Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 64: Trêu gái



Đứng trước lan can tầng hai, ngắm những hạt mưa rơi tí tách, tâm trạng Trần Quốc Hưng không được tốt. Đời người ngắn ngủi trăm năm, tuy ngoài miệng nói không nên muộn phiền cho đời an nhiên, nhưng có mấy ai trên thế giới này làm được điều ấy.

Trần Quốc Hưng khẽ thở dài, tay hững những giọt nước mưa cảm nhận những giọt nước, nước là khởi nguồn của vạn vật, nước mang cho vạn vật sức sống, nước cũng có thể phá huỷ cả vạn vật, nước có nhu có cương, nước có thể biến hoá vạn hình.

Những giọt nước từ lòng bàn tay hắn từ từ bay lên ngưng tụ thành một quả cầu nước, sau đó lại tan ra hoá thành một thanh kiếm nước, hắn nheo mắt nhìn pháp thuật cơ bản mới luyện được miệng nhếch lên, rồi bắn thẳng thanh kiếm ngưng tụ từ nước ra một cây phía xa. Kiếm nước xuyên thẳng qua thân cây, để lại trên thân cây một lỗ thủng to bằng nắm đấm, hắn lầm bẩm.

“ Thuỷ Linh Thuật, ừ cũng tạm ổn.”

Ánh mắt Trần Quốc Hưng lại nhìn lên bầu trời âm u những luồng sấm chớp lập loè, ánh mắt lộ vẻ kinh dị, hắn thật sự rất sợ những luồng sấm sét cứ nghĩ đến cái cảnh khi hắn đột phá Tiên Thiên Trúc Cơ, sấm sét giáng xuống lúc đó hắn có mà bị sét đánh cho ngu người.

Bất quá còn không biết bao giờ hắn mới đột phá Luyện Khí Kỳ viên mãn, hắn tặc lưỡi khi đã quá suy nghĩ xa xôi, cứ tiến độ tu luyện như vậy đến thập cổ lai hi hắn cũng không đột phá được.

Ba ngày tậm tá mưa liên tục, hắn có chút phát chán. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi học, mà nhìn trời mưa to như vậy hắn lười đi xe đạp.

Đạp xe đến trường thì cũng ướt như chuột, xoa xoa cằm nhìn vào gala để xe, ô tô thì có nhưng hắn chưa đủ tuổi lái xe, nhăn nhó mặt lại vào nhà gọi mẹ.

“ Mẹ chở con đi học với mưa to lắm con lười đi xe đạp.”

Mẹ hắn đang lau người cho con Đen nghe hắn nói liền nhìn hắn rồi bảo.

“ Chờ tao lau khô người cho con Đen đã.”

Hắn xị cái mặt ra, hắn còn không bằng một con chó ây za, kiểu này ngày xưa mẹ nhặt mình ngoài bãi rãi rồi, hắn than thở cho số phận bi đát của mình.

Ngồi trên xe gục mặt nhìn ra ngoài, thấy trời càng ngày càng mưa to hắn chán nản, mẹ hắn thì tập chung lái xe không nói một lời, kiếp trước ngay cả xe máy mẹ hắn cũng không biết đi, vậy mà kiếp này thay đổi quá lớn, mẹ lái ô tô ôm cua, gạt số nhìn cứ như mấy tay đua chuyên nghiệp vậy.

Xe dừng lại ở cổng trường hắn bật ô bước xuống, không quên nói với mẹ, trưa không cần đi đón hắn. Nhìn cổng trưởng ghi THPT LL hắn cười cười, một thời kỉ niệm mới bắt đầu mở ra.

Một tay đút túi quần, một tay cầm ô vừa đi vừa tia ánh mắt đi những chỗ cần đi, nhiều bạn gái dính mưa hắn nhìn có chút thương tâm. Đang cảm thấy mình đẹp trai v nờ, khi đi giữa cổng trường thì có tiếng gọi.

“ Này bạn gì ơi, cho mình đi nhờ vào lớp với.”

Hắn nhìn tới chỗ vừa cất ra giọng nói, thì tim lại nhảy tăng gô, máu chạy lên não ầm ầm. Một bạn gái xinh xắn đang đứng trước hiên cửa bảo vệ nhìn hắn, mà điều làm hắn lưu ý nhất là áo của bạn gái kia bị ướt một mảng đằng trước.

Hắn lục lọi kí ức trong đầu về bạn gái này, một lúc mới nhớ ra, là Linh hot girl khối lớp 10, kiếp trước cùng Hằng cả hai được cả cái trường này gọi là Song Kiều, ý tứ là hai cô nàng đẹp như Thuý Vân, Thuý Kiều vậy.

“ Cho mình đi nhờ với.”

Thấy hắn không nói gì chỉ nhìn, Linh lại hỏi thêm một lần nữa. Trần Quốc Hưng nở một nụ cười mà hắn cho là đẹp trai nhất ra gật đầu, đi lại chỗ Linh.

Rồi sau đó hắn cởi chiếc áo khoác nhẹ mang nhãn hiệu Gucci của mình đưa cho Linh nói.

“ Cậu mặc vào đi đã.”

Linh ngẩn ra nhìn hắn, Trần Quốc Hưng nhướn nhướn mày giả bộ tốt bụng nói.

“ Áo cậu toàn chấm bi kia kìa.”

Linh nghe xong liền đỏ mặt vội cầm lấy cái áo che bộ ngực khá khủng của mình lại, trừng mắt nhìn Trần Quốc Hưng nói.

“ Cậu là đồ xấu xa.”

Trần Quốc Hưng nhún nhún vai cười nhăn nhở nói.

“ Hazzz, làm người tốt không dễ mà, tớ hi sinh sức khoẻ bản thân cho cậu mượn áo, vậy mà cậu lại làm tớ tổn thương như vậy, thật sự tớ rất đau lòng.”

Linh liền đưa áo trả hắn, mặt lúng túng nói.

“Trả cho cậu.”

Trần Quốc Hưng cười cười, ánh mắt thâm thuý nhìn Linh nói.

“ Cậu mà không mặc rất nhiều người nhìn thấy cậu mặc chấm bi đấy.”

Cùng lúc đó cũng có mấy nhóm con trai đi qua, cứ nhìn Linh chằm chằm, Linh vội vàng mặc áo của hắn lên, rồi kéo khoá.

Mặc áo xong xuôi, Linh lườm hắn một cái sắc lẹm, hắn bất đắc dĩ nhún vai, con gái thật khó hiểu.



“ Bà cô có vào lớp không? Mau đi thôi.”

Linh dơ dơ nắm đấm lên với hắn, làm hắn phì cười, con gái đều có một mặt giống nhau, rồi mới núp vào ô của hắn mà đi vào lớp. Vào đến khu lớp học, Linh mới cười hì hì nhìn hắn nói.

“ Cảm ơn nhé, mà cậu tên gì? Học lớp nào? Để cuối buổi tớ còn đem áo chả cho cậu!.”

“ Tớ tên Hưng, học lớp G.”

Linh gật đầu rồi làm động tác bi bi với hắn rồi chạy đi, để lại cho hắn bao nhiêu ánh mắt mang theo đầu đạn tên lửa nhìn chằm chằm, sát khí toả ra khắp nơi. Trần Quốc Hưng tặc lưỡi gái xinh thường thường chỉ mang đến rắc rối. Còn đang nhìn theo bóng lưng của Linh thì một giọng nói làm hắn giật mình.

“ Tình cảm quá nhỉ, còn cho mượn áo, che ô cho nhau, hừ.”

Hắn quay lại nhìn, thấy Hằng mặt nguy hiểm nhìn hắn, hắn liền mang vẻ nghiêm túc nói.

“ Hello Em, chỉ là bạn ấy áo bị ướt nên anh mới cho bạn ý mượn áo, đâu có gì đâu.”

Hằng lườm hắn một cái, rồi không thèm để ý đến hắn mà đi lên tầng 2, Trần Quốc Hưng bất đắc dĩ thở dài lầm lũi đi về lớp phía cuối hàng lang, ở sau lưng là bao con mắt mang theo sự hả hê nhìn theo.

Vào lớp đã thấy một đám nhốn nhão, hắn tâm trạng không tốt liền trở về chỗ ngồi, vừa thấy hắn đến thằng Quang giả bộ lấy tay áo lau lau chỗ ngồi của hắn vẻ mặt hiện lên ti tiện.

“ Đại ca ngồi đi.”

Trần Quốc Hưng cười nhạt với thằng bạn, trong lòng biết thừa thằng này lại dở trò, liền nhếch miệng nói.

“ Có rắm mau phóng, đừng có lằng nhằng.”

Thằng Quang cười hề hề gãi đầu nói.

“ Đại ca, em bị mấy thằng lớp 12 nó doạ đánh, đại ca xem nên giúp đỡ một chút hay không.”

Hắn biết tỏng thằng này, chắc lại chọc gái gú nên mới bị hăm he.

“ Gái suốt ngày, mày để cho tâm hồn nó nghỉ ngơi một chút đi.”

Thằng Quang chạy ra sau đấm đâm lưng cho hắn, miệng không ngừng lảm nhảm. Nào là tình yêu trong sáng, nào là tâm hồn to, các kiểu con đà điểu…

Hắn chỉ đành nói.

“ Khi nào bị đánh, gọi tao ra nhặt xác là được.”

Thằng Quang liền cười phớ lớ gật đầu. Tiếng trống báo vang lên, tất vả chở về vị trí ngồi của mình, một lúc sau cô giáo chủ nghiệm bước vào, chào hỏi cả lớp rồi bắt đầu sắp xếp lại chỗ ngồi.

Và thằng cu Quang không thoát khỏi số mệnh bị nhúp lên bàn đầu ngồi, hắn liền cười nhạt nhìn bộ dạng quyến luyến khi về nhà chồng của thằng Quang trong lòng liên tục khinh bỉ.

Trần Quốc Hưng thì ngồi một mình một bàn, điều này làm hắn có chút bất ngờ, kiếp trước không phải là có con Hương ngồi cùng hắn cơ mà, số mệnh của hắn đã biến đổi, đến giờ ra chơi, không quản mưa gió bão bùng các anh các chị 11, 12 kéo đàn kéo cánh lượn lờ thăm hỏi đến mấy em lớp 10, đặc biệt mấy em xinh xắn đều được các anh quan tâm nhiệt tình.

Ngồi ê cả mông mới hết năm tiết học, hôm nay toàn học Văn với GDCD, làm hắn có chút buồn ngủ, hắn không thích học mấy môn dạng chữ nghĩa thâm sâu như vậy, hắn thích học Toán, Lý, Hoá là những con số kì bí, những định luật của Vũ Trụ, có người từng nói giỏi Toán, Lý, Hoá là bạn đã chạm một tay đến bí mật của vũ trụ.

Tri thức nhân loại rộng lớn nhưng có ích cho việc tu luyện của hắn thì chỉ có mấy thứ vì thế hắn không có thời gian mà tìm hiểu nhân cách, văn hoá, điều đó đối với hắn là vô ích…

Đút tay vô túi quần nghênh ngang đi ra ngoài đến cửa thì hắn bị chặn lại.

“ Trả áo cho cậu này.”

Linh đưa áo cho hắn, miệng nở một nụ cười làm mấy thằng đực rựa lớp hắn vẫn còn đang hóng hớt ở một bên mắt sáng rực. Trần Quốc Hưng cầm lấy cái áo liền đưa lên mũi ngửi, sau đó giả vờ nhăn nhó nói.

“ Sao mà hôi thế!!!”

Mấy thằng bạn liền dơ ngón tay cái lên với hắn, ý chỉ bạn rất thẳng thắn. Linh liền cầm lại cái áo đưa lên mũi ngửi, sau đó quay qua trừng mắt nhìn hắn nói.

“ Hôi cái đầu của cậu.”

Hắn cười ha ha, rồi cầm lại cái áo miệng nhếch nhếch.

“ Cái áo này về tớ sẽ cất vào tủ kính, thỉnh thoảng lại lấy ra.”



Linh thấy hắn không nói rõ ràng liền hỏi.

“ Sao cậu không giặt đi?”

Hắn cười hắc hắc nhìn Linh, giọng điệu mang theo một tia nghiêm túc.

“ Sao tớ có thể giặt, trên áo còn có mùi hương của cậu lưu lại, tớ sẽ cất giữ cẩn thận.”

Mấy thằng bạn, ồ lên hú ầm ý, anh em chí cốt, mấy thằng ra dấu like liên tục, đây là vô sỉ có trình độ đây mà, không ngờ trong lớp lại ẩn dấu một tài năng vô sỉ như Trần Quốc Hưng, cả đám kia nhìn hắn bằng ánh mắt đầy tính học hỏi.

Linh đỏ mặt bừng bừng, liền thúc cho hắn một đấm vào bụng đánh cái “ Hự”. Hắn ôm bụng kêu la thảm thiết, Linh liền hừ mũi nói.

“ Chết đi, dám trêu Chị à.

Rồi chạy đi, mấy thằng bạn liền cười ha ha, khinh bỉ hắn một hồi rồi ra về, hắn xoa xoa cái bụng nhìn theo bóng dáng của Linh miệng cười tà.

Trời đã tạnh mưa trên đất chỉ còn vài vũng nước đọng, hắn đứng ở cổng trường tìm kiếm lũ bạn để đi nhờ xe về, đám bạn không thấy mặt mũi đâu mà toàn thấy các chị các bạn gái nhìn hắn chằm chằm làm hắn hơi ngại, đẹp trai cũng khổ mà.

“ Xe đâu?”

Thằng Quang lái xe qua hỏi hắn, hắn liền à lên rồi nói.

“ Sáng nay mưa to, lười đi nên nhờ mẹ tao chở đi. Mà cho tao về cùng với.”

Thằng Quang liền lộ ra vẻ mặt khó khăn nói

“ Tao có khách rồi.”

Trần Quốc Hưng cũng gật gù không nói gì, thằng Quang liền phi xe một đoạn lên rồi đón con bé nào đó nhìn khá phổng phao, hắn liền chửi lầm bầm.

“ Á đù, thằng chó nhớ mặt tao, bỏ mặc anh em lại đi chở gái, ờ mày giỏi.”

Còn đang đau khổ thì thằng bạn bỏ mặc thì một giọng nói mang theo sát thương lớn vang lên.

“ Xe anh đâu?”

Hắn quay lại nhìn Hằng vẻ mặt hiện lên vui vẻ.

“ Xe anh để nhà rồi, cho anh về ké với.”

Hằng không nói không rằng liền ngồi lui ra sau, hắn liền nhảy lên cầm lái, rồi vít ga phóng đi.

“ Này, sao hôm nay ai chọc em mà mang cái mặt như cái bánh thiu vậy nè, nói cho anh biết anh đập cho đứa làm em buồn.”

Thấy Hằng không nói gì, hắn liền cười hỏi. Bất giác ở eo hắn nhói lên, hắn liền la oai oái.

“ Đau…đau… sao lại nhéo anh?.”

Hằng hừ mũi nói “ Còn không phải tại anh!”

Hắn có làm gì đâu, hắn trầm ngâm suy nghĩ một hồi cũng không tìm ra nguyên nhân, đành quay qua hỏi.

“ Anh có làm gì đâu?”

Hằng liền dùng sức vặn mạnh hơn, hắn la lên.

“ Là lỗi của anh, là lỗi của anh.”

Thấy hắn nhận lỗi Hằng mới thả tay ra, lầm bầm chửi hắn.

“ Anh là đồ con lợn.”

Hắn chỉ giả vờ không nghe thấy, tập chung lái xe, lái thẳng về nhà,nhảy xuống xe hắn mới nói.

“ Vào nhà làm cốc nước đã rồi về.”

Hằng không thèm nhìn hắn, liền quay xe phóng đi, để lại hắn với khuôn mặt ngu ngu, hắn chỉ biết thở dài, bản thân quá đẹp trai đôi khi cũng khổ.