Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 202: Thổ Phỉ




Khoảng cách từ Tây An đến Viễn Thành là mất ba ngày đường thẳng tiến, bất quá với quân số hai mươi vạn vừa đi vừa nghỉ cũng phải mất năm ngày.

" Bẩm, phía trước hai mươi dặm có một toán thổ phỉ đang cướp bóc ở một ngôi làng nhỏ ở trên lộ trình chúng ta đi qua."

Một tên lính trinh sát của Hoá Liêu quỳ một chân xuống bẩm báo, Trần Quốc Hưng cười cười liền thúc ngựa đi ra chắp tay nói với Hoá Liêu.

" Để ta đi trước dẹp đường."

Hoá Liêu gật đầu, Trần Quốc Hưng liền dẫn theo A Ngốc cưỡi ngựa chạy đi. A Ngốc lúc này đã là một kẻ phi phàm ở dưới trướng của Trần Quốc Hưng, tuy đầu óc có chút không bình thường nhưng thiên phú võ thuật thì cả đám tổ trinh sát đều thua xa, Lê Thiên Tường cũng chỉ chịu được hơn mười chiêu liền bị A Ngốc đấm nốc ao ôm mồm mà đầu hàng, Trần Quốc Hưng quyết định mang theo A Ngốc bên mình tiện cho việc đánh trận cũng là bảo vệ A Ngốc một phần.

Thúc ngựa chạy một mạch nước rút cũng đã thấy phía trước một ngôi làng nhỏ đang cháy rực, Trần Quốc Hưng ngửi thấy mùi tinh huyết từ rất xa khi chạy đến thì xác chết đã nằm khắp nơi, trong lòng Trần Quốc Hưng dâng lên cỗ sát khí nhàn nhạt, thời thế hỗn loạn kẻ chịu thiệt chính là những bá tánh bình thường.

" Lũ ác quỷ, giết ta đi."

Giọng nói của một thiếu niên vang lên, xung quanh có hơn mười tên tráng hán đang ngoác miệng cười, một tên túm đầu lấy người thiếu niên hướng về một phía cười tà ác.

" Mở mắt to ra nhìn tỷ tỷ của ngươi bị Trại Chủ của chúng tao cưỡng bức nàng đi."

Nằm ở giữa đất được trải mấy tấm vải rách một thiếu nữ quần áo tơi tả đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi một tên tráng hán mặt đen.

" Ngoan ngoãn ta đem ngươi về làm áp trại phụ nhân."

" Xoạc"

Quần vải của thiếu nữ bị xé một cái rách toạch để lộ ra bên trong một vùng xinh đẹp, tráng hán mặt đen gầm lên sung sướng cởi quần của mình ra làm lộ ra một vật hùng dũng ngạo nghễ, chuẩn bị đút vào bên trong thiếu nữ.

" Tỷ tỷ."

Thiếu niên trên mặt là hai hàng nước mắt lăn dài há miệng kêu lên bị thảm khi nhìn tỷ tỷ mình bị người ta cưỡng bức mà không thể làm được gì.

Khi vật đen thui của tráng hán sắp đút vào bên trong thiêu nữ thì một âm thanh vang lên.

" Từ từ đã, của ngươi cũng là quá xấu đi, không thích hợp với nàng."

Lời vừa dứt thì tráng hán hét thảm, cái thứ đen sì của tráng hán bay ra, Trần Quốc Hưng xuất hiện bên cạnh thiếu nữ sau khi chém một nhát cùng tâm sự với tráng hán thì vơ lấy một tấm áo ngoài ở dưới đất che lên người thiếu nữ rồi bế lấy nàng vào trong lòng lùi ra sau.

Mấy tên khác cũng giật mình lại có một kẻ như ma như quỷ lại xuất hiện, thấy tráng hán mặt đen hét thảm thì cùng rút đao rút kiếm xông lên, Trần Quốc Hưng thấy tên đang khống chế thiếu niên cũng rút kiếm xông lên thì cũng gật gù, hắn còn sợ bị uy hiếp nhưng bọn thổ phỉ này chắc mới vào nghề còn thiếu nhiều kinh nghiệm thì bĩu môi nói.

" A Ngốc giết hết chúng đi."

" Hề hề, Tuân Mệnh."

A Ngốc cười ngây ngô rồi lao lên trước cản bọn thổ phỉ, Trần Quốc Hưng thì ôm người đẹp nhàn nhã đi tới chỗ thiếu niên đang nằm dưới đất.

" Trên mặt ta có gì à ?"

Trần Quốc Hưng vừa đi vừa cúi đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp lúc này không còn nét sợ hãi nữa mà là một vẻ mơ màng rồi từ từ chuyển sang đỏ, thiếu nữ lí nhí nói.

" Không phải...không phải...mặt ngài không có gì..."

Trần Quốc Hưng khẽ nháy mắt với thiếu nữ một cái rồi tiếp tục đi tới chỗ thiếu niên, hắn quyết định thu lấy một nữ tử hầu hạ mình những chuyện lặt vặt, giặt quần áo nấu cơm xoa bóp, ừ nếu có thể thì ôm khi ngủ cũng được, bất quá hắn cũng sẽ không làm gì người ta, bởi vì hắn là một người tốt.

Đặt thiếu nữ xuống bên cạnh thiếu niên, Trần Quốc Hưng mắt khẽ đảo đảo rõ ho lên một cái nói.

" Chỉnh trang lại y phục rồi chăm sóc đệ đệ của nàng đi."

Rồi rút kiếm xoay người đi, xem A Ngốc với hơn mười tên thổ phỉ, còn tên tráng hán mặt đen lúc này đã nửa sống nửa chết, cảm giác bị chặt đứt con trym nhỏ hẳn là chẳng có tí dễ chịu nào, mà là một nỗi thống khổ thấu tận trời xanh.

A Ngốc lao vào đám thổ phỉ như sói lạc bầy cừu non thoải mái chém giết, mỗi một gậy sắt đánh xuống đối phương không vỡ đầu thì cũng gãy xương, đối với cái đám thổ phỉ đã giết sạch cả một ngôi làng nhỏ hơn ba mươi mạng người thì nên nợ máu phải trả bằng máu nên giết tất cả.

" Muốn chạy."

Trần Quốc Hưng cười nhạt thì triển Trảm Kiếm Phá, một đạo kiếm khí bắn ra trẻ đôi người một tên thổ phỉ bỏ chạy, A Ngốc lau máu ở trên gậy sắt chạy qua chỗ Trần Quốc Hưng cười hề hề nói.

" Trần Huynh ta làm có tốt hay không ?"

Trần Quốc Hưng gật đầu cười nói.

"Làm rất tốt, bất quá A Ngốc ngươi cũng đừng bừa bãi giết người nghe chưa!"

A Ngốc cười ngây ngô gật đầu, áng mắt loé lên có thần như một người bình thường, vẻ mặt nghiêm túc nói.

" Ta vẫn luôn luôn nhớ tới lời phụ thân đã từng dạy, nhớ tới lời của Trần Huynh ta sẽ không làm thương người tốt."

Trần Quốc Hưng chỉ gãi gãi mũi, A Ngốc nói chung vẫn chưa thể phân biệt được tốt xấu từ bên trong, nếu một kẻ xấu mang khuôn mặt tươi cười A Ngốc không cho rằng đó là một người xấu mà là một người tốt, đó là điều làm hắn lo lắng nên cứ giữ A Ngốc bên cạnh cho an tâm.

" A a a."

Tiếng kêu thảm của tên tráng hán mặt đen vang lên, Trần Quốc Hưng nhướn mày, vậy mà vẫn còn sống quả nhiên cũng rất trâu bò, hắn liền quay người lại nhìn hai tỷ muội đang đỡ lấy nhau đứng dậy thì nghiêm túc rút kiếm ném tới trước mặt hai người họ nói lớn.

" Đi giết hắn đi."

Hai tỷ muội sững sờ, sau đó thiếu nữ định cúi người nhặt kiếm thì thiếu niên đã quỳ khụy gối xuống nhặt lấy thanh kiếm trước.

" Tỷ tỷ để đệ, đệ phải trả thù cho bọn họ."

Thiếu nữ đôi mắt cũng đỏ ửng gật đầu, thiếu niên cầm kiếm vẻ mặt giận dữ đi tới chỗ tráng hán mặt đen đang còn lăn lộn trên mặt đất, hai tay run bần bần dơ thanh kiếm lên cao.

" Ta phải trả thù cho tất cả, chết đi."

Rồi một kiếm chém xuống kết liễu tráng hán mặt đen, Trần Quốc Hưng gật đầu, quả nhiên là trẻ nhỏ thì dễ dạy sau này nhất định cũng sẽ trở thành một trợ lực lớn cho Lý Chiêu.

" Hai người từ bây giờ đi theo cạnh ta."

Trần Quốc Hưng thu lại cây kiếm vẫn còn dính máu từ tay thiếu niên điềm đạm nói.

Hai tỷ muội nhìn nhau rồi quỳ rạp xuống đất nói.

" Ân cứu mạng chúng ta nguyện lấy mạng để trả, thù đã được báo chúng ta không còn ý nghĩa để sống trên đời cả."

Thiếu niên run run nói ra, Trần Quốc Hưng hơi nhíu mày một cái rồi nhếch miệng nói.

" Vậy bây giờ ta cưỡng hiếp tỷ tỷ của ngươi."

Hai tỷ muội sững sờ, Trần Quốc Hưng nhếch miệng nói tiếp.

" Tốc độ ra tay của ta nhanh hơn tốc độ tự sát của hai người các ngươi đấy."

Nói muốn chết nhưng thật sự có mấy ai muốn chết cơ chứ, chỉ là đến thời khắc khốn cùng ý nghĩa muốn chết mới hiện lên mà thôi, còn hiện tại khả năng tự sát của hai tỷ muội này cũng không cao, chỉ là sợ hãi đi theo hắn mà thôi.

" Chúng ta lần này mang theo binh lực ra Bắc đánh đuổi quân xâm lược, nếu các ngươi muốn chết ta nghĩ chết trên chiến trường sẽ có ý nghĩa hơn là chết một cách nhạt nhẽo ở đây!"

Hai tỷ muội nhìn nhau rồi mới gật đầu, thiếu niên cất tiếng.

" Vậy tỷ muội chúng ta nguyện xả thân chiến trường."