Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 74: Anh là kẻ tồi



Sáng hôm sau vừa đi xuống dưới nhà Trần Quốc Hưng thấy mẹ cùng Naccy đang làm gì để lúi húi ở bên dưới.

”Chào buổi sáng cả nhà.”

Hắn nói lên tiếng chào hỏi, mẹ hắn ậm ờ rồi nói.

“Vào ăn sáng đi, nhanh còn đi học. "

Trần Quốc Hưng nhìn qua Naccy đang từ bê 2 cái bát loa ra được đậy kín bằng hai cái đĩa. Hắn tò mò đưa tay xoa cằm hỏi.

“ Cậu làm à?”

Naccy cười vui vẻ đặt một cái bát loa xuống trước mặt hắn rồi nói.

“ Cậu ăn đi, đây là đồ ăn sáng tớ làm đấy!”

Trần Quốc Hưng có chút nghi ngờ nhìn qua mẹ hắn, thấy bà đang nhìn Đông rồi lại nhìn Tây hắn nghi ngờ hỏi.

“ Mẹ không ăn sáng ạ?”

Mẹ hắn cười tươi nhìn hắn nói.

“Tí nữa mẹ ăn, mày ăn nhanh đi còn đi học, lằng nhằng muộn học tao đập cho bây giờ.”

Hắn càng xác định rõ khi thấy thái độ của mẹ, đưa ánh mắt khó coi nhìn vào cái bát loa, hắn run run đưa tay từ bỏ đĩa ra.

"Á đù."

Trần Quốc Hưng không nhịn được mà nói, trước mặt hắn trong bát ô tô, đang nghi ngút khói bay lên là một bát mì tôm úp. Mà quan trọng là chỉ có nước với mì không, đến ngay cả quả trứng hoặc một ít rau cũng không có, nhìn nước mì trong veo hắn nghi ngờ rồi lấy thìa thử. Hắn chẳng biết nói gì luôn, ngay cả gia vị cũng không có, nhạt toẹt là cảm nhận của hắn.

“ HIM mì tớ làm có ngon không?”

Trần Quốc Hưng bĩu môi, nhìn đôi mắt long lanh hắn cũng chỉ biết dối lòng gật đầu nói.

“ Ngon, rất ngon.”

Naccy cười vui vẻ liền đẩy nột bát mì còn lại cho hắn.

“ Vậy cậu ăn nốt đi.”

Trần Quốc Hưng ú ớ vội nói.

“ Vậy còn cậu?”

“ Tớ với mẹ ăn bánh bao rồi!”

Naccy nháy mắt nói, hắn nhìn sang mẹ với vẻ mặt tràn ngập đau khổ. Mẹ hắn cười nhạt nhìn hắn ý tứ rõ ràng hiện ra trên mặt, ăn cố đi con đừng phụ lòng con gái người ta.

Trần Quốc Hưng khẳng định một điều là ngày xưa hắn được mẹ nhặt từ bãi rác về rồi, hắn đau khổ hỏi.

“ Mẹ ít ra cho con một quả trứng với gia vị chứ!”

Mẹ hắn không thèm nhìn hắn một cái mà quay người lên nhà, để lại giọng nói uy hiếp.

“ Hết trứng rồi, gia vị cũng hết, mày ăn cố đi con.”

Hắn thở dài thườn thượt nhìn theo bóng lưng của người mẹ yêu dấu.

“ Cậu ăn đi nhé, tớ lên nhà chuẩn bị đồ.”

Sau đó Naccy cũng cong mông chạy đi, hắn ngao ngán dùng tốc độ bàn thờ nhét cố hai bát mì không vào bụng, rồi cũng xách mông đi học.

Dắt xe ra đến cổng cả hai chào mẹ Trần Quốc Hưng rồi nhảy lên xe. Hắn cong mông đạp đi, vừa đạp hắn vừa nói.

“ Naccy sao cậu nặng thế!”

“ Dám nói tớ béo, đá chết cậu.”

Naccy không thương tiếc mà cấu mà véo hắn, làm hắn la oai oái xin hàng, đi được nửa đường thì thằng Quang phóng con 81 đi ngang.

“ Hello Naccy.”

Trần Quốc Hưng bĩu môi, bạn bè bao năm mà thằng Quang còn không thèm nhìn hắn chào hỏi, vậy mà lại tí tởn với gái. Naccy cũng cười chào lại, thằng Quang được đà liền nói.

“ Naccy lên đây tới chở đến lớp, ngồi xe đạp đau mông lắm.”

Hắn cực kì khinh bỉ thằng Quang, thằng này lại có ý định với Naccy, Trần Quốc Hưng liếc ánh mắt khinh thường nhìn thằng Quang, làm sao Naccy có thể đi cùng thằng Quang cơ chứ.

“ HIM dừng lại tớ đi cùng với bạn ấy!”

Trần Quốc Hưng như bị sét đánh khi nghe Naccy nói, hắn thở dài dừng xe lại, Naccy nhảy sang xe thằng Quang ngồi lên ghế sau.

Thằng Quang lập tức vít ga, chiếc xe nhả ra một đám khói lao đi, Trần Quốc Hưng nhìn theo bóng dáng Naccy khuất dần liền thở dài nói.

“ Con mẹ nó, truyện ngôn tình chỉ có trên phim.”

Lắc đầu rồi lầm lũi đạp xe một mình, trong lòng không ngừng chua sót. Phi đến trường cất con chiến mã vào trong bãi rồi đúc tay vào túi quần nghênh ngang mà đi, điệu bộ đúng con ông trời hiện ra. Trần Quốc Hưng ngẩng mặt nhìn trời trong xanh sương lá long lanh mà cảm thán không thôi.

“ Uỵch” Trần Quốc Hưng va phải một người, vội vàng nhìn lại, mặt mũi hắn liền méo mó thầm hô trong lòng “ thôi bỏ mẹ rồi.” Hắn đụng phải một anh cao to nhưng không đẹp trai, theo kí ức của kiếp trước thì đây chính là trùm trường, tên Tuấn đang học lớp 12, bố làm trưởng côn an huyện thì dĩ nhiên thằng con cũng phải làm trùm.

Trần Quốc Hưng vội vàng xin lỗi, chứ không cẩn thận là nằm viện ngay.

“ Đại ca cho em xin lỗi nhá.”

Tên Tuấn liếc Trần Quốc Hưng một cái, tay khẽ phủi phủi áo, lạnh nhạt nói.

“ Lần sau đi đứng cẩn thận, không là gẫy răng đấy!”

Trần Quốc Hưng gậy đầu như bổ củi, vâng vâng dạ dạ liên tục, tên Tuấn nhìn Trần Quốc Hưng thêm một cái rồi rời đi, nhìn theo bóng lưng tên Tuấn hắn xoa xoa cằm suy tư một lúc rồi cũng vào lớp.

Vừa đến vửa lớp đã thấy đông nghịt toàn người là người, chật kín cả lối vào. Chen lẫn xô đấy mãi Trần Quốc Hưng mới mò được vào trong lớp, không thấy Naccy đâu hắn liền ngồi vào chỗ, nằm dài ra bàn.

“ Anh Lin mắt anh bị sao thế?”

“ Huhu là ai đấm chồng của em, em liều mạng với hắn…”

“ Em đau lòng lắm, huhu…”

Ở chỗ tên Lin chật ních toàn gái là gái, từ các chị lớp 11 12 đến các em lớp 10, quây lấy tên Lin không ngừng hỏi thăm khi trên mặt tên Lin có mấy vết tím bầm.

Trần Quốc Hưng bĩu môi, hôm qua bị hắn đấm cho một trận hôm nay vẫn có thể đi học, xem ra tên này cũng rất khá. Trần Quốc Hưng nhìn qua tên Lin, như cảm nhận được tên Lin cũng quay lại, bốn mắt giao nhau trong không trung, tên Lin một lát liền cúi đầu quay đi, Trần Quốc Hưng cười nhạt, xem ra cái tên này cũng biết điều hơn trước, đáng để dạy dỗ.

“ Tùng…tùng…tùng.”

Tiếng trống báo vào lớp vang lên, đám đông cũng dần dần giải tán, Naccy cùng thằng Quang một lúc sau cũng vào lớp.

“ Cho cậu này HIM.”

Naccy đưa cho Trần Quốc Hưng một chai nước ngọt, hắn cầm lấy nhét vào trong ngăn bàn để lúc nào khát mới lấy ra uống. Nhàm chán cuối cùng cũng học xong hai tiết Văn, Trần Quốc Hưng năm dài ra bàn, một lát thì ngẩng dậy chọc chọc Naccy đang nói chuyện với thằng Quang nói.

“ Này Naccy cho tớ gối đầu nhờ lên đùi cậu một lát nhé!”

Naccy gât đầu nói.

“ HIM cậu cứ nằm đi, tối về nếu thích tớ cũng có thể cho cậu gối.”

Lập tức xung quanh rơi vài hỗn loạn, từng ánh mắt mang theo sát khí chiếu lên người Trần Quốc Hưng, hắn chỉ cười nhạt không để ý mà nằm thẳng cẳng gối đầu lên cặp đùi êm ái của Naccy.

Còn đang cảm nhận thì một thân ảnh đi ngang qua cửa sổ khẽ liếc Trần Quốc Hưng một cái rồi đi nhanh qua. Là Hằng vừa đi qua, ánh mắt nhìn hắn có chút lành lạnh, mà khoan đã hình như là Hằng đã khóc thì phải, mắt có chút hoen đỏ, Trần Quốc Hưng định tiết ra chơi sau liền đi lên hỏi thăm, dù sao mấy hôm rồi hắn cũng chưa nói chuyện với Hằng.

Tiếng trống ra chơi vừa vang lên, Trần Quốc Hưng đã lao ra khỏi lớp. Mon men đi lên tầng hai, ở đầu cầu thang đã có mấy nhóm học sinh đứng trò chuyện, Trần Quốc Hưng khép nép đi qua, lớ ngớ mấy thằng cu này lại đấm cho thì khổ.

“ Ê này đi đâu đây?”

Còn đang lớ ngớ tìm lớp thì có người vỗ vai Trần Quốc Hưng, hắn liền quay lại.

“ Linh à, haha tớ đi tìm cậu đấy!”

Trần Quốc Hưng chớp chớp mắt nói, Linh bĩu dài môi lườm lườm.

“ Tìm tớ làm gì? Đừng bảo cậu có ý với tớ đó nha.”

Trần Quốc Hưng ặc một cái, con gái bây giờ đúng là…

“ Mà nghe nói cậu còn có cả bạn gái nước ngoài, tớ làm sao đủ hấp dẫn được.”

Linh đi quanh Trần Quốc Hưng, dùng ánh mắt đánh giá hắn một vòng, xem hắn có điểm gì hấp dẫn được cả một hot girl nước ngoài. Trần Quốc Hưng nhăn mặt đúng là tin đồn vớ vẩn.

“Thật ra tớ cũng có ý với cậu chỉ là…”

“ Chỉ là sao?”

Linh nháy nháy mắt hỏi, Trần Quốc Hưng lúng túng giả vờ e thẹn nói.

“ Chỉ là…chỉ…là…người…cậu hơi Hôi!!!”

Bọn hóng hớt liền cười ầm lên, Linh mặt đỏ bừng tức giận, tay dơ lấy túm lấy eo Trần Quốc Hưng mà gia sức cấu véo.

“ Xám xỏ xiên chị à.”

“ Xin…lỗi…á….đau…cậu thơm…cậu rất thơm…”

Trần Quốc Hưng cười gượng gạo xin tha, bộ môn trêu gái này tuy là rất vui nhưng cũng rất nguy hiểm, bộ môn trêu gái mức độ nguy hiểm còn cao hơn bộ môn trêu chó truyền thống một bậc chứ chẳng chơi, không cẩn thận là đi tong cái mạng nhỏ.

“ Hừ, lần này tha cho cậu, nếu có lần sau tớ đá chết cậu luôn.”

Linh tức giận bỏ vào trong lớp, Trần Quốc Hưng cười cười nhìn đám người xung quanh rồi tiện thể hỏi thăm xem lớp 10C nó nằm ở chỗ nào.

Ngó đầu vào một lớp ở cuối dãy, bàn thứ hai trong cùng thấy Hằng đang gục mặt xuống bàn xung quanh là mấy đứa con gái khác đang thủ thỉ gì đó.

Trần Quốc Hưng ở dưới ánh mắt cảnh giác của đám con trai lớp C đi đến chỗ Hằng, tụi con gái ngồi cạnh Hằng thấy hắn đến liền lay lay Hằng dậy.

“ Hằng dậy dậy đi, có trai tìm mày kìa.”

Con Nguyệt cũng ở trong đám con gái, thấy hắn liền lên tiếng tranh chua nói.

“ Nè Hưng, tính có mới nới cũ hả? Ông làm sao thì làm, cái Hằng nó khóc từ hôm qua đến giờ nè, ông liệu mà dỗ đi.”

Trần Quốc Hưng mặt ngu ngu, cũng chỉ biết gật gật cái đầu, bọn con gái lập tức giải tán để chỗ cho hắn, ngồi xuống cạnh Hằng hắn đưa tay chọc chọc. Không thấy có phản ứng hắn liền chọc chọc lần hai.

“ Hằng, em bị sao vậy?”

Thấy vẫn không có phản ứng, Trần Quốc Hưng liền chọc vào nách, Hằng lập tức dãy nảy vùng dậy, hắn gật gù cách này vẫn là hiệu quả nhất. Nhìn hai hàng nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, hắn nhăn mày nói.

“ Là kẻ nào bắt nạn em, nói cho anh biết dù có là con ông trời anh cũng lôi xuống làm thịt.”

Hằng im lặng không nói, chỉ im lặng nhìn Trần Quốc Hưng, bốn mắt cứ như vậy nhìn nhau, một lúc hắn liền cúi đầu, đưa tay lên gãi gãi mũi, sao hắn cứ có cảm giác mình đang phạm lỗi vậy nhỉ.

“ Trần Quốc Hưng anh là một kẻ tồi.”

Trần Quốc Hưng ú ớ không biết phải nói gì, chỉ khẽ thở dài một lúc mới nói.

“ Tối anh qua nhà em.”

Rồi cả hai rơi vào im lặng, cho đến khi tiếng trống vào lớp vang lên hắn mới trở về lớp.