Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 83: Cảm ngộ



Ngồi một lúc cả lũ ra về, hơn chục chiếc xe nối đuôi nhau lao đi trên đường, hắn gọi điện cho mẹ báo không về nhà ăn cơm mà phi xe qua nhà Hằng luôn, hôm nay mẹ Hằng đi ăn cỗ Hằng nói với hắn từ sáng trưa về nhà Hằng ăn cơm, nhưng bây giờ có cả Naccy hắn chỉ đành dẫn đi theo.

Vừa mở cổng vào nhà, Hằng đã đứng ở cửa vẻ mặt lo lắng, vừa thấy hắn cùng Naccy đi vào liền chạy lại.

“ Anh lại đánh nhau hả?”

Hắn gật gật đầu, tay đưa lên méo hai cái má của Hằng cười cười.

“ Anh suốt ngày đánh nhau.”

Hằng bĩu môi mắng hắn, Naccy ở bên cạnh trề môi nói.

“ Anh anh em em, hai người bớt bớt lại dùm.”

Hắn quay lại xoa xoa đầu Naccy nói.

“ Gato hả?”

Naccy gạt tay hắn ra, đi vào nhà nằm luôn ra bộ ghế xô pha, bấy giờ mới nói.

“ Hứ, tớ mà muốn thì đầy người xếp hàng quanh trái đất mấy vòng.”

Hắn bĩu bĩu môi, Hằng kéo hắn vào nhà, rồi cả ba dọn cơm ăn, bữa cơm cả ba người cười hố hố, vui vẻ nói chuyện. Ăn xong thì hắn bị hai cô nàng bắt rửa bát còn hai nàng rủ nhau lên phòng.

Hắn nhìn đống bát đũa thở dài, phận trai mười hai bến nước mà, rửa xong đống bát tính chạy lên phòng xem hai cô nàng kia làm gì nhưng cửa khoá trái, hắn gọi thì hai nàng không thèm để ý đến, bất đắc dĩ hắn đành xuống nhà, nằm ườn ra ghế lôi điện thoại ra rủ mấy thằng đệ làm vài ván Liên Quân đốt thời gian.

Hắn cầm tướng tủ Nakroth, múa vài đường cơ bản team bạn tan nát, với kinh nghiệm của một thách đấu hắn kéo mấy thằng đệ từ đồng 5 lên bạc 1 một cách ngoạn mục.

“ Đi học thôi anh!”

Hằng với Naccy đi xuống nói, hắn gật gù cất điện thoại, chiều nay có tiết học quốc phòng cả khối 10. Hai cô nàng kia không biết có gì với nhau không mà dính lấy nhau, Naccy ngồi sau còn thò tay ôm eo Hằng, hắn một mình đi sau mà giận tím mặt, hắn nghi ngờ hai cô nàng này Bách Hợp, mặt hắn lại càng khó coi hơn, miệng lẩm bầm.

“ Không khéo lại mất người yêu như chơi.”

Đến trường hai cô nàng không thèm để ý đến hắn đã kéo nhau đi đâu mất bỏ mặc hắn bơ vơ một mình, hắn thở dài đành lủi thủi đi ra sân thể dục đằng sau, thấy cũng khá đông người, đảo mắt một hồi tìm kiếm mắt hắn sáng lên đi lại chỗ Trang đang ngồi ngẩn ngơ một mình dưới gốc cây Sà Cừ.

“ Hù.”

Hắn hù một cái làm Trang giật nảy mình, quay lại nhìn.

“ Hưng làm Trang tí vỡ tim.”

Hắn cười cười ngồi xuống bên cạnh Trang.

“ Sao lại ngồi tự kỉ ở đây một mình vậy?.”

Trang nhìn hắn rồi lại đưa mắt nhìn lên trời nói vu vơ.

“ Trang bị bệnh rồi.”

Hắn lú luôn, kiếp trước theo những gì hắn biết thì Trang không hề mắc bệnh gì cơ mà, chẳng lẽ kiếp này số mệnh thay đổi khi hắn trùng sinh sống lại đã ảnh hưởng đến số mệnh của Trang.

“ Trang bị bệnh gì? Nói cho Hưng biết được không.”

Trang quay lại nhìn vào mắt hắn nói nhẹ nhàng.

“ Trang mắc bệnh tương tư.”

Trần Quốc Hưng ngẩn ra một lúc rồi cười phá lên, một lúc mới xấu hổ hỏi.

“ Thằng Cường hả?”

Kiếp trước là thằng Cường với Trang yêu nhau, hắn lúc đầu mới biết hai người yêu nhau tâm trạng đi xuống một cách tồi tệ, mối tình đầu đơn phương lại vụt mất, tim cũng khá là đau đớn, thằng Cường thuộc thể loại Fuck Boy, yêu để chơi, chơi chán thì nó cũng bỏ đi tán con khác, từ đấy hắn cũng rất ghét những đứa tên Cường, đến kiếp này cũng bị ảnh hưởng, cấp 2 thằng Cường cũng bị hắn đấm không ít lần, đến giờ thằng Cường thấy hắn thì không dám vênh mặt, nó mà dám vênh hắn lại chả túm lấy đấm cho nhừ người.

Trang ngạc nhiên nhìn hắn, hắn tặc lưỡi thì ra kiếp trước Trang cũng bị vẻ ngoài đẹp trai cùng với cái miệng ba hoa của thằng Cường làm cho mơ mộng.

Trang nhìn hắn rồi mới cười nói.

“ Không biết sao Trang lại đi tâm sự với Hưng nữa! Mà Hưng quả thật giống với ông thầy bói vậy, chuyện gì cũng biết.”

Hắn cười nhạt, nhìn trời nói vu vơ.

“ Hưng chỉ khuyên Trang một câu, nghe hay không thì tuỳ, thằng Cường nó chẳng phải loại tốt đẹp gì đâu.”

Trang nghe hắn nói xong chỉ trầm mặc không nói, hắn thì cảm nhận được Trang toả ra một tia khí tức không thích hắn, hắn cười nhạt đứng dậy đúc tay vào túi quần quay người đi chỉ để lại một câu.

“ Xin lỗi nhé.”

Khi yêu vào con người ta nó ngu muội cả cái đầu, hắn lắc đầu thở dài cảm thán cho người con gái mà hắn đã từng yêu đơn phương.

Đi lại chỗ đám bạn cùng lớp ngồi xem chúng nó tụ tập game, cả lũ cứ chửi ầm lên.

“ Thằng ngu nào đánh Kixi thế, cứ lao bướm vào con chim làm gì, mẹ nó chứ…”

Lắc đầu nhìn mấy con gà, hắn nhảy lên lan can ngồi một mình, nhớ lại những kí ức của hắn kiếp trước, là một thằng tự ti, tự tách mình ra khỏi tập thể, tính tình khá dị, 3 năm cấp ba chỉ có một thằng bạn khá thân chơi chung, cơ bản cũng vì hai thằng cùng hoàn cảnh gia đình nghèo khổ, sau khi học xong cấp 3 ra trường hắn cũng dần dần cô độc đi làm, không bạn bè, không gái gú, ngày đi làm, đêm về lại làm bạn với 4 bức tường.

Hắn bất giác nở một nụ cười tự giễu, trăm nay kiếp người liệu có được mấy ngày an yên vui vẻ.

Tâm cảnh của Trần Quốc Hưng từ từ lắng đọng, môi nhếch lên một nụ cười, rồi nhảy khỏi lan can. 14h bắt đầu vào học, mười mấy lớp xếp hàng nghiêm chỉnh, thầy giáo dạy quân sự tên Hiền, bắt đầu cho điểm danh từng lớp, dạy lý thuyết thực hành các bài từ hô khẩu lệnh, tập hợp….

Ngồi học 1 tiếng đồng hồ, sau đó thầy Hiền cho tất cả tự tiến hành luyện tập thầy đi đâu mất, thế là cả khối lớp 10 lộn xộn, mỗi lớp một góc ngồi tụ tập chơi bời, lớp chơi nhảy bậc, lớp ngồi chém gió, mấy thằng con trai thì mắt sáng lên tia gái lớp khác bàn tán.

Trần Quốc Hưng thì tìm một bãi cỏ khá dày trên sân nằm ngửa mặt nhìn trời, miệng ngập một cọng cỏ.

Còn về phần thằng Lin và Naccy thì bị một đám vây lấy, chụp ảnh các kiểu.

Trần Quốc Hưng nhắm mắt hai tai cảm nhận những âm thanh ồn ào phát ra, từ từ hắn rơi vào một trạng thái không thể nói rõ. Hắn cảm giác như bản thân đang nằm ngoài tinh không vũ trụ vậy, xung quanh là các ngôi sao, các dải ngân hà hình xoắn ốc, những tinh cầu… hắn cảm giác tất cả vũ trụ có một loại năng lượng kì bí phát ra, không giống với bất kì loại năng lượng nào hắn biết, chỉ là cảm giác chúng tồn tại khắp nơi, không hình, không màu, không hề nhìn thấy. Chỉ có cảm giác mách bảo chúng tồn tại, Thiên Địa Vô Thượng Quyết bất giác tự vận chuyển, hắn đắm chìm trong cảm giác kì diệu không còn biết gì xung quanh.

Không biết qua bao lâu, hắn chợt mở bừng mắt miệng thều thào.

“ Đột phá, con mẹ nó chuyện này quá vô lý.”

Từ thân thể hắn một luồng khí tức không tự chủ bộc phá bắn ra xung quanh, Naccy và Lin cùng giật mình quay lại nhìn Trần Quốc Hưng đang nằm trên bãi cỏ, trong mắt hai người hiện lên vẻ kinh dị. Lin lầm bẩm nói “ Khí tức này cảm giác thật mạnh.”

Naccy thì vui vẻ chạy lại chỗ Trần Quốc Hưng, cúi xuống ngồi cạnh hắn hỏi nhỏ.

“ HIM, cậu đột phá sao?”

Hắn cắn cắn cọng cỏ, trái tim cũng đập bình bịch đến nỗi sắp nhảy ra ngoài, đến chính bản thân hắn cũng không tin nổi bản thân lại đột phá một tầng cảnh giới đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng 9. Nhắm mặt nội thị trong đan điền vòng xoáy linh lực màu trắng nhạt đã rộng hơn không ít, nồng độ linh lực cũng nồng đậm hơn.

Điều kì lạ nhất là lần đột phá này, hắn lại không đào thải chất độc bên trong cơ thể ra ngoài, cơ thể vẫn bình thường. Có lẽ liên quan đến cảm giác kì diệu lúc trước, hắn cố cảm nhận lại cảm giác vừa rồi nhưng lại thở dài bất đắc dĩ. Cảm giác kì diệu vừa rồi là thứ có thể ngộ không thể cầu.

“ Ừ, tớ vừa đột phá.”

Naccy nghe hắn nói thì mắt hiện lên ánh sáng hâm mộ, sau đó lại ỉu dìu xuống nói.

“ Tớ mấy năm rồi còn chưa đột phá đến tầng cuối cùng.”

Hắn cười nói.

“ Ai bảo với cậu đó là tầng cuối!”

Naccy vội kéo hắn ngồi dậy trợn mắt hỏi.

“ Phía sau Nguyệt Âm Quyết vẫn còn cảnh giới khác?”

Hắn gật đầu, Nguyệt Âm Quyết mà Naccy đang tu luyện chỉ được xem như một bản thử nghiệm mà thôi, hắn mấy năm gần đây nghiên cứu sâu hơn về cơ thể người, kì kinh bát mạch, các huyệt vị…cũng đã cải tiến, nâng cấp hai loại công pháp Thái Dương Quyết, Nguyệt Âm Quyết lên một cấp bậc mới, cũng giống như hệ điều hành của điện thoại, nâng cấp bản mới thì tính năng cũng sẽ được thêm mới, tốc độ sẽ nhanh hơn.

“ Thứ cậu tu luyện chỉ là một bản thử nghiệm.”

Naccy nghe vậy hai mắt liền đỏ lên giận dỗi nói.

“ Hức…hức…thì ra cậu chỉ xem tớ như một vật thí nghiệm!”

Naccy vùng dậy bỏ chạy, hắn ú ớ ngẩn cả người, nhìn theo bóng dáng của Naccy chỉ biết thở dài, Naccy nói đúng hắn chỉ lợi dụng xem Naccy như một vật thí nghiệm cho công pháp của hắn. Hắn không biết công pháp của mình có gây nguy hại gì cho cơ thể hay không, chính vì vậy hắn không cho người thân của hắn tu luyện, chỉ khi nào hắn xác định công pháp sẽ không gây nguy hại hắn mới cho người nhà tu luyện. Không chỉ có Naccy những người tu luyện hai bộ công pháp hắn đều xem như là vật thí nghiệm, hắn ngẩng đầu nhìn trời tâm trạng vui vẻ khi đột phá tu vi đã biết mất, thay vào đó hắn tự hỏi chính bản thân mình phải chăng đã quá ích kỉ.

Trầm mặc một lúc hắn lắc đầu, trong mắt hiện lên quang mang sắc bén, nếu không đem lại lợi ích cho hắn thì không cần thiết phải giữ lại. Ánh mắt hắn nhìn theo bóng dáng tên Lin đuổi theo Naccy miệng nở một nụ cười nhạt.