Làm hùng hục cả buổi mới cỏ được một khoảng nhỏ, đến 11 giờ thì được ra về, mấy thằng quàng vai bá cổ đi trong sân trường ngắm mấy em gái lớp 10.
Đột nhiên thằng Minh ôm mặt chạy lại, hắn nhíu mày nhìn thì biết thằng này bị ăn đấm đây mà.
“ Đại ca, 2 thằng chó nó cắn trộm em.”
Hắn hất mặt nói.
“ Làm gì mà nó lại đấm mày?”
Thằng Minh mồm méo xệch nói.
“ Em chọc ghẹ nó!”
Trần Quốc Hưng trợn mắt táng thêm cho thằng Minh một cái nói.
“ Chọc bậy bạ thì chả bị ăn đấm, mà chọc được phát nào chưa?”
Thằng Minh méo mặt lắc đầu, hắn cười gian rồi nói.
“ Dẫn đường.”
Thằng Minh liền chạy đi ra phía ngoài cổng, cả đám lớp hắn cũng chạy theo, hắn gọi luôn mấy thằng bạn học từ hồi cấp 2, dù sao là em mình bị đánh, hắn cũng phải ra mặt mà dàn xếp.
Hơn 10 người đi cùng thằng Minh, ra đến quán nước gần cổng trường thằng Minh chỉ.
“ Là hai thằng đang ngồi cùng con bé xinh xinh kìa đại ca!”
Cả đám hùng hổ tiến lại, vậy lấy cả cái bàn mà ba đứa kia đang ngồi. Hắn kéo một cái ghế ngồi xuống nói.
“ Thằng nào lúc trước đánh em tao?”
Hai thằng kia ngẩng mặt nhìn thằng Minh sau đó quay lại nhìn hắn cười nhạt, hắn nhận ra là hai thằng sáng nay nhìn hắn với ánh mắt không tốt đây mà, hắn đập bàn.
“ Câm à? Thằng nào đánh nó?”
Hai thằng nhìn hắn chằm chằm, một thằng cắt đầu 3 phân nhìn có vẻ cứng lên tiếng.
“ Là bố mày đánh đấy!”
“ Bốp “ thằng kia vừa dứt câu, hắn đã vung tay vả thẳng mặt, làm thằng đầu ba phân ngã sóng xoài xuống đất.
“ Bố mẹ mày không biết dạy mày à, nói chuyện với người lớn mà xưng bố mày bố tao, tao vả chết mẹ luôn.”
Thằng còn lại định bật, thì mấy thằng không cần chờ hắn nói gì, đã ghì đầu nó xuống bàn giữ chặt. Hắn xoa xoa cằm hình như hắn đang diễn một vai phản diện thì phải, lắc lắc đầu mặc kệ.
“ Mấy anh định làm gì có tin tôi báo công an hay không?”
Con bé ngồi cùng hai thằng kia quát lên hăm doạ, hắn cười cười nhìn qua con bé, rồi lắc đầu nói.
“ Ném nó đi chỗ khác đi.”
Thằng Quang, cùng thằng Tiến mập liền mỗi đứa một tay kéo con bé kia ra vệ đường rồi quẳng luôn nó vào bụi bong bong gần đấy, con bé kia lồm cồm bò dậy từ đống bòng bong, trên đầu dính toàn lá với lá la hét ý ới, làm bọn hóng hớt xung quanh cười ầm lên.
Túm cổ hai thằng kia vả cho mỗi đứa thêm vài cái, cười gằn nói.
“ Biết tao là ai không? Giới thiệu qua một chút tao làm trùm ở cái trường này, mày đánh em tao, tao đánh mày. Như vậy công bằng, nếu muốn chơi lớn thì cho cái địa chỉ, tao sẵn sàng.”
Vả thêm vài cái, rồi cả bọn kéo nhau ra về, để lại hai thằng bé mặt mũi sưng như cái đầu lợn, dùng ánh mắt thù hằn nhìn theo.
Cả bọn kéo thằng Minh vào một quán nước, bắt thằng em rửa khuôn mặt mới của mình, thằng Minh ôm mặt mếu máo, móc ví trả tiền cả bọn cười hô hố vui vẻ chém gió thêm một lúc thì ra về, hắn dĩ nhiên là bám xe bọn kia về cho nhanh.
Những ngày sau đó hắn chỉ ở quanh quẩn trong nhà, hắn ở phòng dành thời gian luyện hoá cây sáo lấy được ở trên tàu ma của tên tu sĩ Nguyên Anh.
Nhìn cây sáo toàn thân đen nhánh trong tay hắn thở dài, ấn kí trên cây sáo dù cho chủ nhân đã chết đi nhưng ấn kí lưu lại vẫn vững chắc như núi, không hổ là thần niệm của cường giả Nguyên Anh, hắn dốc hết sức luyện hoá nhưng ấn kí không có chút sứt mẻ, điều này làm hắn đau đầu không thôi, có đồ tốt nhưng chỉ có thể ngắm không thể dùng khiến hắn bứt dứt khó chịu trong người.
Vứt cây sáo qua một bên, hắn vùi đầu vào những đống sách đông y, huyệt vị, kinh mạch… của cơ thể người, càng nghiên cứu sâu về cơ thể hắn càng cảm thấy cơ thể là một dạng tồn tại thần kì, cơ thể con người ẩn chứa tiềm năng vô hạn, nó sánh ngang với cả vũ trụ.
Một người bình thường chỉ sử dụng từ 5% đến 10% não bộ, nếu mà não bộ được sử dụng 100% vậy thì còn kinh khủng tới mức nào, trí tuệ là sức mạnh hàng đầu trong vũ trụ, sự hiểu biết, tham ngộ đại đạo đều liên quan đến trí tuệ, nói một kẻ có trí tuệ thấp tham ngộ đại đạo huyền bí mà hiểu được chúng thì vũ trụ mênh mông đã có hàng tỉ cường giả, chỉ có những người trí tuệ cao siêu mới có thể tham ngộ đại đạo.
Trần Quốc Hưng thở dài thườn thượt, hắn biết bản thân mình dừng ở mức nào, hắn chỉ hơn người bình thường có một xíu, hắn cảm thán về ông trời trêu ngươi, sao không but max mấy cái chỉ số của hắn có phải là tốt hơn không.
15/8 bắt đầu những ngày trở lại đi học, hắn hôm nay lười đi xe đạp liền gọi Hằng qua đón, ngồi sau con xe máy điện ôm lấy cái eo nhỏ của Hằng, ngón tay hắn gãi gãi.
Hằng run rẩy cười hì hì mắng hắn “ Anh có ở im hay không, làm em buồn thì ngã xe bây giờ.”
Hắn biết điều nên dừng tay lại, đến trường hắn kéo Hằng vào quán ăn sáng quen thuộc gọi hai cái bánh mì siêu to khổng lồ cùng hai thùng sữa trâu.
Đang nhai nhồm nhàm cái bánh mì, thì hắn bị vỗ vai, quay lại nhìn là một khuôn mặt xinh đẹp.
“ Cậu cua đổ hot girl của khối từ bao giờ thế?”
Linh chỉ chỉ vào Hằng hỏi, hắn cười ha ha cũng chỉ vào Hằng nói.
“ Là cô ấy chủ động cua tớ mà.”
Hằng thì bĩu bĩu môi, chào Linh. Linh mặt ỉu dìu nói.
“ Hazz cậu là hoa đã có chủ, vậy mà tớ lại tương tư cậu từ lần đầu gặp mặt, tiếc thật.”
Hắn ngẩn ra, hắn biết hắn đẹp trai, nhưng cũng không cần nói toạc những lời như vậy chứ, Linh đứng dậy nói.
“ Thôi tớ vào lớp trước đây.”
Nhìn theo bóng lưng của Linh, hắn tặc lưỡi một cái, đột nhiên tai hắn đau nhói, hắn la oai oái lên, Hằng vừa nhéo tai hắn vừa nói.
“ Người ta chủ động thích anh rồi kìa, anh theo mà yêu luôn đi.”
Hắn xua xua tay nói.
“ Không không, anh chỉ yêu mỗi mình em thôi.”
Hằng hừ lạnh hỏi.
“ Phải không?”
Hắn méo mũi xin tha, đưa mắt nhìn ra hướng Linh, thấy cô nàng quay mặt lại nhìn hắn, trên miệng nở một nụ cười tinh quái, hắn thầm mắng trong lòng, xem ra cô nàng cố ý trả thù hắn đây mà, lần sau hắn nhất định bắt Linh trói lại, nướng lên ăn thịt mới được.
Để chào đón các em lớp mười trong buổi khai giảng sắp đến, mỗi lớp liền biểu diễn một tiết mục văn nghệ chào mừng, lớp hắn cũng phải tham gia, hắn mạnh dạn nhận hết về mình, làm cả lớp nhìn hắn như ido.
Đi học đến 5/9 thì tổ chức lễ khai giảng một năm học mới, cả trường tưng bừng trong không khí mới, đầu tiên là màn chào đón các em học sinh lớp 10, các anh chị lớp trên vỗ tay nhiệt tình chào đón.
Sau đó là màn phát biểu của thầy cô giáo, từ lịch sử thành lập trường đến những thành tích ba la ba la…vvv…
Cuối trương trình mới là những tiết mục văn nghệ, nào là múa hát kịch…tiết mục của lớp hắn ở cuối.
Trần Quốc Hưng mặc một bộ quần áo thoái mái bước lên sân khấu, từ hai bên cánh gà có mấy thằng đệ khiêng ra một bộ DJ rồi chạy xuống.
Hắn vỗ vỗ vào cái mic èm hèm một tiếng mới nói.
“ Chào mừng các em đến với Trường THPT LL, nơi đào tạo ra các nhân tài cho đất nước.”
Bên dưới là một tràng pháo tay đì đùng, những tiếng hú hét của đám bạn trong lớp, với cả đám trường cấp 2 của hắn.
“ Đại ca quá đẹp trai….hú…hú…”
“…”
Đợi khi không khí lắng xuống hắn mới dơ tay lên trời hô lớn.
“ Quẩy lên nào các bạn…”
Tiếng DJ bắt đầu vang lên, hắn hai tay như điện lướt trên bàn DJ, tiếng nhạc xôi động vang lên, cả trường bùng nổ hò hét.
“ Lên là lên là lên là lên, lên nóc nhà là bắt con gà, anh em mình là cái gì nào? Anh em mình là củ su hào……..”
Bên dưới đám học sinh đứng dậy nhún nhảy theo điệu nhạc cuốn hút, thầy cô giáo thì chỉ biết mỉm cười lắc đầu nhìn đám học sinh. Hắn mỉm cười, đây sẽ là những kỉ niệm đáng nhớ cho tất cả những học sinh có mặt ở đây.
Thời gian trôi qua êm ả, đã 3 tháng đi học trở lại, thời tiết miền Bắc cũng bắt đầu se lạnh, tối thứ bảy hắn đang lúi húi ở cái bếp củi nướng mấy bắp ngô vừa đi ăn trộm được thì điện thoại của hắn vang lên.
Trần Quốc Hưng vừa cầm bắp ngô vừa nướng xong, vừa cầm điện thoại lên xem, là một số lạ lại còn là số nước ngoài, hắn suy tư đợi khi gần hết chuông mới bấm nghe.
“ Alô Hưng Hùng Hục xin nghe.”
Đầu dây bên kia im lặng, hắn chỉ nghe thấy tiếng hơi thở đứt quãng, có vẻ như đang tức giận thì phải.
“ Là tôi.”
Hắn nghe giọng quen quen mà không nhớ là ai, suy tư trong đầu, những khuôn mặt lướt qua.
“ Là lão già Ro.”
Hắn buột miệng hô lên vì kinh dị, bên kia chuyền tơi tiếng hừ lạnh.
“ Chính là tôi, cậu rất giỏi.”
Hắn cười xấu hổ vì nói người ta là một lão già khi người ta mới đang ở độ tuổi trung niên.
“ Ây thì ra là ngài Ro, không biết tại sao ngài lại rảnh rỗi mà gọi điện cho kẻ hèn như tôi cơ chứ!”
Bất quá hắn cũng không ưa lão già Ro cho lắm, nói chuyện cũng chẳng cần phải khách khí làm gì, bên kia tiếng thở phì phò giường như cực kì tức giận chuyền ra, hắn nheo mắt suy nghĩ hình như lão già Ro đang rất tức giận thì phải, một lúc sau bên kia mới chuyền đến tiếng nói tức giận.
“ Tôi gọi cho cậu để thông báo một tin.”
Hắn tò mò không biết lão già Ro có việc gì quan trọng mà lại đích thân gọi điện như vậy, hay là việc điều tra thân phận của Huyết Ma Thần đã xong.
“ Naccy Nó Đã Có Thai.”
Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu hắn, bắp ngô trong tay rơi “ bộp “ xuống đất, hắn run rẩy một hồi mới hỏi.
“ Với aiiii?”
Lập tức một tiếng gầm vang phát ra từ trong điện thoại.
“ KHỐN KIẾP, LÀ CẬU LÀ TÊN KHỐN NHÀ CẬU.”
Trong đầu hắn lúc này tối sầm lại, miệng thều thào.
“ Thôi chết mẹ rồi.”
Trần Quốc Hưng bây giờ cảm thấy cực kì hối hận, bắn ra ngoài không bắn cứ nhét vào sâu mà bắn, bây giờ thì hay rồi bụng người ta sưng lên, hắn chạy đi đâu được.
Một lúc lâu sau, giọng Ro mới vang lên qua điện thoại.
“ Cậu qua Mĩ ngay cho tôi.”
Sau đó thì tắt điện thoại, hắn thẫn thờ buông điện thoại, hai tay vò đầu bứt tai, sau đó gọi điện cho Naccy, nhưng không được xem ra Naccy bị lão cha cấm cửa rồi.
Hắn thở dài lẩm bẩm.
“ Ông bố tuổi 15.”
Hắn đang tưởng tượng ra cái viễn cảnh hắn bế con, trong lòng ngược lại lại hơi kích động, sau đó suy tư không biết có nên nói việc này với mẹ và Hằng không nữa, quả thật là đau đầu mà, sau đó hắn quyết định bay qua bên đó xem xét tình hình sao đã rồi tính tiếp.
Gọi điện sai người đặt vé máy bay chuyến sớm nhất, rồi chạy lên phòng nói với mẹ hắn đi sử lý ít chuyện bên ngoài, mẹ hắn nói hắn một trận sau đó mới cho đi.
Hắn lên xe ô tô, tài xế đạp ga chiếc xe phóng đi hướng thẳng về sân bay Nội Bài, chuyến bay sớm nhất là chuyến 2h sáng.
Hơn hai tiếng sau, hắn dừng lại ở cửa sân bay xuống xe, hắn đi vào một quán bán hàng mua một bao thuốc lá Thăng Long, đứng dựa vào rào chắn bên đường, lấy một điếu thuốc ra đút vào mồm, hắn mới chợt nhớ là hắn quên mua bật lửa, đang định đi mua thì hắn lại vỗ đầu mình một cái.
“ Lú hết cái đầu của mình.”
Hắn nhìn nhìn xung quanh, rồi hai bàn tay che lên điếu thuốc lá, khí hoả bùng lên châm điếu thuốc cháy. Rít một hơi dài điếu thuốc cháy đỏ rực,
“ Phù “ thở ra một hơi dài nhìn điếu thuốc trong tay, là một thứ độc hại nhưng lại là thứ giúp con người ta chút bỏ những muộn phiền của cuộc sống vào.
Tâm trạng hắn theo những làn khói thuốc phiêu phù bay lên chín tầng mây, đợi thêm 30 phút có người đem cho hắn vé máy bay, hắn cầm lấy cảm ơn rồi lững thững đi vào sân bay.