Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 334: Chọn Đồ




Ba người đi theo lối đi dẫn tới kiếm các mất một lúc liền tới nơi, một hang động lớn chứa đầy những thanh kiếm được để ở khắp nơi, đếm sơ sơ nơi này cũng có đền hơn vạn thanh kiếm đủ thể loại to nhỏ màu sắc, bất quá những thanh kiếm này như đang ngủ say không có một tia động tĩnh.

“ Ta đi chọn kiếm.”

Hạ Ngô nói rồi liền tự mình đi chọn một vòng quang kiếm các, Nam Tư Uyển cũng là như vậy, Trần Quốc Hưng không biết hai người định lựa chọn kiếm kiểu gì nhưng hắn thì chẳng muốn mất nhiều thời gian liền mở lên Thiên Nhãn nhìn một vòng, quét mắt nhìn mấy thanh kiếm linh khí cực phẩm có ánh sáng tỏa ra hơn những thanh kiếm khác liền đi tới chọn một thanh kiếm có lưỡi kiếm lớn bằng hai ngón tay, có màu xanh lam, chuôi kiếm hình một con chim gì đó được khắc họa làm chuôi, nhìn qua thì thấy thanh kiếm này nổi bật nhất trong đám kiếm linh khí cực phẩm khác, nơi này cũng không phải toàn bộ đều là linh khí cực phẩm, có rất nhiều thượng phẩm số ít chỉ tầm ngàn thanh mới là cực phẩm linh khí mà thôi, khí tức dường như bị phong ấn thì phải, đây cũng có lẽ là cho đệ tử đến chọn lựa đen thì chọn phải đồ không phải là thứ tốt nhất, tông môn quả nhiên vẫn là tiếc đồ tốt.

Trọn xong kiếm nhìn hai người kia vẫn mò mẫm Trần Quốc Hưng không quấy rầy hai người lựa chọn mà rời đi, hắn còn phải chọn thêm hai món nữa cứ tốn thời gian ở đây mà không chọn hết giờ ra ngoài chẳng lấy được thêm cái gì thì quá lỗ.

Đi một lúc liền đến một chỗ hỗn tạp để đủ thể loại linh tinh từ quặng nguyên liệu, đến mấy càng cây khô, các loại đá tạp vật đủ thể loại, dùng Thiên Nhãn quét một lượt hắn liền lấy ra một khối nguyên liệu to bằng cả một con trâu, khối nguyên liệu này trong đám tạp vật chỉ là đồ tốt loại hai, còn thứ tốt nhất hắn cũng không có lấy, bởi vì lớ ngớ lấy đi cái tốt nhất người ta nghi ngờ hắn mất, hắn cứ cảm giác nhất định có người đang dõi theo tất cả cử động của hắn, nếu bây giờ mà khắc ấn kí của Thiên Địa Ấn lên nhất định sẽ bị đối phương phát hiện, lúc đồ vật bị khắc ấn kí mà bị mất hắn chắc chắn sẽ là đối tượng đầu tiên bị người ta nghi ngờ, quả nhiên đau đầu thật không biết làm kiểu gì cho người ta đỡ nghi ngờ đây, nghĩ một lúc hắn liền quyết định cắn răng làm.

“ Không biết bao giờ mới có thể tới chọn đồ lần nữa, hazzz ta phải đánh dấu tất cả những món đồ yêu thích để những kẻ khác biết đường mà để lại cho ta.”

Trần Quốc Hưng lấy ra cây bút lông rồi chấm chấm nước bọt của mình viết lên mặt những đồ vật mấy chữ loằng nhoằng “ đồ vật của Tiêu Hạo gia gia đánh dấu, kẻ nào dám lấy ta chặt tiểu đệ đệ của kẻ đó.” Sau đó liền khắc ấn kí của Thiên Địa Ấn lên, làm xong liền cười thoải mái, tiếp tục chọn những đồ tốt làm một cách nhất hết sức có thể, ở trong hư không một lão giả mở mắt nhìn tên đệ tử đang vẽ vời lên những món đồ, ánh mắt lóe lên vẻ khinh thường.

“ Tên tiểu tử tham lam, còn đánh dấu cả đồ vật chờ lần sau tới lấy đi, ngươi liệu có thể mấy lần đến đây, hừ.”

Nhìn những chữ viết cùng hình vẽ kì quái cũng không có gì đặc biệt khác thường, lão già liền nhắm mắt lại không để ý thêm, Trần Quốc Hưng thấy không có gì phát sinh lá gan liền lớn hơn cứ chọn cái nào tốt liền dánh dấu, tốc độ càng ngày càng nhanh bởi thời gian của hắn không có nhiều chỉ có ba canh giờ.

“ Ơ.”

Khi viết lên một tảng đá màu đen có chút tròn tròn, thì Trần Quốc Hưng cảm giác thấy có một cố khí tức quen thuộc, hắn nghĩ mãi không ra là cố khí tức này đã thấy ở đâu rồi, nghĩ không ra hắn liền thu lấy tảng đá đen bằng người mình, dù sao hắn cũng chẳng biết chọn cái gì liền lấy thêm một hòn đá đen kì dị cũng không sao, Thiên Nhãn cũng không nhìn ra điểm bất thường của hòn đá đen, sau đó lượn một vòng tay vẽ liên tục, món đồ thứ ba hắn chọn là một thanh đao to lớn, lưỡi đao cong cong sắc bén lộ ra một màu tím nhạt, chuôi đao được khắc hoạt như một con rồng vậy, còn có cả hình thái cực âm dương ở lần chuôi dao nối với thân đao, hắn chọn thanh đao này chính là bởi hình thái cực âm dương này, bởi đây là lần đầu tiên ở thế giới xa lạ hắn nhìn thấy hình thái cực giống với ở Địa Cầu, chuôi đao này cũng chỉ là một thanh linh khí thượng phẩm mà thôi, cấp bậc cũng không phải là quá cao những cũng quá đủ với hắn rồi.

Hết ba canh giờ cả ba người liền bị đẩy ra khỏi bảo khố xuất hiện trước cửa ngôi nhà gỗ, Phạm lão thần thức lập tức bao phủ lấy ba người trong vài giây liền gật đầu rồi nói.

“ Trở về thôi.”

Sau đó cả bốn người lại lên thuyền chèo trở về, hắn cũng không có hỏi hai người kia đã chọn được gì mà suy tư trong đầu bản thân lúc nào nên thu đồ vật mà đã được khắc dấu Thiên Địa Ấn, khoảng cách chỉ có trăm dặm mới có thể thu đồ, còn cái hồ nước mà bọn họ đang đi này liệu có tính khoảng cách hay không nữa, nếu tính thì khoảng cách trăm dặm liền mất đi hiệu lực, hiện tại muốn thu nhưng lại sợ bị người trông coi bảo khố phát hiện, còn ra ngoài không thu được liền mất công vẽ vời, thở dài một cái chờ đợi đến khi ra ngoài liền thử vậy, nếu không được liền tìm cách khác, hắn không tin mình không lấy đươc sạch bảo khố Cửu Đầu Giáo, hắn còn phải về nghiên cứu kĩ lại âm mưu cướp đoạt bảo khố một lần nữa một cách hoàn thiện hơn, hắn nhiều lúc cũng cảm thán cái đầu mình mà thông minh hơn một chút nữa thì tốt, nhiều việc sẽ nghĩ thông thoáng một cách nhanh hơn nhiều, bất quá vẫn là phải từ từ cải thiện cái đầu của mình, tinh thần mạnh lên chắc chắc cái đầu sẽ thoáng hơn rất nhiều.

Đi ra bên ngoài ai liền trở về chỗ của người đấy, chuẩn bị cho một tháng sau lên đường đến Hoang Sơn Cổ Miếu, Trần Quốc Hưng trở về động phủ liền đưa cho Tống Như Ngọc thanh phi kiếm màu lam.

“ Ca ca tốt nhất trên đời.”

Tống Như Ngọc nhận lấy phi kiếm liền vui vẻ nhảy tưng tưng, Trần Quốc Hưng bật cười vì tiểu muội muội này, sau đó để cho Tống Như Ngọc luyện hóa phi kiếm ở trong động phủ, hắn chạy tới Tàng Thư Các của Cửu Đầu Giáo mở mang một chút kiến thức, đọc sách mang lại cho con người cả một bầu trời kiến thức quả nhiên không sai, Trần Quốc Hưng trong một tháng đọc đủ thể loại điển tịch, công pháp, ghi chép tới đủ thể loại Yêu Thú, linh thảo, dị bảo…

Hắn phát hiện một điều chính bản thân nhận được truyền thừa, nhưng các kiến thức tu luyện thật sự rất rộng, có những thứ mà bên trong truyền thừa đều không có, bất quá kiến thức bên trong truyền thừa hắn cảm nhận được sự khác biệt so với nhưng thứ công pháp ở trong Tàng Thư Các, thư tịch ở nơi này không đủ tinh như trong truyền thừa, công pháp tu luyện nó hoàn toàn thuộc đẳng cấp khác nhau, có lẽ truyền thừa tích lũy những thứ tốt nhất, còn công pháp ở đây toàn tạp nham không phải đồ tinh phẩm, nếu để so sánh là khập khiêng rất lớn.

“ Đệ tử Tiêu Hạo mau đến chủ phong tập chung.”

Từ lệnh bài bên hông phát ra âm thang làm Trần Quốc Hưng đang chìm trong đống thư tịch linh tinh bừng tỉnh, thời gian trôi nhanh thật mới đó đã đến ngày lên đường đi Hoang Sơn Cổ Miếu rồi.



— QUẢNG CÁO —