Kẻ Sát Nhân Và Bé Ngốc

Chương 27



*Tết tặng cho các bà một chương mới đồng thời ăn mừng được 15k người xem nhó <3

Với lại dạo này tui thấy trình của tui đi xuống, chuyện lạc quẻ nên có đặt vài cuốn sách tâm lí về đọc để áp dụng vô truyên. *

66.

Con đường về nhà hôm nay sao có chút vắng vẻ?

Đó là suy nghĩ của Kiều Túc khi bước trên con đường về nhà.

Hắn đi từng bước từng bước.

‘Soạt’

“Lâu rồi không gặp, nhớ chú không?”

Một người đàn ông chỉ độc một chiếc áo khoát da màu đen, trên cơ thể lỗ loàng những vết sẹo đáng sợ nói. Đằng sau ông ta là một đám những kẻ xăm mình, khí thế của họ như xã hội đen vậy.

Kiều Túc vừa mới bị kéo vào bên trong nhìn người đàn ông trước mắt, cười nhẹ với ông ta.

Người đàn ông thấy hắn cười thì kích động, ông đưa chân lên muốn đạp vào người hắn nhưng cổ chân bị Kiều Túc nắm lấy.



Không hiểu sao ông ta có cảm giác thứ cầm lấy ông ta không phải là một đôi tay mà là một tủa dây gốc rễ không ngừng víu lấy.

67.

Nơi đây vốn nằm gần trung tâm thành phố, bình thường rất tấp nập nhưng nay lại ít người đến lạ kì.

Ngoài một con hẻm, phía bên lề có chảy ra chút máu sền sệt.

“A!” . Googl????‎ trang‎ nà????,‎ đọc‎ nga????‎ không‎ quảng‎ cáo‎ #‎ trùmtru????‎ ện.V????‎ #

Tên cuối cùng nằm xuống, Kiều Túc dẵm lên xác từng người chầm chậm đi đến chỗ người đàn ông.

Gã đàn ông người dính đầy máu nằm bệt trên nền đất lạnh, có lẻ ông ta chưa ngất mà vì kiệt sức cùng đau đớn mà không nhúc nhích nổi.

Kiều Túc nắm lấy cổ áo kéo ông ta lên, đôi mắt như sói kia híp lại ẩn ẩn một màu đỏ thấy lạ.

“Chú ơi, cháu cũng nhớ chú lắm! Cháu nhớ nhất là người vợ xinh đẹp của chú không ngừng gào thét gọi tên chú đấy.”

Nói xong mặc cho thân thể người đàn ông bắt đầu run rẫy, hắn vứt xuống bước qua từng người, ra khỏi hẻm.

‘Ting ting ting ting’



“Alo?”

“Thưa ngài, đã bắt được bốn người.” Đầu dây bên kia truyền đến.

Kiều Túc vừa bước đi trên con đường vắng người vừa nhẹ nhàng nói: “Tra khảo đi, nếu không khai ra thì cứ làm những điều bọn mày thích.”

‘Áaaaaaa’

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng hét thất thanh của một người đàn ông, dường như đau đớn lắm mới gào lên cho người bên kia nghe được.

“Tay mất hết rồi ạ.”

“Vậy thì đến chân. Nếu hắn khai được gì có ích thì càng tốt.”

“Vâng em hiểu rồi, vậy…”

“Đúng rồi!”

Hắn mang một gương mặt đẹp trai cùng giọng nói trầm thấp khiến người nghe say mê nhưng lời nói thốt ra lại trái ngược hoàn toàn với gương mặt, giọng nói ấy.

“Hãy dùng súc ăn da và axit nitric nhằm tiêu hủy hoàn toàn bọn hắn khi không còn công dụng.”