Một lúc sau một nữ nhân mặc thanh màu trắng đi ra, lập tức cả không gian sảnh của Xuân Hoa Điếm ồn ào lên.
“ Huyên Huyên Cô Nương !”
“ Huyên Huyên ta yêu nàng…”
Trần Quốc Hừng nhìn cô gái vừa đi ra đáng giá sơ bộ vóc dáng thì cũng rất thuận mắt, chỗ lồi thì lồi khá lớn, chỗ lóm thì cũng vừa đạt tiêu chuẩn, xét tổng bộ vóc dáng thì theo hắn đánh giá là 8/10 điểm, khai mở Thiên Nhãn Trần Quốc Hưng liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp sau tấm vải che mặt, ngũ quan tinh xảo đặc biệt là đôi mắt to tròn mang theo nét buồn man mác càng làm cho người khác nhìn thấy liền muốn che chở cho cô gái nhỏ.
Trần Quốc Hưng không chỉ nhìn khuôn mặt hắn còn nhìn xuống dưới, trong lòng cảm thán không thôi, bản thân hắn quả nhiên là một bên cầm thú mà, quan sát một hồi Trần Quốc Hưng lông mày hơi nhíu nhíu lại, ở trên người cố gái được gọi là Huyên Huyên này được bố trí một cấm chế ở trong não hải, Trần Quốc Hưng rơi vào trầm tư suy đoán.
“ Huyên Huyên xin chào tất cả các vị quan khách.”
Giọng nói êm tai vang lên, không ít nam nhân chỉ sau câu nói đầu tiên của Huyên Huyên liền thi nhau móc bạc móc hoàng kim ra tặng, Hồng Thiên Lăng hào phóng phất tay nói.
“ Huyên Huyên ta tặng nàng trăm vạn hoàng kim.”
Tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ ở phía sau liền lấy hoàng kim đặt lên một cái khay, sau đó có người đi lên nhận lấy khay đựng hoàng kim rồi đi ra sau .
“ Huyên Huyên đa tạ Hồng công tử đã yêu mến.”
Huyên Huyên cúi nhẹ người nhìn về phía Hồng Thiên Lăng cất tiếng. Hồng Thiên Lăng trong mắt loé lên vẻ dâm tà cuồng nhiệt, Vương Khanh, Kim Phong Kha cũng không yếu thế đều xuất ra trăm vạn hoàng kim tặng giai nhân. Trần Quốc Hưng thì thầm bĩu môi đúng là mấy tên tiền nhiều như rác, vung tay không thèm nháy mắt lấy một cái.
“ Huyên Huyên sẽ đàn Khúc Hồng Trần tặng các vị.”
Huyên Huyên ngồi xuống một chiếc bàn dài nhỏ được đặt ở giữa, trên bàn đã đặt sẵn một cây đàn tranh.
Đôi tay thon dài đặt lên dây đàn bắt đầu gảy, tiếng đàn vang lên tất cả đều im lặng nhắm mắt thưởng thức tiếng đàn của Huyên Huyên. Trần Quốc Hưng cảm nhận được nỗi buồn ẩn dấu trong tiếng đàn một mong ước được hoá thành một con chim, tung cánh bay giữa trời xanh bao la…
Tiếng đàn kết thúc tất cả đều ồn ào vỗ tay khen ngợi, tiếp sau đó là những khúc đàn khác được Huyên Huyên thể hiện.
“ Ta sẽ phá giải cấm chế cho cô, để có có thể chạy trốn, ta muốn hợp tác với cô.”
Một giọng nói vang lên bên tai Huyên Huyên, tiếng đàn khẽ chậm nhưng nhanh chóng liền ổn định lại, Huyên Huyên nhìn về phía Trần Quốc Hưng đang đứng cạnh Hồng Thiên Lăng, thấy hắn đang nở một nụ cười, Huyên Huyên không biết lấy niềm tin từ đầu liền khẽ gật đầu, Trần Quốc Hưng môi mấp máy sau một lúc thì cúi người dí sát vào tai Hồng Thiên Lăng nói nhỏ.
“ Hồng thiếu gia ngài có muốn ngủ Huyên Huyên cô nương hay không ? Tiểu nhân có cách.”
Hồng Thiên Lăng nghe xong thì sững sờ quay lại nhìn Trần Quốc Hưng, ánh mắt loé lên những tia dâm dục, lại liếc qua hai người Vương Khanh Kim Phong Kha, rồi khẽ gật đầu.
“ Hôm nay Huyên Huyên hơi mệt xin dừng lại ở đây !”
Huyên Huyên đánh xong một khúc liền đứng dậy cúi nhẹ người nói, bên dưới là tiếng tiếc nuối của đám người.
“ Huyên Huyên nàng mệt thì cứ nghỉ ngơi, ta sẽ sai người mang thuốc bổ tới cho nàng bồi bổ cơ thể !”
Kim Phong Kha khẽ phất cây quạt giấy trong tay mỉm cười nói, Trần Quốc Hưng cười nói.
“ Huyên Huyên cô nương có phải cảm thấy thiếu thốn tình cảm hay không ? Hồng thiếu gia nhà ta là một người văn võ song toàn, hay là Huyên Huyên cô nương đi theo Hồng thiếu gia nhà ta một đời yên tâm không lo lắng muộn phiền, thế nào ?”
Vương Khanh Kim Phong Kha trợn mắt nhìn Trần Quốc Hưng, Hồng Thiên Lăng chỉ mỉm cười không nói. Huyên Huyên vẻ mặt hơi khó coi một chút, một lúc liền cúi người nói.
“ Vậy Hồng thiếu gia, mời thiếu gia tới khuê phòng của tiểu nữ uống chén trà nhạt.”
Hông Thiên Lăng ánh mắt khẽ loé lên, miệng cười ngoác ra tận mang tai vui vẻ vỗ vai Trần Quốc Hưng.
“ Vậy thì Hồng Thiên Lăng ta cùng Huyên Huyên cô nương về phòng.”
Hồng Thiên Lăng kéo Huyên Huyên đi lên trên tầng lầu, Trần Quốc Hưng cũng lẽo đẽo chạy theo cùng hai tên tu sĩ. Vương Khanh Kim Phong Kha vẻ mặt khó coi nhìn nhau, Huyên Huyên cô nương lại dễ dàng như vậy sao, cả hai đều khó hiểu không phải trước giờ chỉ nói bán nghệ không bán thân, vậy mà bây giờ lại cùng Hồng Thiên Lăng về phòng uống trà.
Hai người dùng đầu ngón chân cũng biết là uống trà cái rắm chó, hai người làm chuyện gì cả hai đều rõ trong lòng bàn tay.
“ Vương huynh chúng ta bây giờ chẳng lẽ lại thua Hồng Thiên Lăng ?”
Vương Khanh cũng chỉ lắc lắc đầu, ánh mắt khẽ loé lên.
“ Mẹ nó chơi sau Hồng Thiên Lăng cũng không sao, ta còn tưởng ả đó hơn những nữ nhân khác, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một ả điếm.”
Vậy là cả hai người hậm hực nhìn một lúc rồi ra về, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận. Huyên Huyên mở một căn phòng nhỏ ở tầng 2 bước vào, Hồng Thiên Lăng cũng vào theo sau, mụ tú bà của Xuân Hoa Điếm hớt hải thân thể mập mạp chạy đến.
“ Hồng thiếu gia, người không thể với Huyên Huyên !”
Hông Thiên Lăng nhíu mày ra lệnh.
“ Không có sự cho phép của ta không để bất cứ kẻ nào tiến vào phòng.”
Sau đó đóng sầm cửa lại, mụ tú bà bị một tên tu sĩ túm lấy uy hiếp.
“ Câm miệng, là Huyên Huyên tự nguyện với thiếu gia nhà ta, đừng có lảm nhảm ở đây.”
Tú bà nhìn vào cửa phòng đã đóng kín cộng thêm sự ngăn cản của hai tu sĩ liền nhíu mày chạy đi. Trần Quốc Hưng nhìn theo bóng dáng mụ tú bà liền trầm xuống không thể để tú bà phá huỷ kế hoạch của hắn được, ở cửa có hai tu sĩ Luyện Khí Kỳ canh giữ hẳn là người đứng sau Xuân Hoa Điếm không đơn giản, nếu để mụ tú bà đi báo cáo thì hỏng hết mọi truyện.
“ Hai vị đại ca ta đi tiểu một lát.”
Hai tu sĩ nhìn Trần Quốc Hưng lạnh lùng gật đầu, hắn chạy theo hướng tú bà, thân ảnh nhanh như chớp không một ai ở đây có thể cảm nhận được. Đến một góc khuất vắng người Trần Quốc Hưng liền ra tay đánh ngất tú bà đang chạy đi, mở cửa một căn phòng rồi nhét tú bà vào trong gầm giường, sau đó mới vỗ vỗ tay trên miệng là một nụ cười nhàn nhạt.
“ Cặn bã.”
Một tiếng nói vang lên làm Trần Quốc Hưng giật thót, vẻ mắt hắn khó coi sau một lúc mới nhớ tới chủ nhân của giọng nói.
“ Tiểu Hồng ngươi tỉnh rồi sao ?”
Ý thức của Trần Quốc Hưng chìm vào trong tử phủ thần cung, một thân ảnh nhỏ nhắn đáng yêu đang ngồi vắt vẻo trên Thiên Địa Ấn.
“ Ai là tiểu Hồng, gọi ta là Hồng Hồng cô nương.”
Trần Quốc Hưng nhăn mặt, cái khí linh bị đánh vẫn chưa chừa cái tật bố láo, hắn cần phải dạy dỗ lại rồi.
“ Nhóc con, xem ra anh mày cần dạy dỗ lại nhóc thêm một lần nữa rồi.”
Khí linh Hồng Hồng thấy điệu cười nhàn nhạt ở trên môi Trần Quốc Hưng thì hơi chột dạ, sau đó chỉ đành cúi đầu trước dâm uy.
“ Ta sai rồi lão đại tha thứ cho ta.”
Trần Quốc Hưng nhếch miệng, tưởng còn không biết điều hắn đánh cho ngu người luôn. Suy tư một lúc Trần Quốc Hưng mới hỏi.
“ Tiểu Hồng Hồng ngươi tỉnh lại trong bao lâu ?”
Khí linh Hồng Hồng bay tung tăng trong não hải của Trần Quốc Hưng, nghe hắn hỏi thì dừng lại tay nhỏ đưa lên miệng cắn cắn một lúc thì nói.
“ Ta cũng không biết nữa, có lẽ là lâu hơi trước.”
Trần Quốc Hưng gật đầu, sau đó linh quang loé lên trong đầu, hắn liền nói.
“ Tiểu Hồng, ngươi có cách nào truyền tống đồ vật ở xa về chỗ ta hay không ?”