Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 85: Hiểu lầm



Sáng hôm sau Trần Quốc Hưng uể oải mở cửa phòng đi ra, một đêm điều trị cho tên Lin không nghỉ hắn có chút khó tiêu, việc nối lại kinh mạch không dễ dàng giống như hắn tưởng tượng, cuối cùng dưới sự cố gắng của hắn thì tên Lin xem như tạm ổn, nghỉ ngơi một vài tháng cho kinh mạch cùng nội thương hoàn toàn hồi phục thì có thể tu luyện lại.

Xuống nhà nói chuyện với mẹ về Naccy cùng tên Lin, hắn cũng chỉ giám nói dối Lin cùng Naccy là anh em, hôm qua đi công việc bị ngã xe vào đống rác thải cứng nên cần nghỉ ngơi.

Mẹ hắn hỏi thăm một hồi mới thôi tha cho hắn, mẹ cũng biết mấy cây dược liệu hắn trồng quanh nhà có tác dụng kì diệu có tác dựng chữa thương, nên cũng không hỏi việc tại sao lại không đưa hai người kia đi bệnh viện.

Mẹ hắn lên phòng xem xét tình trạng Naccy, hắn thì về phòng thay đồ rồi đi học. Vào đến lớp, bởi vì hôm nay không có sự xuất hiện của Naccy cùng Lin cái lớp mới đỡ đông đúc chật trội. Hắn vừa ngồi xuống, mấy thằng cờ hó đã hỏi thăm Naccy. Hắn ậm ờ nói nhà Naccy có việc cần sử lý, bọn kia kì kèo hỏi mãi hắn bực bội, táng cho mỗi đứa một cái bọn nó mới ôm đầu bỏ chạy.

Hôm nay hai tiết đầu là học thể dục, thầy giáo thể dục dạy vài động tác bài thể dục rồi cho lớp trưởng quản lớp. Bóng dáng thầy giáo vừa dứt thì cả lớp chia năm xẻ bảy mỗi đứa chơi một trò. Hắn thì chán đời đi lại gốc cây Sà Cừ ngồi tự kỉ nhìn đám bạn đá cầu.

Còn đang suy nghĩ vẩn vơ thằng Lân đi lại ngồi xuống cạnh hắn nói.

“ Ê thằng chó, sao trông mày có vẻ buồn buồn.”

Hắn nhìn thằng Lân miệng cười cười nói.

“ Đang buồn ỉa.”

Thằng Lân nhếch miệng khinh bỉ nói.

“ Bảo sao ở đây mùi thối thối.”

Hắn lắc đầu nói.

“ Mày vẫn giống như trước!”

Thằng Lân ngẩn ra hỏi.

“ Ý gì?”

Hắn bấy giờ mới nhận ra mình nói một câu vớ vẩn chỉ cười không nói.

Nhìn thằng bạn thân năm nào trong lòng hắn lại thở dài, tình bạn năm nào của kiếp trước khi học xong cấp 3 cũng dần dần bị thời gian chôn vùi.

“ Bệnh tình của em mày sao rồi?”

Bấy giờ Trần Quốc Hưng mới nhớ đến thằng Lân có một đứa em trai kém nó tận 10 tuổi, theo những gì sảy ra của kiếp trước thì em thằng Lân bị bệnh về xương.

Thằng Lần ngạc nhiên há hốc mồm nhìn hắn nói.

“ Sao mày biết?”

Hắn cười nhạt nói.

“ Trên đời rất ít chuyện tao không biết!”

Thằng Lần vừa nhắc đến em trai vẻ mặt liền trầm buồn, nó thở dài nói.

“ Ừ nó bị bệnh ung thư xương, nhà tao cũng vừa mới đi bệnh viện gần đây, mà tại sao mày lại biết chuyện này?”

Thấy thằng Lân vẫn tò mò, hắn đưa tay trái lên bấm độn bát quái, vẻ mặt hiện lên sự thần bí nói.

“ Tao tính ra!.”

Thằng Lân bĩu bĩu môi nói.

“ Tính cái con khỉ ấy.”

Hắn cười cười rồi vỗ vỗ vai thằng Lân nói.

“ Mày không tin, ờ thì để tao bói cho mày xem!”

Trần Quốc Hưng đưa tay lên bấm bấm loạn xạ một lúc mới xoa xoa cằm nói.

“ Mày nhìn con Thương lớp mình đi, nhìn thì có vẻ to đấy, nhưng bên trong nó độn vài lớp.”

Thằng Lân nhìn theo con Thương đang đá cầu, mà hai bỏ bóng trước ngực nảy lên nảy xuống lên tục, nó bĩu môi.

“ Mày chắc không?”

Hắn cười cười nói.

“ Mày ra hỏi nó xem, nếu nó mà đỏ mặt tức là có tật giật mình, còn là hàng thật nó sẽ tự tin mà ưỡn ngực ra cho mày xem.”

Thằng Lân đang không biết bị hắn đào cho một cái lỗ, quay qua nhìn hắn rồi nói.

“ Được nếu đúng tao mời mày trầu nước, Ok”

Thằng Lân sau đó liền chạy lại chỗ con Thương, rồi nói to nhỏ gì đó. Một lúc thì mặt con Thương đỏ bừng lên, rồi từ từ chuyển sang giận dữ túm lấy thằng Lân vả cho vài phát, thằng Lân ăn nguyên cái bàn tay vào mặt mắt nổ đom mắt liêu xiêu bỏ chạy, cả bọn liền cười ầm lên.

Thằng Lân ôm cái mặt đi lại, Trần Quốc Hưng cười đến mức ôm bụng lăn lộn ở gốc cây.

“Mày…ha…ha…bây…giờ…mày…tin…tao…chưa?”

Thằng Lân ôm mặt xoa xoa, vẻ mặt hậm hức nói.

“ Thằng chó mày làm tao bị nó vả cho một cái tí lệch cái mặt.”

Hắn cười một hồi mới nghiêm túc ngồi dậy nói.

“ Bây giờ mày tin tao chưa! Tao chỉ mày cách kiếm tiền, giúp nhà mày có tiền chữa bệnh cho em, làm không?.”

Hắn biết thằng Lân là một thằng có tính tự trọng cao, nó sẽ không bao giờ nhận tiền của hắn. Vì vậy hắn chỉ đành chỉ cho nó cách kiếm tiền.

Thằng Lân nghiêm túc nhìn hắn nói.

“ Đệt, làm nhưng không làm mấy chuyện phạm pháp đâu nhá.”

Hắn gật gù, rồi trầm ngâm một lúc lục lọi lại kí ức trong đầu.

Sau đó rút ra một cây bút nói.

“ Đưa tay đây.”

Thằng Lân xoè bàn tay có những vết chai sạn ra, hắn thở dài số mệnh thằng Lân từ khi sinh ra đã vất vả, bất quá hắn đã trùng sinh sống lại thì số mệnh của thằng Lân sẽ thay đổi.

Viết 6 con số vào lòng bàn tay thằng Lân, sau đó hắn gật đầu ngồi vắt chân. Thằng Lân nhìn mấy con số ở lòng bàn tay một lấy mới ngây ra nói.

“ Mày bảo là đánh đề á?”

Hắn cười cười nói.

“ Đánh đề thì được bao nhiêu, mày mua hẳn vé số cho tao, chắc cũng được vài tỉ.”

Thằng Lân cười sặc sụa một hồi mới nói.

“ Mẹ thằng dở này định lừa tao à, mày biết sao mày không mua đi.”

Hắn cười nhạt nhìn thằng Lân sau đó lắc lắc đầu nói.

“ Mày nhìn tao giống người thiếu tiền à! Tin hay không thì tuỳ mày, tao chỉ nói thế thôi.”

Thằng Lân còn tính nói gì thì bọn kia hô lên thầy giáo quay lại, cả hai thằng vội vàng chạy ra sân xếp hàng, rồi cả lớp ưỡn ẹo tay chân tập thể dục.

Tiết hai thì có thêm một lớp 11 ra sân học thể dục, học một lúc thì cả hai giáo viên thể dục cho hai lớp chơi tự do, thế là mấy thằng lớp 11 rủ kèo nước đánh bóng chuyền. Lớp hắn nhận lời lập tức, hắn dĩ nhiên cũng tham ra một chân bởi vì hắn là thằng cũng cao gần nhất lớp, cộng thêm cả kĩ năng đánh bóng mấy năm nay, hắn cũng chẳng ngán bọn lớp 11 kia.

Bọn con gái hai lớp thấy con trai đánh bóng cũng đứng ngoài cổ vũ hò hét. Mấy thằng con trai như được uống thuốc kích thích nhảy lên đập bóng cắm vạch 3 mét như gì. Hắn cười cười nhìn mấy thằng lớp 11 khởi động, lớp kia có vẻ cũng cứng đấy.

Bóng được bên hắn phát trước, thằng Hùng tốc đít an toàn qua sân bên kia, bước 1 chuyền 2 nhịp nhàng, bóng được chuyền sang công trái thằng kia bật lên đập mạnh qua chắn, bóng cắm thẳng xuống sân bên lớp hắn.

Hắn tặc lưỡi cũng được của nó đấy, bên kia nó phát bóng mạnh, bên hắn bước 1 bắt xịt. Tụi con gái lớp kia ồ lên cười hô hố trêu chọc.

Tụi con gái lớp hắn tức giận mặt đỏ bừng lên mắng mấy thằng ăn hại, hắn cười cười không để ý. Sau đó bên hắn mới bắt nhịp được trận đấu, bóng được chuyền hai chuyền về bên phải, Trần Quốc Hưng bật nhảy lên cao vung tay, quả bóng lao đi vun vút cắm thẳng xuống sân bên kia.

“ Đệt, mày đánh thế nứt mẹ móng chân người ta.”

Mấy thằng lớp hắn vỗ vỗ vai hắn ăn mừng, hắn lắc đầu nếu mà hắn đánh hết sức không khéo là nứt luôn cái sân chứ không phải là móng chân đâu.

Cả hai bên tiếp tục đánh, lần này hắn cũng lười khiêm tốn nên ra tay đánh thật thật một chút, chẳng mấy mà bên kia đã thua 25/9.

“ Không cùng đẳng cấp.”

Đó là một từ mấy thằng cờ hó lớp hắn khịa đội bên kia khi thua, lớp hắn lại được một trầu nước ở căng tin của trường. Nhàm chán học thêm 3 tiết rồi về nhà, xem xét tình hình Naccy và Lin.

Naccy đã tỉnh lại còn tên Lin thì vẫn hôn mê, xem ra cần phải đến tối mới có thể tỉnh.

“ Tớ muốn ra ngoài.”

Hắn ngồi xuống xoa xoa đầu Naccy một cách nhẹ nhàng nói.

“ Nằm ngoan một chỗ đi, ăn uống gì chưa hay muốn ăn thứ gì để tớ mua.”

Naccy dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn, nhưng lần này đôi mắt đó không có tác dụng.

“ Ngoan đi.”

Naccy giận dỗi nhắm mắt lại, hắn thấy vậy mỉm cười kéo chắn lên chùm kín đầu Naccy rồi đi ra ngoài. Buổi chiều hắn chuyền linh lực vào trong người Naccy, cùng với dược liệu đắp ở mấy vết thương phụ trợ. Vết thương đã nhanh chóng đóng vảy lại không còn chảy máu.

Naccy cũng đã ngồi dựa lưng lên thành giường được, mặt lúc này nhìn xuống vết thương nằm ở một bên ngực vẻ mặt hiện lên lo lắng rồi quay qua hỏi hắn.

“ HIM, liệu có để lại sẹo không?”

Hắn cười cười, đúng là con gái, cái cần quan tâm thì không quan tâm, đưa tay xoa xoa cằm nhìn vào trước ngực Naccy khẽ tặc lưới nói.

“ Điều đó là chắc chắn.”

Naccy vẻ mặt lập tức ỉu dìu, thấy vậy hắn mới bật cười nói.

“ Chỉ là một vết sẹo đâu có sao!”

Naccy bĩu môi, khó khăn nói.

“ Nó khác nào giết tớ đâu, Huyết Khô Lâu chết bầm có ngày tớ nhổ sạch hang ổ của bọn chúng.”

Hắn liền bĩu môi đả kích.

“ Cho cậu 20 năm nữa cũng không làm được điều đó.”

Naccy trợn mắt nhìn hắn quát.

“ HIM, cậu không an ủi tớ lại đi đả kích tớ như vậy sao.”

Hắn nhún nhún vai tỏ vẻ rồi nói.

“ Tớ đang nói sự thật.”

Naccy thở dài một hơi rồi lại nhìn xuống ngực rồi ngẩng lên nhìn hắn nói.

“ Ngực tớ rất ngứa, HIM cậu gãi hộ tớ đi.”

Hắn lảo đảo tí ngã, đưa mắt khẽ liếc qua cặp đồi núi cỡ C khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Trong lòng đang không ngừng đấu tranh, giúp hay là không giúp. Giúp thì hắn sẽ là một người tốt, không giúp thì sẽ thấy có lỗi với bản thân. Vì vậy hắn khó khăn liền dơ tay đang run rẩy ra hướng về phía ngực Naccy.

Khi tay hắn sắp chạm đến nới, Naccy liền dơ tay ôm lấy ngực, cười khanh khách nhìn hắn nói.

“ HIM, cậu quả thật là người xấu.”

Biết là mình bị hố, hắn èm hèm một tiếng, vẻ mặt hiện lên chính khí lẫm liệt nói.

“ Tại sao cậu lại có thể nghĩ như vậy, cũng vì muốn giúp đỡ cậu nên tớ mới chỉ đành cất lại lòng tự trọng đi mà xả thân giúp đỡ.”

Naccy vừa cười vừa nhìn hắn, hắn trong lòng đang không ngừng tự sỉ vả chính mình.

“ À nếu tớ sờ vào có thể giúp vết thương mau lành cũng như sẽ không để lại sẹo.”

Hắn lộ ra vẻ mặt cao thâm nói, Naccy nghe hắn nói liền dừng cười vội hỏi.

“ HIM, cậu không lừa tớ chứ?”

Hắn nhếch miệng cười nhạt, chắp tay sau đít đi ra cửa nói.

“ Tớ là ai cơ chứ, đi lừa trẻ con có tác dụng gì!”

Naccy vội gọi hắn lại.

“ HIM, vậy cậu mau sờ đi.”

Hắn nghe vậy liền quay ngoắt lại cười cười, hai tay xoa xoa vào nhau mà nói.

“ Đó là cậu nói đó.”

Naccy nhìn hắn sau đó liền nhắm mắt lại quay đầu sang một bên run run giọng nói.

“ Cậu mau làm đi.”

Hắn ngồi xuống giường vẻ mặt nghiêm túc, từ từ đưa một tay kéo chiếc áo ngủ màu vàng rộng thùng thình của Naccy lên.

Nhìn cái eo thon rồi đến cái rốn xinh xinh hiện ra, tà hoả từ từ bùng lên. Trần Quốc Hưng liền mắng bản thân khốn nạn, vận Thiên Địa Vô Thượng Quyết áp chế tà hoả đang bùng lên.

Thở phù một hơi tay không dừng lại động tác, bởi vì Naccy bị một vết thương ở bên ngực trái nên lúc chị Lan thay đồ không mặc áo ngực cho Naccy, vạch đến nơi mắt hắn trợn lên, trong lòng đang không ngừng tự nhủ “ Vừa trắng lại vừa tròn “.

Hắn cố gắng trấn tĩnh lại con lợn đang không ngừng nhảy nhót trong lòng, miệng lầm bầm.

“ Tội lỗi, tội lỗi…”

Naccy thân thể run run lên từng đợt, hắn hít một hơi thật sâu tay vận lên linh lực từ từ úp xuống. Đột nhiên “ Cạch “ một tiếng cửa phòng mở ra. Hắn ngẩn ra miệng nói.

“ Thôi xong “,

Chị Lan mặt đã vốn lạnh lùng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một màn như vậy, mặt như đóng băng lại, lạnh lùng nói.

“ Cầm thú.”

Trần Quốc Hưng liền rụt tay lại, vẻ mặt hiện lên ý giải thích là hắn đang chữa thương. Chị Lan đi lại túm một tai của hắn kéo ra ngoài, hắn ú ớ kêu la.

“ A đau chị Lan, chị hiểm lầm rồi, là em đang chữa thương cho Naccy.”

Lôi hắn ra đến cửa chị Lan đạp thẳng vào mông Trần Quốc Hưng làm hắn ngã cắm đầu xuống cầu thang.

“ Biến.”

Nói xong liền đóng sầm cửa lại, hắn lọ mọ bò dậy đưa tay xoa xoa mông, rồi nhìn cánh cửa đã đóng vẻ mặt đau khổ thì thào.

“ Em chữa thương mà.”