Một lúc sau ba người tươi cười đi ra khỏi cửa, hai tên lính canh bên ngoài vẻ mặt hơi biến hoá, một tên không thấy vị tướng quân vào cùng Lý Chiêu Trần Quốc Hưng liền lên tiếng.
" Bẩm Khánh Vương, Thiết tướng quân đâu rồi ?"
Khánh Vương mắt lươn hơi híp lại nhưng trên mặt lại là nụ cười hoà ái nói.
" Ta sai Thiết tướng quân đi làm chuyện khác rồi."
Một tên lính khác vội vàng ra hiệu cho tên lính vừa lên tiếng, lại đi trả hỏi Khánh Vương nếu để ngài ấy tức giận thì mạng nhỏ cũng chẳng còn, khi thấy Khánh Vương khuôn mặt không lộ ra vẻ gì là giận giữ tên lính canh mới khẽ thở phù.
" Vậy Khánh Vương tối nay chúng ta hội họp."
Lý Chiêu chắp tay cười nói, Khánh Vương cười vui vẻ gật đầu chắp tay.
" Nguyện vì Đại Việt cống hiến xương máu của mình."
Sau đó hai người Trần Quốc Hưng Lý Chiêu liền rời đi, hắn vừa đi vừa xoa cằm quả nhiên Độ Hoá Phật Kinh thật đáng sợ, nếu có những loại công pháp kì dị khác cũng khiến con người lâm vào khống chế, mà kẻ bị khống chế không hề hay biết quả nhiên là đáng sợ, càng sử dụng Độ Hoá Phật Kinh Trần Quốc Hưng càng phải cẩn thận hơn đối với các loại kì công của tu tiên giới, chỉ cần sơ sảy là chết nhe răng chó ngay.
Hai người trở về nói chuyện qua với Hoá Liêu đã thu phục được Khánh Vương, sau đó bàn bạc tiến vào Viễn Thành nhanh chóng hợp thức hoá quân đội của Khánh Vương, một đội quân bách chiến bách thắng không quan trọng ở số lượng, mà quan trọng là tinh thần đoàn kết của tập thể, một tập thể đoàn kết nhất lòng chiến đấu thì dù cho địch có nhiều hơn khả năng chiến thắng vẫn là rất cao, còn nội đấu trong quân thì chuyện bại trận chỉ là chuyện của thời gian.
Sau khi Hoá Liêu triệu tập các vị tướng lĩnh rồi nói chuyện Lý Chiêu đã thu phục được Khánh Vương, không ít tướng lĩnh trong lòng đang từ từ biến đổi, mấy người ở đây cũng đã nhìn ra Hoá Liêu sẽ từ từ chuyển giao quyền lực cho Lý Chiêu, có không ít kẻ trong lòng không phục nhưng mà chuyện Lý Chiêu có thể làm được một chuyện tưởng như không thể làm không ít người bắt đầu rục rịch trong lòng.
Tối hôm đó hai mươi vạn đại quân tiến đến Viễn Thành, sau đó Khánh Vương tuyên bố cúi đầu xưng thần với Lý Chiêu làm không ít người không thể suy đoán nổi ẩn tình phía sau là gì, có mấy kẻ không phục nhưng dưới tác động của Khánh Vương kẻ nào không phục hay dị nghị liền bị đá đít ra khỏi quân doanh.
Nằm trên đỉnh một nóc nhà gỗ Trần Quốc Hưng thở dài, hắn nhớ tới gia đình nhỏ của mình ở Địa Cầu, nhớ khuôn mặt của mẹ hắn, nhớ tới khuôn mặt đẫm nước mắt của con bé Thiên Anh cùng hai cô vợ nhỏ.
" Không biết khi nào mình mới có thể trở về đây, hazzz."
" Bịch" Lý Chiêu không biết từ đâu nhảy ra ngồi cạnh Trần Quốc Hưng.
" Đệ nhớ nhà sao ?"
Lý Chiêu nhìn bầu trời có hai mặt trăng đang toả sáng mở miệng nói, hắn gật gù cái đầu nói.
" Đúng vậy đệ rất nhớ họ !"
Lý Chiêu quay sang tò mò nhìn Trần Quốc Hưng nói.
" Đệ có nhiều thứ thần kì như vậy hẳn là đến từ tiên môn trong truyền thuyết."
Trần Quốc Hưng nghe như vậy liền bật dậy nói.
" Lý ca, huynh nói tiên môn trong truyền thuyết, ở nơi này của huynh có tiên môn hay sao mau kể cho đệ nghe đi ?"
" Ta còn tưởng đệ là người của tiên môn trong truyền thuyết !"
Lý Chiêu cũng ngạc nhiên trước câu nói của hắn, rồi một lúc mới kể.
" Hồi bé ta có nghe gia gia kể chuyện về tiên môn, ở nơi đó tiên nhân có phép thuật thần kì, có thể bay lượn trên bầu trời, có thể cải tử hồi sinh..."
Trần Quốc Hưng càng nghe khoé miệng càng giật giật, cái gì mà cải tử hồi sinh, trường sinh bất tử, những tu tiên giả đa phần đều là những kẻ sợ chết thì có, chỉ là sinh mệnh thăng hoa nên dài hơn người bình thường mà thôi, chứ được trường sinh bất tử thì không ai thèm tu luyện lên cao để truy tìm trường sinh làm gì nữa rồi.
" Huynh nói tiên môn ở phía Bắc sao ?"
Lý Chiêu lắc đầu nói.
" Ta cũng không chắc chỉ là truyền thuyết mà thôi."
Trần Quốc Hưng gật đầu, truyền thuyết thì đã có bảy thành là sự thật rồi, ba thành là người đời sau thuê dệt thêm mà thôi.
" Vậy đệ đến từ đâu ?"
Trần Quốc Hưng cũng không dấu diễm, cái nên nói thì nói cái nên dấu thì dấu, đem mọi chuyện kể sơ sơ với Lý Chiêu.
" Địa Cầu ! Ta thật sự muốn đến đó ngắm nhìn một lần."
Trần Quốc Hưng chỉ cười không nói, hắn còn chẳng biết bản thân trở về kiểu gì nữa, lúc rời đi cũng là Thiên Đạo ra tay chứ hắn còn chẳng có cách khác nữa.
Hai huynh đệ tâm sự đến nửa đêm cho đến khi Vu Như Huyền vác cái bụng đã xưng to đi tìm Lý Chiêu hai người mới thôi trò chuyện, Lý Chiêu có lẽ còn trẻ nên khờ dại cuối cùng vẫn bị Vu Như Huyền gài bẫy mà lao hùng hục cuối cùng là Vu Như Huyền đã vác cái bụng ăn vạ, Trần Quốc Hưng cũng không có ý định ngăn cản dù sao Vu Như Huyền ngay từ lần đầu gặp hắn đã có ý định buộc chặt với Lý Chiêu rồi, dù sao hai người cũng là yêu mến nhau có chút thật lòng nên hắn đành kệ để mọi chuyện thuận lợi phát sinh.
Ba ngày sau ở thành Viễn Thành Lý Chiêu làm lễ với trời đất chính thức xưng Vương hiệu là Việt Vương, chờ ngày thống nhất lại Nam Quốc hoàn toàn sẽ cử hành xưng đế với tứ phương.
Sau đó một ngày Lý Chiêu chính thức làm hôn lễ với Vu Như Huyền, đại tiệc mở ra tất cả tướng sĩ ăn uống một trận no say, chuẩn bị cho sau này là những ngày gian khổ, Trần Quốc Hưng rời cuộc vui sớm hắn nhảy lên trên tường thành nhìn về phía xa xa, miệng lẩm bẩm.
" Đại Việt Dị Giới Nên Bắt Đầu Rồi."
Ngay ngày hôm sau năm mươi vạn đại quân liền hành quân không ngừng nghỉ tiến đến Kim Lăng, tình báo đã gửi mật thư về tám mươi vạn đại quân Bắc quốc đang trên đường tiến về Viễn Thành, nếu muốn đến Viễn Thành nhất định phải đi qua Kim Lăng, Trần Quốc Hưng quyết định phải nhanh chóng làm chủ Kim Lăng, hiện tại ở thành Kim Lăng chỉ có năm nghìn quân Bắc quốc trấn thủ chỉ cần nhanh chóng chiếm đóng Kim Lăng là mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nửa ngày sau người của Chiến Đấu Đoàn hơn một trăm người đã cưỡi ngửa kéo theo hai khẩu đại pháo Gao Ô xuất hiện ở cửa thành Kim Lăng, ở trên thành quân lính Bắc quốc đã đứng kín, trong tay lăm lăm vũ khí cung tiến chờ cho đám người của Chiến Đấu Đoàn tiến vào phạm vi liền bắn tên.
Bất quá hơn một trăm người lại dừng lại điều chỉnh đại pháo Gao Ô ngắm thẳng hướng cửa thành Kim Lăng rồi nã đạn.
" Đoành."
Viên đại pháo đỏ rực ba ra từ trong họng pháo kéo theo một đuôi khói trắng lao thẳng đến cửa thành Kim Lăng.
" Rầm."
Viên đại pháo bắn không chúng cửa thành mà lệch quá một bên làm vỡ vụn một mảng lớn tường thành bằng đá.
" Ơ sao lại xịt được."
" Khánh Minh ngươi quá kém xem ta đây."
Một người khác nói xong liền ná pháo, viên đạn pháo bay thẳng trúng cửa thành làm nổ tan tành một vùng lớn cánh cửa gỗ, người nọ liền cười lớn rồi tiếp tục ná pháo, đám quân lính Bắc quốc trên tường thành vẻ mặt ngây dại, người ta bắn từ phía xa đã trúng vậy thì còn đánh đấm cái gì, đạn pháo không ngừng nổ tung làm rung chuyển cả tường thành khiến năm nghìn quân Bắc quốc liền sợ hãi.