Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 207: Giết



Chương 207: Giết

Sau nửa ngày đập phá điên cuồng quân lính Bắc quốc mới mệt lả, lăn ra nghỉ ngơi lấy sức...

Trần Quốc Hưng lúc này đang đứng trên đỉnh núi phía sau Kim Lăng thành quan sát, khoé miệng khẽ nhếch lên một cái, phất tay nói.

" Đến nửa đêm đi xung quanh thành Kim Lăng hô vang vọng, càng náo động lớn càng tốt biết chưa !"

" Rõ tướng quân."

Hơn một nghìn người nhận mệnh rồi lao đi, quân Bắc quốc không có truy đuổi theo vì trên cơ bản bọn chúng cũng không biết năm mươi vạn đại quân của ta đã đi đâu, cộng thêm vì quãng đường xa lại không có thức ăn thành ra binh lính tất cả đều mệt mỏi.

Nửa đêm khi quân lính Bắc quốc còn đang gật gù thì tiếng hô vang vọng ở bốn phía.

" Giết...giết...giết..."

Tiếng hô vang như có hàng vạn người đang tiến đến vậy, làm quân lính Bắc quốc ở trong thành giật mình vội vàng chuẩn bị nghênh chiến, nhưng tiếng động lại im bặt không còn làm quân lính Bắc quốc cũng khẽ thở phào, quân lính Bắc quốc phái trinh sát đi ra bên ngoài thì mười người đi cả mười người đều không thể trở về thành ra quân lính Bắc quốc rất bị động.

Cho đến khi trời gần sáng tiếng hô vang lại tiếp tục khiến cho quân lính Bắc quốc hoảng hốt, vội vàng vùng dậy sẵn sàng chiến đấu nhưng một lúc sau lại lâm vào yên tĩnh.

" Bọn Nam quốc này thật khốn kiếp, mệt chết mất."

Một tên lính Bắc quốc chống thương xuống đata thở dài đầy mệt mỏi.

" Phựt."

Một mũi tên liền cắm trúng đầu tên lính vừa nói làm tên lính chết không cả kịp ngáp, từ trên bầu trời một loạt tên như mưu chút xuống làm quân lính Bắc quốc tử thương không ít, tình thần liền căng lên, nhưng sau một loạt mưu tên nhỏ rồi lại rơi vào im lặng không có gì phát sinh, quân lính Bắc quốc khẽ thở dài tinh thần càng ngày càng tệ.

Sáng hôm sau binh lính Bắc quốc chia nhau thành từng đoàn lớn đi ra bên ngoài lùng xục tìm kiếm, vừa tìm quân lính của Việt Vương vừa tìm thức ăn bổ xung.

Một toán lính mười người cầm đao kiếm dò dẫm đi trong rừng, tên lính đi cuối cùng tự nghiên lại nhăn mặt nói.

" Các người chờ ta một chút ta đi giải quyết."

" Nhanh lên, ngươi suốt ngày đau bụng, cái mùi của ngươi lan ra khắp cả quân doanh kinh chết đi được, tránh xa chúng ta ra."

Tên lính nhăn nhó ôm bụng bước đi những bước khó khăn tìm một bụi rậm bắt đầu cởi quần, A Minh đang núp trong bụi cỏ nghe tiếng động thì giật mình ló cái đầu ra nhìn, vẻ mặt tự nhiên tái mét răng nghiến ken két vào nhau.

" A ĐM con chó này, mày chết với bố rồi !"

Câu chửi này là A Minh được Trần Quốc Hưng chỉ dạy cho, là một câu chửi bậy có văn hoá, A Minh nghe cũng xuôi xuôi tai liền lấy làm tiêu chí của mình khi tức giận, tên lính này là tên lính trinh sát lần trước xả đạn ngay chỗ A Minh, cái mùi kinh khủng ấy nó trở thành nối ám ảnh của A Minh, lần này lại một lần nữa gặp lại A Minh khoé miệng khẽ giật giật, trong tay lấy ra ám khí nhỏ vận Dương Lực phóng đi về hướng tên lính còn đang chuẩn bị xả.

" Ư."

Tên lính kêu lên một tiếng nhỏ rồi từ từ cắm đầu xuống đất, mông chổng lên trời chết một cách nhẹ nhàng.

A Minh nhìn quả mông trắng muốt của tên lính đã chết ánh mắt loé lên, miệng nhếch mép.

" Chỉ có thể trách các ngươi !"

Rồi rời khởi chỗ ẩn nấp tìm kiếm những tên lính còn lại, một lúc sau những bóng người xuất hiện nhìn những cái xác nằm ở dưới đất, sau đó liền biến mất hoà vào trong rừng cây rậm rạp.

Quân lính Bắc quốc càng hốt hoảng khi tiến vào rừng thành từng top nhưng vẫn bị giết một cách nhẹ nhàng, đột nhiên từ trong bụi cỏ chui ra một người đâm cho ngươi một nhát thì muốn tránh thoát cũng không dễ dàng, tiến vào rừng cây quân lính Bắc quốc không khác gì mấy con cừu nhỏ mặc sức cho đám sói săn giết, quân Bắc quốc không giỏi chiến đấu trong hoàn cảnh rừng núi dù sao thì Bắc quốc cũng chủ yếu là đồng bằng rộng lớn ít rừng núi.

Đến tối lại tiếp tục là những lần tập kích nhỏ lẻ vào thành Kim Lăng, khiến cho quân lính Bắc quốc lại một phen kinh hồn.

Ba ngày trôi qua cứ đều đặn như vậy thỉnh thoảng còn có những viên đại bác nổ tung làm cho quân lính Bắc quốc trong tình trạng căng thẳng mệt mỏi, ba ngày sau không chỉ là tấn công vào ban đêm nữa kể cả ban ngày cũng có những cuộc tập kích ồ ạt vào trong thành, tinh thần quân sĩ Bắc quốc càng ngày càng sa sút, mắt ai cũng vằn lên những tia máu đỏ, quầng mắt thâm đen vì mất ngủ.

Lúc này Trần Quốc Hưng nhìn bầu trời đen sì chuẩn bị mưu lớn thì lông mày hơi nhăn lại lẩm bẩm.

" Cơn mưu này sẽ cuốn sạch tám mươi vạn đại quân của Bắc quốc."

Một canh giờ sau tiếng kèn chiến vang lên.

" Uuuuuu..."

Năm mươi vạn đại quân Việt Vương đã đứng đầy trước cửa thành Kim Lăng, Trần Quốc Hưng cùng Lý Chiêu mặc giáp phục màu đen cưỡi hắc mã đứng đầu.

Trần Quốc Hưng cảm thấy máu huyết lúc này của mình đang xôi xục, lúc còn ở Địa Cầu nghe lại những trận chiến hào hùng của dân tộc, hắn đã có một có cảm giác muốn xuyên không trở về để tham gia những trận chiến ấy, muốn cống hiến xương máu của mình để bảo vệ đất nước, ngay lúc này đây nơi mà hắn coi như là quê hương thứ hai của mình, hắn đang đứng trước tám mươi vạn quân địch, một cố chiến ý lớn nhất từ trước đến giờ dâng lên trong lòng hắn.

" Bắn Pháo."

Việt Vương Lý Chiêu phất tay hạ lệnh, mười họng pháo Gao Ô nhả đạn về phía cổng thành Kim Lăng.

" BÙM BÙM BÙM."

Những tiếng nổ lớn vang vọng khắp nơi, chẳng mấy mà cổng thành Kim Lăng đã trở thành một đống đổ vỡ, đại quân Bắc quốc không còn cố thủ trong thành nữa mà bắt đầu tiến ra, mảnh đất rộng lớn ở trước cổng thành Kim Lăng lúc này đã chật kín 130 vạn quân của cả hai bên.

Trần Quốc Hưng vẻ mặt nghiêm túc rút kiếm bên hông ra dơ lên trời hô vang.

" Đại Việt Mãi Mãi Trường Tồn."

" Đại Việt Mãi Mãi Trường Tồn."

Năm mươi vạn đại quân sĩ khí dâng cao đồng loạt dơ vũ khí lên trời hô vang, Trần Quốc Hưng cười lớn.

" Giết sạch quân xâm lược, giết cho lưu danh sử sách, giết cho tương lai con cháu chúng ta no đủ."

" GIẾT."

Sau tiếng hô giết của hắn năm mươi vạn đại quân đều xông lên, Trần Quốc Hưng chỉ khẽ thở dài nhìn những người xông lên tiến đầu, những kẻ xông lên đầu tiên đa phần đều sẽ trở thành những cái tên trên bia liệt sĩ, còn anh hùng sẽ là những người ở phía sau còn sống sót.

Trần Quốc Hưng cũng thúc ngựa cùng các vị tướng khác xông lên, A Ngốc ở ngay bên cạnh hắn cùng xông lên...

Tiếng vũ khí, tiếng kêu thảm vang vọng hoà vào nhau tạo nên một tràng cảnh hỗn loạn, mưu từ trên trời bắt đầu rơi xuống hòa tan những giọt máu đỏ đã chảy trên đất...

Trần Quốc Hưng kiếm trong tay không ngừng vung lên, một nhát một người ngã xuống, máu đỏ đã bắn lên cả bộ giác màu đen, rồi theo những hạt mưu rơi xuống nền đất, A Ngốc bên cạnh Trần Quốc Hưng đã nhảy xuống ngựa, gậy sắt trong tay đánh thẳng vào những con ngựa mà tướng quân Bắc quốc đang cưỡi, hất tung cả người cả ngựa lên trên trời rồi rơi xuống bồi thêm một gậy.

Trần Quốc Hưng nhìn mà cũng hết hồn, đám quân lính Bắc quốc cũng không có mấy kẻ dám xông vào A Ngốc, hắn yên tâm tiếp tục chém giết quân địch, cả chiến trường lâm vào giằng có, người ngã xuống như dạ, mùi máu huyết lần ra khắp nơi.

Truyện được đăng chính thức tại Vtruyen.com những wep khác là copy, mong độc giả qua Vtruyen ủng hộ tác.