Phong Linh rút dao ra cắt chảy máu đầu ngón tay cái rồi giơ ngón tay vẽ vào không trung, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú.
Toàn bộ nước trong hồ đột ngột bốc hơi nóng liên tục, tường nước ập tới đám sát thủ. Cả đám nhất loạt la lên, da đỏ tấy, đàn ngựa bị bỏng liền quay đầu chạy không hàng lối. Những tên sát thủ còn đang ngồi được trên lưng ngựa nắm chặt lấy dây cương, cả người không ngừng lắc trái lắc phải, mông nhấc lên rồi đập vào lưng ngựa liên tục. Đám sát thủ không còn ngựa thì co giò bỏ chạy. Trong thoáng chốc, trên mặt đất chỉ còn lại những chiếc giày, kiếm, cung bị bỏ lại.
Phong Linh thấy cả đám rời đi hết mới quay lại nhìn Huyền vương và Ly Thanh. Cô quan sát kỹ Ly Thanh, mới ngập ngừng hỏi, giọng không chắc chắn.
"Kim Yến?"
Ly Thanh mỉm cười, đáp: "Phong Linh."
Phong Linh chạy tới nắm tay Ly Thanh nói: "May quá, cậu không sao. Cậu đã gặp Hồng Yến chưa?"
Ly Thanh lắc đầu. Phong Linh kéo Ly Thanh vào trong phòng, Huyền vương đứng ở ngoài cửa, tiện thể canh chừng sát thủ quay trở lại. Tuy hành động là vậy nhưng Huyền vương vẫn hướng tai mình vào trong phòng nghe.
Phong Linh nói: "Đêm qua cả người cậu toàn máu nên mình không nhận ra. Cậu dạo này gầy quá."
Ly Thanh ôm chầm lấy Phong Linh, vùi đầu vào vai cô ấy, nói: "Lúc biết tin, mình đang ở Khương Châu, không kịp trở về gặp Phi Yến."
Phong Linh xoa lưng Ly Thanh nói: "Thực ra, chính tay mình và Hồng Yến đã....hoả thiêu...."
Ngừng một lúc, Phong Linh nói tiếp: "Phi Yến hẹn mình cùng cô ấy gặp nhau ở Chàm Châu xem hội tỷ võ Thất Châu. Nhưng sau đó mình chỉ gặp được Hồng Yến...."
Phong Linh nhắm mắt nhớ lại. Lúc cô ấy và Hồng Yến tìm được đến chỗ Phi Yến, Phi Yến chỉ còn thoi thóp, hơi thở đứt quãng. Phong Linh đã dùng huyền thuật nhưng chỉ giúp Phi Yến tỉnh lại trong giây lát. Phi Yến nhìn Hồng Yến nói: "Cậu không sao."
Rồi Phi Yến quay sang phía Phong Linh nói: "Xin lỗi, không thể cùng các cậu...".
Thấy hơi thở Phi Yến đứt quãng, Phong Linh ứa nước mắt nói: "Không sao, chúng ta hẹn khi khác."
Hồng Yến nắm tay Phong Linh nói: "Khi đó sẽ có cả Kim Yến nữa."
Phi Yến yếu ớt cười, trút hơi thở cuối cùng nói: "Phải..."
Một lời này nói ra, Phi Yến rơi nước mắt rời khỏi thế gian.
Sau khi cùng Phong Linh thực hiện nghi thức hỏa táng, Hồng Yến mới trở về Vô Ảnh Cung thông báo sự việc. Nhiều ngày sau, tin Phi Yến gặp chuyện mới đến tai Ly Thanh.
Sau khi Ly Thanh đường xa đến nơi, Cung chủ đã sớm ra cấp lệnh và tiêu diệt được đám người đã giết Phi Yến. Ly Thanh sau đó tìm hiểu mới biết trong bộ phận truyền tin - Tọa Thủy Bộ có nội gián. Phi Yến và Hồng Yến đều là người của Tọa Thủy Bộ. Người của Tọa Thủy Bộ trước nay làm việc độc lập, bởi vì lần đó cả Hồng Yến và Phi Yến đi cùng nhau nên sau khi đám sát thủ giết chết Phi Yến, bọn chúng không biết vẫn còn Hồng Yến nên mới xảy ra việc ngoài ý muốn. Hồng Yến không chỉ thay Phi Yến hoàn thành nhiệm vụ được giao mà còn cấp báo thông tin cho Cung chủ, giúp Cung chủ mau chóng tìm được nội gián. Sau khi bắt được nội gián xong, Cung Linh Huyền phát sát lệnh toàn Vô Ảnh Cung, trả thù quân địch.
Lúc Ly Thanh tìm về Vô Ảnh Cung, Hồng Yến đã sớm rời đi. Khi Ly Thanh tìm đến nơi Phi Yến bị giết, xung quanh chẳng còn gì ngoài núi đá và cỏ cây.
Song Yến Phi Vũ được lập ra bởi là Phi Yến, gọi là "Song Yến" bởi vì khi môn phái này xuất hiện chỉ thấy hai người. Phi Yến và Hồng Yến vốn là người của Tọa Thủy Bộ. Vì Tọa Thủy Bộ đôi khi phải truyền tin đến các phân nhánh khác, nên Phi Yến đã gặp Ly Thanh. Lần duy nhất ba người gặp nhau là khi Ly Thanh đang làm nhiệm vụ bảo vệ Lâm học sĩ, còn Phi Yến tới cung cấp thông tin về nhóm sát thủ được thuê giết vị Lâm học sĩ này. Trùng hợp là kẻ thuê sát thủ giết Lâm học sĩ lại là đối tượng bị Hồng Yến theo dõi. Cuộc gặp ngắn ngủi chỉ hai ngày cũng là cuộc gặp duy nhất của ba người thuộc phái Song Yến Phi Vũ. Từ ngày Phi Yến chết đi, Ly Thanh và Hồng Yến không còn gặp lại nhau nữa hoặc có lẽ họ đã từng lướt qua nhau nhưng chẳng ai nhận ra đối phương.
Ly Thanh cứ vậy ôm Phong Linh, không biết đã qua bao lâu. Cô bật khóc nức nở như một đứa trẻ, để mặc Phong Linh dỗ thế nào cũng không nín. Cô khóc mãi, khóc mãi, rồi thiếp đi lúc nào không biết.