Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 5: Thiên nhãn mở, dị năng hiện






Đang ngồi thẫn thờ ngoài hiên nhà ngắm những giọt mưa đang rơi ngoài sân thì mắt hắn đảo tớt một khóm hoa hồng trồng ở góc sân, nhìn một lát trong mắt hắn nhìn thấy một điều kì lạ từ những bông hoa hồng tỏa ra một màu hồng phấn lan tỏa ra khắp nơi, hắn giật mình đưa hai tay lên dụi mắt rồi nhìn chằm chằm lại những bông hoa hồng, lần này trong mắt hắn hiện rõ một dải màu hồng nhạt đang lan tỏa khắp nơi một làn khói hồng bay tới phía hắn rồi mũi của hắn hít được mùi hương đặc trưng của hoa hồng, hắn lẩm nhẩm một mình, bây giờ tâm lí của hắn đã ổn định hơn rất nhiều rồi những truyện thần kì xảy ra liên tục hắn cũng quen dần.:lão thiên ơi...mình lại nhìn thấy hương hoa bay trong không khí Mồm hắn lúc này không còn mở to nữa chỉ liên tục hít từng ngụm khí lạnh, lão thiên quá ưu ái hắn rồi đã cho hắn trọng sinh còn có cả ánh mắt siêu quần vậy nhân sinh kiếp này hắn không tung hoành ngang dọc thì uổng công rồi. Hắn nhìn về phía bầu trời đang dần tối của buổi chiều muộn với ánh mắt vô cùng cảm kích, sau đó ổn định lại tâm tình hắn ba chân bốn cẳng chạy đi thử nhiệm liên tục, sau hơn 2 tiếng nhìn chằm chằm liên tục mắt của hắn đã tối xầm lại tinh thần mệt mỏi rã rời nhưng trên khoé miệng lại nở một nụ cười nhếch nhếch trông rất đểu giả, tổng kết của hắn không phải cái gì hắn cũng nhìn thấy được màu sắc, những vật sống có ánh sáng màu sắc yếu mạnh khác nhau sinh mệnh càng cao ánh sáng phát ra càng mạnh và ngược lại những thứ sắp chết ánh sáng màu sắc yếu dần những sinh mệnh chết thường phát ra ánh sáng màu đen hoặc xám những đồ vật như bàn ghế cục đá vvv..hay gọi là đồ vật chết không hề tỏa ra thứ gì, hắn cũng lén quan sát mẹ hắn nhưng khiến hắn thất vọng hắn không thu hoạch được gì chắc dị năng này không có tác dụng với con người, tạm quăng khỏi đầu những thứ vớ vẩn này hắn bò về giường mình để đi ngủ hắn đã quá mệt mỏi vì sử dụng nhiều năng lực. Hôm sau khi hắn thức dậy đã là gần chưa khi mẹ hắn gọi dậy ăn cơm nếu không gọi còn chả biết hắn ngủ đến bao giờ nữa : Cu dậy đi mày còn định ngủ đến bao giờ... tí đi vào ông ngoại chơi Khi hắn bước ra đến cửa nhà nhìn ra xa xa đập vào mắt hắn là vô vàn màu sắc bay loạn xạ làm hắn loạn hết cả đầu lên: ấy ấy có dị năng cũng đâu phải tốt đâu Hắn vội ngắm mắt lại niệm một câu thần chú vớ vẩn do hắn đột nhiên nghĩ ra : a đi đà phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc đừng để trẻ thơ nhìn bậy bạ.Sau đó hắn lén mở mắt ti hí ra nhìn thì đập vào mắt vẫn là đủ màu sắc vẫn bay loạn xạ hắn vội nhắm tịt mắt lại thầm nhủ trong đầu: cmn chẳng lẽ ta lại móc ra vứt đi bây giờ.Có vẻ như uy hiếp của hắn có tác dụng với đôi mắt, khi lần thứ hai mở ti hí đôi mắt thì ánh mắt của hắn đã bình thường trở lại hắn thở phù một hơi dài không đúng với lứa tuổi con nít như hiện tại của hắn.:Hazzz...nhân sinh vô thường mà.Đang cảm thán vạn phần mẹ hắn thấy hắn còn đang đứng ngơ ra ở cửa thì lớn tiếng quát : Hưng mày có nhanh lên không, tao lại quất cho mấy roi bây giờ.Các cụ xưa có câu “ yêu cho roi cho vọt “ ấy za nhưng có đứa con nít nào thích ăn roi vào đít đâu hắn cũng không ngoại lệ vội vài chạy đi đánh răng rửa mặt rồi vào ăn cơm. Nói về nơi hắn đang sống một chút hắn sinh ra và lớn lên tại mảnh đất 18 đời vua Hùng dựng nước, Phú Thọ đó ò ó o ( tác giả hơi sai đề ) ở một vùng núi Tây Bắc đại ngàn hùng vĩ bao la nơi mà biết bao nhiêu anh hùng sinh ra , nhà hắn thì ở một mình nơi cuối làng mẹ hắn làm ở đây tiện thể trông nom hoa màu, nhà ông ngoại hắn ở giữa làng cách nhà hắn khoảng 2 km ở cái thời đó thì vẫn chưa kéo điện cứ tối đến là nhà nào nhà nấy tối om chỉ có ánh đèn dầu le lói. ( lan man quá ) Khi ăn cơm trưa song xuôi hai mẹ con hắn đi vào nhà ông ngoại hắn mà hắn có lẽ là đứa cháu mà ông yêu quý nhất lí do chắc tại hắn quá đẹp trai hắc hắc, ông bà ngoại đẻ được 6 người con, 5 gái một trai, mẹ hắn là thứ 2, cậu út là người ở cùng ông bà ngoại, những người còn lại đều đi lấy chồng. Khi hắn lẽo đéo theo lưng mẹ hắn nhìn quanh khắp nơi để thử nhiệm dị năng hai mẹ con hắn gặp được một bác trai ở trong làng trong mắt hắn hiện lên một cảnh tượng người bác kia phát ra một luồng ánh sáng màu trắng không quá chói rồi chợt một hình ảnh khác chàn vào trong não, bác kia đang đi thì trượt chân ngã lăn ra đất hắn thốt lên : Mẹ chú kia bị ngã kìa.Mẹ hắn nhìn hắn khó hiểu rồi quay qua nhìn sang người kia đang đi bình thường chợt trượt chân ngã lăn ra đất mẹ hắn hết hồn chạy lại đỡ : Chú Châu có sao không thế đi đứng kiểu gì mà lại ngãChú châu mặt nhăn nhó do khi ngã dập mông thân mật với đất trả lời : Em không sao trượt chân thôi.Rồi đứng dậy cảm ơn mẹ hắn rồi đi tiếp vừa đi vừa xoa cái mông mồm lẩm nhẩm: Đen thế không biết.Mẹ hắn quay lại nhìn hắn với ánh mắt lạ lẫm hắn cũng đang ngớ người ra vì chuyện vừa xảy ra trong đầu suy nghĩ: Mình có thể thấy được vận mệnh tương lai của người khác.Chợt một cơn chóng mặt chuyền tới hắn lảo đảo ngã lăn ra đất, mẹ hắn lo lắng vội chạy lại bế hắn lên rồi cõng hắn về nhà ông ngoại.