Lấy được sáu viên yêu đan của Hỗn Thế Hầu vậy là hắn chỉ cần thu thập ba viên yêu đan của Xà Hoa Tinh cùng với ba gốc linh thảo cấp ba Ma Yêu Dược Đằng nữa là đủ, chạy nhảy tìm kiếm một hồi liền phát hiện ra thêm một con Hoa Xà Tinh đang nằm phơi dái trên một dải đất trống, Trần Quốc Hưng liền móc đao ra cẩn thận ẩn nấp rình mò tiến gần lại chỗ Xà Hoa Tinh, nhẹ nhàng từng bước như quân ăn trộm.
“ Xoạt.”
Một tiếng động vang lên con Xà Hoa Tinh liền mở đôi mắt đen của mình nhìn về phía Trần Quốc Hưng, cái lưỡi đỏ thò ra thụt vào, Trần Quốc Hưng lúc này trợn trừng mắt nhìn về một hướng, bên đó là hai thiếu nữ xinh đẹp mặc trên người trang phục của Thái Hư Môn, tiếng động vừa phát ra là của hai người ám toán Trần Quốc Hưng bằng một viên đá nhỏ.
“ Vút...vèo...ầm...”
Trần Quốc Hưng trong lòng lộp bộp một tiếng, không ngờ có người ở ngay cạnh mà hắn không phát hiện ra, quả nhiên thế giới rộng lớn không thiếu người tài, còn đang mải ngơ ngác vẫn đứng như quân ăn trộm bị băt gian thì một cái đuôi lớn lao tới đánh văng Trần Quốc Hưng.
“ Hừ, ma đạo chết đi.”
Một thiếu nữ có gương mặt tròn lên tiếng khi thấy Trần Quốc Hưng bị đuôi Xà Hoa Tinh đập chúng liền vỗ vỗ tay, thiếu nữ còn lại gương mặt xinh đẹp tóc dài được búi cao cài thêm một cây trâm ngọc màu vàng nhạt càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp, khóe miệng cũng nở một nụ cười trong tay vẫn tung tung một hòn đá.
“ Chúng ta làm thịt tên ma đạo này Hiểu Như sư muội.”
“ Tô Tuyết sư tỷ, ta lên trước hay tỷ lên trước đây?”
Thiếu nữ mặt tròn hai tay xoa xoa vào nhau điệu bộ thích thú lên tiếng, thiếu nữ được gọi là Tô Tuyết lấy ra hai thanh phi kiếm từ trong túi trữ vật hất mặt nói.
“ Chúng ta cùng lên.”
Thiếu nữ mặt tròn khẽ gật đầu liền lấy ra một cây chùy đen, cái đầu chùy hình tròn to như cái đầu con trâu mộng vậy, khẽ vung vung vài vòng rồi cả hai người cùng lao tới chỗ Trần Quốc Hưng, con Xà Mộng Tinh thấy hai nhân loại xông tới cũng ngửa cổ hét lên.
“ Ríttttt.”
“ Câm Miệng.”
Thiếu nữ có gương mặt tròn đã xuất hiện trên đầu con Xà Hoa Tinh một chùy đập xuống.
“ Đùng.”
Cái đầu Xà Hoa Tinh bị một chùy của thiếu nữ mặt tròn đánh chúng liền cắm xuống đất, thân thể cựa cựa vài cái rồi im bặt hiển nhiên là chết tốt sau một chùy, thiếu nữ mặt tròn hừ lạnh rồi vác chùy đuổi theo Tô Tuyết ở phía trước.
“ Con mợ nó, có một ngày mình lại bị kẻ khác chơi một vố, cái này là quả báo sao ?”
Trần Quốc Hưng chui ra từ một cái lỗ trên một thân cây cổ thụ, còn đang nghi ngờ có phải dạo gần đây hắn làm nhiều chuyện xấu nên ông trời trừng phạt hay không thì hai bóng kiếm cắt ngang cổ hắn, Trần Quốc Hưng cúi thụp người ngồi xổm xuống.
“ Xẹt.”
Thân cây cổ thủ phía sau bị phi kiếm chém đứt, từ từ đổ xuống về phía sau, Trần Quốc Hưng không có ngồi im một chỗ mà đã lăn người cách đó được ba mét.
“ Ầm.”
Một cái hố đất bán kính ba mét xuất hiện, đất má bay mù mịt, Trần Quốc Hưng hắn còn tí nữa trượt chân rơi xuống cái hố đất cũng phải sâu đến hai mét, đứng ở mép hố nheo mắt nhìn xem dốt cuộc là cái gì nó tạo ra cái hố thì thấy một cây tiết chùy màu đen sì, quanh thân búa còn tỏa ra lôi điện xanh lập lòe.
“ Ý, họ hàng hang hốc nhà thần sấm Thor à.”
Trần Quốc Hưng nhảy lên ngọn một cây cao cách đó không xa chắp tay sau đít điệu bộ lạnh nhạt, dường như chuyện vừa mới bị tập kích chả ảnh hưởng gì tới hắn.
“ Ma đạo tu vi không tầm thường.”
Thiếu nữ mặt tròn một tay xách trùy khẽ nhăn mặt lên tiếng, Tô Tuyết cũng nắm trong tay hai thanh phi kiếm một đỏ một xanh nhìn rất hoa lệ cũng nhíu mày, lúc đầu cả hai người ra tay là vì thấy điệu bộ rón rén định đánh lén Xà Hoa Tinh thầm đoán tu vi của tên ma đạo này không cao liền quyết định ra tay trừ ma vệ đạo, nhưng chỉ sau hai chiêu hai người liền cẩn thận đánh giá lại tên ma đạo.
“ Haha...hai đứa nhóc con dám ám toán cả ta, lão phu hôm nay làm thịt hai ngươi.”
Trần Quốc Hưng ngửa cổ cười lớn đưa tay lên vuốt vuốt vài sợi râu đen dưới cằm, điệu bộ ma đạo ngạo mạn không sai.
“ Làm trò, hừ.”
Thiếu nữ mặt tròn hừ lạnh một tiếng, phía sau lưng mọc ra một đôi cánh mờ ảo như một đôi cánh bướm, đôi cánh khẽ đập một cái thiếu nữ mặt tròn đã xuất hiện trước mặt Trần Quốc Hưng thiết chùy trong tay đập thẳng vào mặt Trần Quốc Hưng, hắn lúc này khi phát hiện thiết chùy đen sì tự nhiên xuất hiện trước mặt thì hết hồn, còn đang cười phớ lớ nụ cười trên miệng cứng lại khi thiết chùy đập thẳng vào mặt, trong lòng Trần Quốc Hưng chỉ là những dấu chấm hỏi, thiết chùy lại chui từ đâu ra mà hắn chẳng kịp phát hiện.
“ Đùng...vèo...ầm...ầm...”
Một chuỗi âm thanh vang vọng cùng một thân thể bay đi vèo vèo trên quỹ đạo một đường thẳng, đất đá cây cối trên đường thân thể kia bay đi bị cày sới phá hủy, cho đến khi lực đạo của một chùy kia hết Trần Quốc Hưng điệu bộ thê thảm mới dừng lại, nằm úp sấp trên đất dang tứ chi sang hai bên, đầu thì cắm vào trong đất cày sới một đường dài đến cả mấy trăm mét đất đá, một lúc sau Trần Quốc Hưng mời ngồi dậy đưa tay nhổ cái đầu mình ra khỏi mặt đất.
“ Phè...phè...”
Trần Quốc Hưng há miệng phun đống đất trong mồm ra, lúc này gương mặt một bên của hắn đã sưng vù tím bầm to gấp đôi bên còn lại, hai lỗ mũi chảy ra hai dòng máu đỏ.
“ Gặp ma rồi.”
Trần Quốc Hưng quay đầu nhìn về phía sau mặt mũi tái mét, hắn vẫn để ý tới xung quanh vậy mà lại chẳng thấy bóng dáng của hai người kia động, thế mà chỉ chớp mắt một cái hắn đã bị người ta đập cho một chùy vào mặt, chuyện này mà chuyền ra ngoài hắn còn mặt mũi nào mà ngẩng mặt nhìn đời, người ta thì bách chiến bách thắng chưa bao giờ chịu thiệt một đường đi tới đỉnh cao, vậy mà hắn lại suốt ngày gặp chuyện, nào là bị người ta hãm hiếp thái bổ, nào là bị người ta khinh dễ, bây giờ lại còn bị người ta hành hạ một chùy đập vào mặt, đây có khác gì đem mặt mũi của hắn hủy hết hay không, Trần Quốc Hưng thở dài một cái lẩm bẩm.
“ Phụ nữ đôi lúc không dành để yêu thương.”
Tô Tuyết cùng Hiểu Như nhanh chóng bay qua bên này, thấy Trần Quốc Hưng bộ dạng có chút khó coi nhưng vẫn sống nhăn răng sau một chùy mười thành sức mạnh của Hiểu Như, làm cả hai thiếu nữ trong lòng khiếp sợ, Tô Tuyết truyền âm cho Hiểu Như đang nghi ngờ nhìn vào cây chùy của mình.
“ Hiểu Như sư muội, liệu hắn có phải là Kim Đan Đỉnh Phong, lần này chúng ta đá phải thiết bản rồi.”
Gương mặt tròn của Hiểu Như cũng run lên, truyền âm trả lời Tô Tuyết.
“ Sư tỷ, ta nghĩ chúng ta nên chạy, hình như tên kia đang cố ý giả vờ.”
“ Ta cũng nghĩ như muội.”
Cả hai người còn đang nói chuyện Trần Quốc Hưng đã động, Lôi Phong Thiểm Bộ được hắn thi triển hết công suất, một tia sáng xanh cùng một luồng gió chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hai người thiếu nữ, trên môi Trần Quốc Hưng là một nụ cười ác độc.
“ Hai em gái làm anh bực mình rồi nhé, anh lột sạch hai em.”
Trần Quốc Hưng tung một quyền ảnh về hướng thiếu nữ mặt tròn, sau đó trực tiếp vung nắm đấm đánh tới thiếu nữ còn lại.
“ Hừ.”
Tô Tuyết dơ hai thanh kiếm chém tới nắm đấm của Trần Quốc Hưng, trong lòng Tô Tuyết khẳng định nhục thể của đối phương không thể chống lại Thủy Hỏa Song Kiếm của nàng, đối phương nhất định phải thu chiêu.
“ Ầm.”
Nhưng khi quyền đầu của Trần Quốc Hưng thật sự va chạm với hai thanh phi kiếm, Tô Tuyết mới cảm nhận được nhục thể cường đại của đối phương, một luồng man lực cực lớn chuyền từ thân kiếm trở về cổ tay, sau đó Tô Tuyết cảm giác bản thân đứng không vứng liền cả người bị đánh bay về sau.
Ở bên kia quyền ảnh của Trần Quốc Hưng va chạm với thiết chùy của Hiểu Như hai bên không phân thắng bại, Trần Quốc Hưng khiếp sợ về sức lực cơ thể của thiếu nữ này, trong lòng liền động lấy ra tám lá trận kỳ đủ màu sắc ném ra tám phương hướng, tay kết ấn thoăn thoắt miệng hô.
“ Bát Phương Trận Kỳ Khởi.”
Tám lá trận kỳ tỏa ra một luồng ánh sáng vàng nhạt liên kết với nhau tạo thành một kết giới phong bế khu vực mười dặm xung quanh ( một dặm sấp sỉ bằng 1,6 km, mọi người dễ tưởng tượng) thi triển trận pháp cần tiêu tốn linh thạch duy trì nhưng hắn làm gì thiếu linh thạch đâu, tuy giàu không bằng ai, nhưng cũng thuộc dạng giàu không ai bằng, nên cứ vung tay tiêu sài.
“ Muốn chạy cũng muộn rồi nhé hai em, quả này thì chết với anh hahaha...”