Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 133: Tháng 5 không trở lại



Em gái kia sau một hồi cũng bình tĩnh lại sau đó mới nói.

“ Cảm ơn anh, nếu không có anh em không biết mình sẽ ra sao nữa…huhu.”

Trần Quốc Hưng khẽ thở dài nhìn khuôn mặt xinh đẹp, dơ tay lên lau đi hai hàng nước mắt cười nói.

“ Không sao rồi, có anh ở đây.”

Hắn nói ra câu đó nhưng nghĩ đi nghĩ lại cứ thấy nó sai sai ở đâu đó, nhưng thôi mặc kệ, theo phản xạ tự nhiên ánh mắt hắn khẽ đảo xuống một khoảng, máu trong người tự nhiên chảy nhanh hơn, chiếc áo khoác ngoài không khoá để lộ ra bên trong một chiếc áo sơ mi trắng học sinh, chết người ở chỗ một cái cúc bị bung ra làm lộ ra một mảng trắng hồng trập trùng.

“ Ơ anh mũi anh bị chảy máu kìa.”

Nghe tiếng em gái nói, hắn mới giật mình đưa tay lên lau lau mũi, ho khù khụ nói.

“ A chắc do lúc nãy bị đánh.”

Em gái liền kéo hắn chạy đi đến một cửa hàng tiện lợi 24/7 ở gần đó mau một lọ ô xi già, cùng bông sạch.

Ngồi ở bậc thềm của cửa hàng em gái chăm chú nhẹ nhàng chấm bông lên mặt hắn, ở khoé môi hắn có một vết rách nhỏ đang chảy máu, hắn thì nhăn mày nhăn mặt lại kêu lên.

“ Ui ra.”

Em gái cười hì hì nói. “ Hứ con trai gì yếu đuối.”

Hắn bĩu bĩu môi, phải thử thì mới biết là yếu hay không, lúc đó lại không dậy nổi lại oán trách hắn.

“ Ở ngực anh có sao không?”

Em gái nhìn xuống vết rách của cái áo ở trước ngực hắn lo lắng hỏi, tay đã sờ lên vết rách, hắn cười tay cũng đưa lên không biết là vô tình hay hắn cố ý mà nắm lấy bàn tay đang ở trên ngực mình, 4 mắt nhìn nhau hắn lắc lắc đầu.

“ Anh không sao, vì em anh sắn sàng làm tất cả.”

Trong lòng hắn lại có cảm giác câu nói vừa rồi có gì đó sai sai, nhưng thôi lỡ nói rồi chẳng nhẽ lại sửa.

Em gái mặt đỏ bừng rồi rụt tay lại, đứng dậy quay đi, hắn âm thầm khinh bỉ bản thân một hồi rồi đứng dậy nói.

“ Để anh đưa em về.”

Em gái không nói gì chỉ đi trước một đoạn, hắn cười nhạt rồi cũng đứng dậy theo sau, đi được một lúc em gái đi chậm lại đi sóng vai cùng với hắn.

“ Anh tên gì?”

Hắn cười hì hì nói. “ Gọi anh là Hưng Hùng Hục là được.”

Em gái bĩu môi nhẹ nói. “ Thu tục, còn em tên Huyền.”

Hắn thì chỉ ừ một cái, sau đó cũng chẳng biết nói gì thêm chỉ im lặng đi, một lúc sau Huyền chủ động nói chuyện vu vơ, hắn thì cũng hỏi linh tinh, sau đó mới biết vì lớp học thêm 10 rưỡi mới tan, bố lại có việc đột xuất nên Huyền đi bộ về, đi vào ngõ vắng thì gặp 3 tên kia, sau đó thì hắn xuất hiện.

Hai người trò chuyện đơn giản, có lẽ ám ảnh về chuyện sít chút nữa bị cưỡng bức Huyền vẫn còn e sợ, đến chỗ hơi tối liền nép sát vào người hắn.

Đi 10 phút thì Huyền dừng lại ở một căn nhà 3 tầng khang trang ngay mặt đường.

“ Tới nhà em rồi.”

Hắn gật đầu nói. “ Vào nhà đi, tạm biệt.”

Hắn quay đầu đi, Huyện vội vàng kéo hắn lại cúi đầu xuống lí nhí.

“ Anh cho em số điện thoại, để em còn cảm ơn anh.”

Hắn cười cười lắc đầu nói. “ Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ.”

Huyền ngước lên nhìn hắn với đôi mắt ngập nước, hắn thì hô hỏng bét ánh mắt này nhìn quen lắm.

“ Với anh là chuyện nhỏ, nhưng với em nếu không có anh xuất hiện em đã cắn lưỡi tự tự rồi.”

Hắn gãi gãi đầu cũng chỉ đành cho số điện thoại cho Huyền.

“ Vào nhà đi.”

Huyền nhìn hắn một lúc mới gật đầu mở cổng đi vào nhà, hắn thì đút tay túi quần quay đầu mà đi, chuyện vừa rồi thì hắn làm như mấy nhân vật trong truyện mà hắn hay đọc ở kiếp trước, ngầu đét xuất hiện rồi cứu gái xinh sau đó hai người yêu nhau hạnh phúc, bất quá có hạnh phúc hay không thì phải xem ý trời rồi, hắn âm thầm khinh bỉ chính mình.

Ở một con hẻm tối 3 tên yêu râu xanh vừa nãy đang dựa vào tường hút thuốc, một tên cay cú nói.

“ Mẹ nó hàng ngon dâng đến miệng rồi mà lại bị phá đám, để tao gặp lại thằng chó đó tao chặt chân nó.”

“ Nhìn con bé đó ngọt nước như vậy chơi thì sướng phải biết, mẹ nó chỉ tại thằng chó đẻ tự nhiên nhảy ra.

3 Tên vừa hút thuốc vừa tiếc nuối con mồi đã xổng mất.

“ Đen đủi nhỉ.”

Cả ba giật mình giáo giác nhìn quanh, tên đại ca ngước lên nhìn lên bức tường thì gằn lên.

“ A Đm con chó này, không ngờ mày lại ở đây, tao chém chết cụ mày.”

Trần Quốc Hưng ngồi vắt vẻo ở trên bức tường cười nhạt rồi nhảy xuống đất, chân vừa chạm đất thân ảnh đã loé lên, trong con ngõ vang lên tiếng kêu thảm thiết rồi im bặt trở lại.

Hắn vỗ vỗ tay rồi đút vào túi quần cong đít mà đi, 3 tên kia bị hắn đạp bể trứng dái đau quá mà ngất đi, hắn thì chẳng chút thương tiếc gì mấy cái loại này, nếu để chúng làm hại đời một cô gái thì lúc đó cô gái kia có sống thì cũng chỉ sống trong ám ảnh.

Lang thang cho đến khi trời sáng thì hắn bắt xe trở về nhà, đến trưa thì hắn cũng đã có mặt ở nhà, đánh chén no nê thì hắn trèo lên giường đi ngủ một mạch đến tối mới dậy, gọi điện nói chuyện với Naccy một lúc lâu hắn mới tắt máy.

Đi ra ngoài lan can hắn ngẩn tò te ra nhìn trời, cảm thấy chán quá hắn liền phi thân chạy ra bờ sông đứng trên mặt nước hắn lấy Âm Dương Song Đao luyện tập, quay cuồng chém tới chém lui một hồi hắn cảm thấy cũng chán, liền cất đao đi, rồi chạy một mạch qua nhà Hằng, khí cảm quét ra hắn thấy mỗi khí tức của Hằng thì mỉm cười.

Tay chọc chọc phá cửa chỉ 30 giây hắn đã mở được cánh cửa, đi vào trong phòng không thấy Hằng, tai khẽ động động lại nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy, con lợn trong lòng lập tức nổi lên, khẽ rón rén đi lại cửa phòng tắm, hắn thò tay thử vặt.

“ Cạch.” Cửa không khoá hắn cười hắc hắc từ từ thò đầu vào.

“ Xin chào.”

Hằng giật mình quay lại thấy hắn thì tức giận nói.

“ Anh làm em tí vỡ tim mà chết.”

Hắn cười nhăn nhở rồi chui tọt vào trong phòng tắm, hai tay xoa xoa vào nhau vẻ mặt ti tiện.

“ Để anh chuộc lỗi.”

Sau đó trong phòng tắm vang lên những âm thanh đầy mờ ám.

Sáng hôm sau phi xe qua đón Hằng đi học, trên đường đi Hằng không ngừng cấu véo nói hắn không thương hoa tiếc ngọc gì cả, hắn chỉ biết gãi gãi mũi, tu vi càng tăng khiến cái kia của hắn cũng tăng theo.

“ Hắc hắc, hay là anh lấy thêm vài cô vợ nữa chứ mỗi mình em anh thấy khổ cho em.”

Hằng xoắn mạnh tay vào eo hắn mà gằn lên.

“ Mơ đi, đồ dê xồm.”

Hắn âm thầm thở dài, giấc mộng năm thê bảy thiếp của hắn xem ra không có cơ hội hoàn thành rồi. Đến lớp thì thấy chúng nó tụ tập chém gió bốc phét, hắn lắc đầu cái bọn này không lo học hành gì cả suốt ngày tụ tập, cất cặp sách vào chỗ, sau đó hắn cũng nhảy vào chỗ bọn nó tụ tập mà tham gia một chân chém gió.

Cuối năm cấp 3 nên việc học hành tăng thêm, học sáng học chiều để tăng thêm kiến thức cho học sinh, rồi những buổi không học thêm vẫn nói dối bố mẹ đi học rồi rủ nhau đi chơi, hết quán nét rồi lại tụ tập trộm gà nướng ngô, hắn thì luôn đi đầu trong phong trào bất quá hắn không cần phải nói dối cứ thế mà đi, chỉ tội cho bọn kia bị bố mẹ phát hiện đập cho đến mức hôm sau đi học không dám cả ngồi xuống ghế, các cụ xưa có câu “ Nhất Quỷ, Nhì Ma, Thứ Ba Học Trò” mấy cái trò nghịch ngợm của tuổi học sinh phải gọi là cực kì thú vị vui vẻ.

Thời gian cứ thế trôi nhanh chẳng mấy đã đến những ngày cuối tháng 5, tiếng ve kêu râm ran cùng cái nóng oi bức của mùa hè làm cho đám học sinh uể oải. Đã là những ngày cuối cùng của thời học sinh, những chàng trai cô gái ngây thơ ngày nào nay đã biến thành nam thanh nữ tú ở cái tuổi 18 thanh xuân tươi đẹp nhất.

Trong giờ sinh hoạt lớp, cô giáo chủ nghiệm cùng đám học sinh bàn bạc nơi đi chụp ảnh kỉ yếu, bàn ra tán vào đến trời nam đất bắc mà vẫn chưa đồng quan điểm, hắn thì chỉ mỉm cười địa điểm thì hắn coi như đã biết trước rồi, hẳn là không có sai lệch, cuối cùng thì cả lớp thống nhất sẽ đi Vịnh Hạ Long.

Chủ Nhật 7h sáng cả lớp đã tụ tập đông đủ ở trường, mặc quần áo vét đen chụp ảnh kỉ niệm ở sân trường.

“ Thấy tao đẹp trai không mày?”

Thằng Quang chỉnh chỉnh cái áo vét đen hất mặt hỏi Trần Quốc Hưng, hắn xoa xoa cằm đánh giá thằng bạn gật gù cười dơ ngón tay cái lên nói.

“ Đẹp trai.”

Thằng Quang liền cười hô hố trên mặt là một nụ cười toả nắng, hắn tặc lưỡi một cái rồi nói tiếp.

“ Bất quá kéo séc quần lên đi, lộ hết hình đoremon rồi.”

Tiếng hắn không nhỏ, lập tức đám con gái nhìn qua cười cười, thằng Quang khựng lại nhìn xuống mặt mũi tái mét vội vàng kéo lại cái séc quần, rồi trợn mắt nhìn Trần Quốc Hưng, hắn bất đắc dĩ nhún vai.

Đợi đến 8h xe khách đến, cả lớp cùng cô giáo trèo lên xe, vừa lên xe cả đám đã bật cái loa Bluetooth lên rồi ông ổng hát cùng nhau.

“ Từng cơn gió mãi cứ cuốn trôi đi, bao buồn vui còn vương dưới sân trường, bao kỉ niệm yêu thương ngây ngô dại khờ, đợi chờ ai chìm vào trong tiếng mưa rơi.

Tạm biệt nơi đây sẽ mãi xa rồi, tạm biệt nơi đây trong trái tim tôi, tạm biệt nơi quán xã tôi vẫn hay ngồi, lặng nhìn nghe từng cơn gió bồi hồi…