Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 213: Tính Xấu




Trần Quốc Hưng lúc này đang kiểm soát luồng lôi điện đang chạy loạn trong người mình, hắn không ngờ vừa mới bay lên cao đã có lôi điện thình lình đánh trúng làm hắn ngay cả phòng bị cũng không kịp liền ăn chọn một đạo lôi điện liền gãy cánh luôn, lôi điện lúc này đang tàn phá cơ thể Trần Quốc Hưng, hắn vận chuyển Lôi Quyết hấp thụ một phần lôi điện còn lại dùng lôi điện để tu luyện Tam Sinh Thể.

Khi đã hoàn toàn luyện hoá xong hắn mới từ từ mở mắt vùng dậy, thấy bản thân đang nằm trên bãi cát hắn xoa xoa cằm rồi lại ngẩng đầu lên bầu trời, lôi điện tu luyện ở nơi này không hề thiếu hắn tha hồ mà hấp thu rồi, Lôi Quyết đột phá tầng thứ hai sẽ biến lôi điện thành những giọt lôi dịch tương tự như linh nguyên, hắn lại có thêm một loại năng lượng khác dùng để làm quân bài ẩn của mình, hắn trầm ngâm suy tư dốt cuộc bản thân hắn có Linh Căn thuộc tính là gì chính bản thân hắn cũng không hề biết được, lúc nào rảnh rỗi hắn thử tu luyện công pháp thuộc tính xem sao.

Liếc mắt thấy Dao Mộng Huyên vẫn đập đá ở phía giữa đảo, hắn bĩu môi rồi tế ra Linh Tước Kiếm bay thẳng lên trời.

" Đoành Đoành Đoành."

Những tiếng nổ tung vang lên Trần Quốc Hưng lại rơi như sao rụng xuống dưới biển, Dao Mộng Huyên mày liễu nhíu lại, Trần Quốc Hưng này quả nhiên là quỷ dị, ăn đau khổ mà vẫn không sợ, Dao Mộng Huyên liền mặc kệ Trần Quốc Hưng tiếp tục đục đẽo tảng đá lớn một cách chậm rãi.

Trần Quốc Hưng rơi xong lại bay lên, xong lại rơi, vòng tuần hoàn cứ như vậy diễn ra, đến khi trời tối hắn mới cùng Dao Mộng Huyên trò chuyện, hắn đem không ít tác phẩm văn học mạng nổi tiếng ở Địa Cầu mà hắn từng đọc kể cho Dao Mộng Huyên, đầu độc không ít các từ ngữ bậy bạ vào trong đầu Dao Mộng Huyên, kể từ truyện cười cho tới những câu chuyện bi thương, dần dần hai người cũng đã thân nhau hơn, mỗi khi hắn kể chuyện bậy bạ là bị Dao Mộng Huyên khinh bỉ nói hắn thô tục nhưng vẫn bó gối chăm chú lắng nghe làm hắn cũng chỉ bĩu môi lẩm bẩm.

" Con nai vàng ngơ ngác, đạp chết bác thợ săn."

Thỉnh thoảng hắn còn cùng Dao Mộng Huyên hoà tấu những bản nhạc bằng đàn tranh và sáo ngọc, thời gian cứ như vậy trôi qua một tháng, tảng đá lớn hắn thấy Dao Mộng Huyên điêu khắc cũng đã xong liền cảm giác được Dao Mộng Huyên sẽ rời đi.

Một buổi hoàng hôn hắn đang ngồi ngắm cảnh thì một thanh kiếm lạnh lẽo đè lên cổ làm hắn giật thót cả mình vội là lên oai oái.

" Dao Mộng Huyên, cô định làm cái gì đấy ?"

Dao Mộng Huyên thu kiếm lại ngồi phịch xuống cạnh hắn, đôi mắt đẹp nhìn hắn chằm chằm nói.

" Ngươi có tình cảm với ta hay không ?"

Trần Quốc Hưng trợn mắt, nói sao bây giờ nhỉ gái đẹp thì thằng nào chẳng thích, nhưng mà nói là thích thì không khéo bị giết cũng nên, cái tình tiết này nó quen lắm, công pháp tu luyện là trảm tình kiếp của Dao Mộng Huyên này có vẻ quái dị, nếu chẳng may mà hắn bị Dao Mộng Huyên giết thật thì bỏ mẹ.

" Ta có gia đình rồi, có thê tử có con rồi."

Đầu hắn nhanh chóng nảy số nói, hoa đẹp là hoa có độc chỉ có thể ngắm không thể sờ vào không là chết lúc nào không biết, nếu muốn sờ vào nhất định phải có bản lĩnh, nhưng hắn làm gì có cơ chứ, người ta là Kim Đan Đỉnh Phong hắn thì mới chỉ là một tên Trúc Cơ Sơ Kỳ, chênh lệch là quá lớn không thể nào bù đắp.

Dao Mộng Huyên trái tim tự nhiên đập chệch một nhịp, nàng vẻ mặt lạnh nhạt nói.

" Ngươi là người đàn ông đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của ta."

Trần Quốc Hưng há hốc cả mồm, không phải chứ chẳng lẽ là bắt hắn chịu trách nghiệm.

" Ta móc mắt ngươi ra để ngươi không thể nhìn thêm được nữa."

Trần Quốc Hưng đưa tay lên chắp tay niệm một câu phật hiệu.

" Thí chủ, da thịt cuối cùng vẫn chỉ là cái bẫy của luân hồi, đối với ta thí chủ chẳng khác nào một túi da thịt bình thường."

Dao Mộng Huyên hừ lạnh kiếm trong tay loé lên, Trần Quốc Hưng lập tức bị chém sạch tóc trên đầu không còn lấy một sợi, rồi Dao Mộng Huyên túm lấy hắn đánh một trận nhừ tử, làm Trần Quốc Hưng ôm đầu mà tử thủ, trong lòng cảm thán không thôi nghệ thuật thả thính là một nghệ thuật đòi hỏi phải có thân thể tốt để trong những trường hợp bị ăn đánh mà vẫn anh dũng hiên ngang không gục ngã bỏ mạng.

Đánh một lúc lâu Dao Mộng Huyên mới ném Trần Quốc Hưng qua một bên ngồi phịch xuống đất ôm gối nhìn về phía biển.

Trần Quốc Hưng ôm đầu từ từ đứng dậy, khẽ phủi phủi quần áo trên người nở một nụ cười trắng sáng đi lại ngồi xuống cạnh Dao Mộng Huyên cùng nhìn về biển, một lúc lâu rồi nói.

" Trảm tình không có nghĩa là giết người, mà là trảm đi tình cảm trong lòng mình, phải trảm cái tình cảm của bản thân chứ cô giết ta cũng không phải là biện pháp hay."

Nói ra những lời này hắn có chút xấu hổ trong lòng, vai diễn này hắn có vẻ làm quá tốt rồi, khi nghe Dao Mộng Huyên nói những lời khó hiểu lúc đầu với chỉ số IQ 1000/200 của hắn đã nảy số tính toán một phen quyết định giúp Dao Mộng Huyên một phen vậy, hắn quả nhiên là cao cả mà, hắn cảm thán không thôi ( uệ ).

Bất quá tán tỉnh mỹ nữ cũng là chuyện rất thú vị, tình cảm của đàn ông là nhìn bằng mắt của con gái là nghe bằng tại, tình yêu đôi khi là một thứ vi diệu nhưng có lúc lại chỉ là một công cụ để hai con người xa lạ đạt được mục đích của mình, hắn cũng cảm thấy bản thân hắn có chút gì đó xấu xa, nhưng mà thôi cũng chỉ đành mặc kệ, lòng tốt đôi khi phải trả giá bằng cả tính mạng, tốt vừa thôi.

" Sáng mai ta sẽ rời đi."

Dao Mộng Huyên vẻ mặt như tìm được lối đi liền mỉm cười nói. Trần Quốc Hưng xoa xoa tay vào nhau cười nhăn nhở.

" Trước khi rời đi thì cho ta phương hướng của tu chân giới được không ?"

Dao Mộng Huyên gật đầu nói.

" Ngươi cứ đi thẳng về phương Bắc sẽ đến nơi."

Trần Quốc Hưng gật gù, đến thì chắc chắn là đến rồi nhưng khoảng cách chắc rất xa, nhưng hắn cũng không muốn hỏi nhiều nữa, mà lặng lặng ngồi ngắm hoàng hôn.

Một lúc sau vai trái của hắn bị Dao Mộng Huyên gục đầu vào, hắn cũng chỉ khẽ cảm thán trong lòng cũng không phản ứng gì cả.

" Lúc đầu ta tưởng ngươi sẽ giống với những nam nhân khác! Nhưng ngươi là một tên rất quái dị."

Trần Quốc Hưng cạn lời không biết phải nói gì, chẳng lẽ nói hắn đã từng đọc qua cuốn tâm lý học, đã bắt bài được dạng người như Dao Mộng Huyên, có đánh chết hắn cũng không có nói ra.

" Nhưng ta đã lầm, ngươi thật ra còn là một tên xấu xa hơn đám nam nhân khác rất nhiều."

Trần Quốc Hưng như bị người ta ném từ trên cao xuống đất vậy, cũng chỉ biết gãi mũi, im lặng là vàng trong thời điểm quan trọng không nên nóng đầu mà làm liều.

" Ta thật sự muốn móc tim của ngươi ra xem nó đen tới nhường nào."

Dao Mộng Huyên thấy hắn im lặng thì ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ chờ mong hỏi.

" Ta muốn biết ngươi thật sự có tình cảm với ta hay không ?"

Trần Quốc Hưng lúc này biết im lặng là không được, nói dối làm gì nữa cứ nói toạc ra cho nhanh.

" Có."

Dao Mộng Huyên bĩu môi tay ngọc đưa lên kéo mặt hắn quay lại nhìn đối diện mới mình.

" Ngươi nói lại ta nghe ?"

Trần Quốc Hưng hít một hơi sâu rồi há miệng nói.

" Dĩ Nhiên Là Không Rồi !"

" Ta Giết Ngươi."

Dao Mộng Huyên đứng dậy rút kiếm Trần Quốc Hưng liền vắt chân lên cổ bỏ chạy, nhưng chỉ sau một lúc hắn bị đánh cho gẫy mất mấy cái xương ngực đau đến mức nhe răng ra, Dao Mộng Huyên hừ lạnh ném hắn đi rồi trở về căn nhà lá, nhìn theo bóng lưng của Dao Mộng Huyên Trần Quốc Hưng chỉ khẽ nuốt nước bọt lẩm bẩm.

" Hào quang nhân vật chính nó phải sáng hơn sao, hazzz..."