Nhìn làn ánh sáng dìu dịu do dạ minh châu phát ra, tâm tư tôi mới thoắt đó đã quay trở lại mười lăm năm trước, nhớ tới tình cảnh khi mình, Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao lần đầu tiên tới núi Lương Vương. Những chuyện năm đó tới bây giờ vẫn còn hiện rõ ràng trước mắt, như thế vừa mới xảy ra hôm qua thôi vậy, tất thảy đều đã in sâu vào trong ký ức tôi.
Ngày hôm nay, sau mười lăm năm, chúng tôi lại một lần nữa tụ họp, lại một lần nữa tới núi Lương Vương, tất thảy mọi chuyện đều như mộng ảo, rất mực thần kỳ, rất không chân thực, nhưng lúc này đây, tôi quả thực vẫn đang ở trong cái hang này, các vết thương trên người không lúc nào không nhắc nhở tôi những việc ấy đều là sự thật.
Đúng thế, tôi đã rơi xuống khe nứt hình thành khi hang đá kia đổ sụp, sau đó thì nhanh chóng hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn mất đi tri giác, mãi đến lúc tỉnh lại mới phát hiện mình đã bị tách rời khỏi đội ngũ. Lúc này, chỉ còn lại một mình tôi trong thế giới lòng đất này, ngoài ra, khi đang tìm kiếm cửa ra, tôi còn gặp phải một con quái thú có vẻ ngoài giống cá sấu, nhưng kích thước thì to hơn cá sấu rất nhiều, cái miệng rộng như chậu máu của nó một khi há ra thì hoàn toàn có thể nuốt chửng tôi vào bụng. Nhưng hãy còn may, đôi mắt của nó không thể nhìn thấy gì.
Tôi thầm cảm thấy may mắn vì mình đã không rơi thẳng xuống nơi này, bằng không chỉ e tôi sớm đã phải vùi thây trong bụng con quái thú khổng lồ kia, hơn nữa còn chết trong lúc hôn mê bất tỉnh. Ngày sau đến địa phủ, nếu như Diêm Vương hỏi tôi có sao lại chết, chắc tôi đành trả lời là không biết thôi. Nhưng tôi bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, con quái thú đó đang nằm ngay bên cạnh cây cột đá mà tôi vừa mới trèo lên. Nó giống như một tay thợ săn vậy, lẳng lặng nằm rạp bên dưới chờ đợi thời cơ, và tôi chính là con mồi trong mắt nó.
Đáng tiếc anh gầy không có ở đây, bằng không dựa vào thân thủ của anh ta, lại cộng them thanh đao cổ chém sắt như bùn kia nữa, tôi tin rằng con quái thú trước mắt không thể gây ra sóng gió gì. Có điều ngẫm lại, khi phá giải pháp lực của tráp pha lê, anh gầy đã bị thương nặng, hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh, cho dù lúc này có ở bên cạnh tôi thì chỉ e cũng chẳng giúp gì được, huống hồ thanh đao cổ kia sớm đã bị tôi làm mất từ lúc nào chẳng hay.
Tôi xưa nay chưa từng một mình ở giữa một hang núi tối tăm như thế này, lúc nào bên cạnh tôi cũng đều có bè bạn, nhưng lúc này… Nghĩ đến đây, tôi không kìm được thở dài một tiếng, trong long trào dâng một nỗi bi ai khó tả, thứ tâm trạng ấy khiến tôi dần dần nảy sinh cảm giác tuyệt vọng đối với sinh mệnh.
Bây giờ ngẫm lại, tuy chúng tôi đã lấy được thứ mà mình chẳng thiết tha mong ước, nhưng như thế thì có ích gì đây? Chẳng rõ mọi người đã rơi vào tình cảnh thế nào, chưa biết chừng bọn họ đã bị chôn vùi trong hang đá phía trên, còn tôi mới chính là người may mắn nhất. Nếu thật sự là như vậy, tôi đừng mong có ai khác đến đây cứu mình, tất cả mọi việc chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi. Nhưng dựa vào năng lực của bản thân, liệu tôi có thể rời khỏi thế giới dưới long đất này hay không? Rất hiển nhiên, tôi chẳng có bao nhiêu hy vọng.
Thần khí dạ minh châu đưa cho tôi cũng chỉ là thừa thãi, vì trong bốn người chúng tôi, ngoài anh gầy ra, không ai khác biết cách sử dụng sức mạnh của nó, bằng không, chỉ một con quái thú nhỏ nhoi há có thể làm khó được tôi. Nhưng lúc này, cầm bảo vật trong tay, tôi lại chỉ có thể dùng nó như công cụ chiếu sáng.
Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận, vừa nghĩ tới những con người vì tiền tài và bảo vật mà cuối cùng trở thành nô lệ của Lương Vương, vừa nghĩ tới kết cục của mình, Tôn Kim Nguyên, Vương Tiên Dao, và còn cả anh gầy kia nữa, tôi liền thấy không đáng. Chúng tôi đều vì cùng một mục tiêu mà đến nơi này, nhưng cuối cùng có rất nhiều người thậm chí còn chưa thể nhìn thấy thứ mà mình muốn thì đã mất mạng, chẳng lẽ như thế đáng lắm sao?
Tôi không dám suy nghĩ nhiều thêm, sợ càng suy nghĩ sẽ lại càng tuyệt vọng. Cuối cùng, tôi cố gắng trấn định tinh thần, không để mình chìm vào giữa những dòng hồi ức kia nữa, chỉ thầm cầu khấn trong lòng, hy vọng các bạn bè tôi cũng được giống như tôi, vẫn binh yên vô sự.
Tôi cúi đầu nhìn con quái thú khổng lồ ở phía dưới, thấy nó vẫn chẳng khác gì lúc trước. Sau khi ăn, nó liền nằm rạp bên dưới cây cột đá, thỉnh thoảng lại quẫy nhẹ chiếc đuôi ngắn ngủn củ mình một cái, có lúc thì ngẩng cái đầu nặng nề lên mà nhìn về phía tôi, dù rằng nó kỳ thực chẳng thể nhìn thấy gì, cặp mắt kia chỉ là vật trang trí mà thôi.
Lúc này, toàn thân tôi đều là thương tích, hơn nữa đã khá lâu không ăn uống gì nổi, vì không được tiếp them năng lượng nên thế lực gần như đã cạn kiệt. Nên cứ chần chừ thêm, chắc tôi khó mà còn đường sống, vậy nên tôi cần phải nghĩ cách xuống dưới, sau đó tránh khỏi con quái thú xấu xí kia mà đi tìm cửa để rời khỏi nơi này. Có lẽ trên đường đi, tôi sẽ gặp được mấy người Tôn Kim Nguyên cũng nên.
Tôi đưa ra phân tích, ở nơi này có một dòng sông ngầm, tuy không biết nó chảy về đâu nhưng dòng nước thì luông lưu động, do đó có thể khẳng định hạ du của dòng song ngầm này nhất định là cửa thoát nước, mà đã có cửa thoát nước thì sẽ có cửa ra, hy vọng của tôi chính là ở đó.
Vì nằm bò trên cột đá này quá lâu, lại phải giữ mãi một tư thế nên khi tôi muốn cựa mình một chút thì chợt phát hiện tay chân mình đều đã trở nên tê dại, trong tình cảnh này tôi không dám hành động khinh suất, chỉ có thể chậm rãi vương chân từng chút, để chúng từ từ khôi phục lại tri giác, bằng không lát nữa sẩy tay lỡ chân rơi xuống thì có hối hận cũng không kịp.
Ước chừng mười mấy phút sau, tôi cảm thấy thân thể mình đã hồi phục được tương đối, bèn co thử hai chân, chậm rãi ngồi thẳng người lên. Chẳng ngờ tôi mới động đậy một chút mà con quái thú ở phía dưới đã có phản ứng ngay, nó lập tức nhổm người dậy, cái đầu đưa qua đưa lại không ngừng, dường như đang tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Tiếp đó, tôi lại lục lọi trong ba lô leo núi, rốt cuộc đã tìm được một ít đinh vít. Chúng tôi vốn lo sẽ gặp phải vách núi dựng đứng nên mới chuẩn bị sẵn thứ này, nhưng mãi mà vẫn không phải dung đến, lúc này vừa hay có thể dung để dụ con quái thú kia đi chỗ khác. Đinh vít chỉ còn mười mấy cái, tôi không dám dùng bừa bãi, trước tiên là ném một cái ra chỗ cách mình năm mét ở phía sau lưng, cái đinh vít lập tức va vào tường làm phát ra một tiếng “keng” giòn tan.
Con quái thú đó quả nhiên thính tai vô cùng, vừa nghe thấy phía xa có tiếng động vang lên thì lập tức quay đầu chuyển hướng, bò dần từng bước về phía phát ra âm thanh. Tôi thấy chiêu này hữu hiệu, thế là lại ném ra thêm một cái đinh vít nữa, lần này thì vị trí ném xa hơn lần trước nhiều, ít nhất cũng phải cách chỗ tôi mười mét. Con quái thú kia ngỡ là con mồi đang bỏ trốn, lập tức tăng tốc độ, rất nhanh đã tiến về phía trước thêm mấy mét nữa.
Tôi thấy nó đã cách mình hơn mười mét, thầm nghĩ bây giờ không bỏ trốn thì còn chờ tới lúc nào? Thế là lại lấy ra một cái đinh vít nữa rồi ném tới một chỗ xa hơn. Con quái thú kia tựa hồ đã bị chọc giận, lập tức lao thẳng về hướng đó. Lúc này thời cơ đã chín muồi, tôi nhất định phải tận dụng tốt mới được.
Tuy cột đá này cao tới ba mét, ngang với chiều cao của một gian nhà cấp bốn bình thường, nhưng lúc này, tôi chẳng còn lòng dạ nào mà lo sợ nữa, sau khi hít sâu một hơi liền dằn lòng nhảy ngay xuống dưới. Vừa mới chạm đất, hai chân tôi đã không chịu nổi sức nặng của cơ thể, liền nhào người về phía trước, lại lăn đi trên mặt đất mấy vòng, có điều cũng còn may, tôi không hề bị thương gì cả.
Tôi lập tức chống tay đứng dậy, ngoảnh đầu nhìn thì thấy con quái thú kia đã nhanh chóng xoay người lại, rõ ràng cú nhảy vừa rồi của tôi đã thu hút sự chú ý của nó. Tôi nào dám dừng lại, dù trước mặt có vô số xác chết, tôi vẫn cất bước thật mau, ra sức chạy về phía trước. Đúng vào khoảnh khắc đôi chân giẫm lên xác chết đầu tiên, tôi lập tức cảm thấy hối hận, vì số lượng xác chết ở đây thực nhiều đến dọa người, tất cả chất thành một đống cao ngất, cứ như một ngọn núi cậy, hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của tôi.
Tôi cắn chặt răng, bất kể thế nào thì tôi cũng cần phải đi qua chỗ các thi thể này, bởi lẽ đây chính là con đường sống duy nhất của tôi. Do đa phần các thi thể ở đây đều bị rữa nát nghiêm trọng, vậy nên có mấy lần chân tôi giẫm phải dòi bọ, rất nhiều con dòi còn nhân đó mà bỏ lổm ngổm lên ống quần của tôi. Tôi hoang mang đá mạnh chân để làm văng lũ dòi ấy đi, trong lòng sợ hãi tột cùng nhưng lúc này tôi nhất định phải cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi đó, bằng không sẽ bị con quái thú sau lưng đuổi kịp ngay.
Tôi cũng không rõ mình đã trèo trên núi thây được bao lâu, chỉ cảm thấy quãng thời gian vừa rồi quả là dài đằng đẵng. Lúc này, tôi đã ở trên đỉnh cao nhất của núi thây, vốn định đi xuống phái dưới, nhưng vừa mới cúi đầu nhìn thoáng qua dưới chân mình, tôi đã không thể nhấc chân lên nổi nữa. Trời ạ, mặt bên kia của núi thây không ngờ lại có tới mười mấy con quái thú giống hệt con vừa rồi, bọn chúng đang không ngừng cắn xé các thi thể, nếu tôi mà xuống dưới đó thì chắc chẳng đủ cho bọn chúng chia nhau.
Mà con quái thú ở phía sau tôi lúc này đang ra sức trèo lên trên, áng chừng chỉ còn không đầy một phút nữa là nó đã có thể tới được chỗ tôi. Tôi bây giờ có thể nói là đã rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan, hoàn toàn lọt vào giữa vòng quây của lũ quái thú.
Tôi vô cùng sợ hãi, trong lòng trào lên nhưng cơn hoang mang tột độ, ngay cả sức hét to lên cũng chẳng có. Tôi cảm thấy cái chết đã ở cách mình rất gần, có lẽ không bao lâu sau, tôi sẽ bị con quái thú phía sau kia ăn thị, hoặc là trở thành một phần nhỏ của núi thây này.
Mười mấy con quái thú ở dưới núi thây dường như đang vùi đầu vào việc ăn nên chẳng hề chú ý tới tôi, chỉ có con quái thú vẫn đang đuổi theo tôi từ nãy giờ kia là đang hăng tiết, càng lúc càng tới gần hơn. Bốn bàn chân của nó to lớn vô cùng, cứ như những chiếc quạt hương bồ, chỉ sau mấy tiếng “bình bịch” đã tới trước mặt tôi, cách tôi chỉ còn hơn hai mét, khoảng cách này thậm chí còn kém cả chiều dài thân thể của nó nữa.
Nhìn con quái thú ở ngay trước mặt, tôi bất giác đổ mồ hôi như tắm, tuy biết rõ mình không phải là đối thủ của nó những vẫn muốn liều một phen, bởi tôi không cam tâm chết đi như vậy, dù có chết thì tôi cũng phải chết một các có ý nghĩa. Nhưng bây giờ tôi không có món vũ khí nào trong tay, tức là phải tay không đánh nhau với nó. Mà lúc này, con quái thú đó đã dừng lại, chỉ bày ra bộ dạng chuẩn bị tấn công mà thôi, dường như đang lặng lẽ chờ đợi điều gì. Chẳng lẽ nó đã thay đổi ý đồ, muốn tha cho tôi một mạng? Hay là, nó có sở thích trông chừng vật sống, chờ đến khi đối phương chết đi rồi mới ăn thị?
Thấy nó không tấn công, tôi đưa mắt ngó quanh bốn phía, hy vọng có thể tìm được một món vũ khí nào đó giữa núi thây này. Đáng tiếc, tại nơi này, tôi chẳng tìm thấy thứ gì có thể dùng được, những viên đá thì đều bị vùi lấp dưới các thi thể, lẽ nào tôi phải dùng các thi thể này để ném về phía con quái thú kia sao?
Con quái thú đột nhiên có hành động, cái đầu ngẩng cao, cứ thế lao thẳng về phía tôi. Nhìn hai hàm răng dài trắng ớn hệt như những chiếc móc sắt trong cái miệng đỏ lòm như chậu máu của nó, tôi bất giác nhủ thầm, nếu phải chết dưới cái miện kia nhất định là một chuyện vô vùng đau khổ, còn chẳng bằng cắn lưới tự vẫn, có điều tôi làm gì có dũng khí để tự vẫn cơ chứ! Lúc này, lòng tôi nóng như lửa đốt, rồi chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, cũng có thể là vì đã lâm vào đường cùng rồi nên làm bừa, dùng thi thể ở ngay trước mặt làm vũ khí ném về phía con quái thú.
Con quái thú có thính giác cực tốt, biết có một vật đang bay về phía mình, bèn há to miệng đón lấy, nhai nhồm nhoàm. Tôi nhìn thấy cảnh này thì sợ gần chết, thầm mong con súc sinh này ăn no rồi, không thèm để ý đến tôi nữa.
Dường như nó cảm thấy thi thể đó không đủ tươi ngon, thế là lại quay đầu qua phía tôi, từ trong miệng liên tục phát ra những tiếng “chẹp chẹp”, cứ như đang nhấm nháp lại dư vị của món ăn vừa rồi. Sau khi yên lặng một lát, nó đột nhiên lại nhắm mắt hướng tôi mà tấn công lần nữa. Tôi chỉ cảm thấy có một bóng đen lao vọt tới, tốc độ nhanh vô cùng, trong khi đó, đôi chân tôi lại đang lún giữa các xác chết, dù muốn bỏ chạy cũng chẳng được. Thế là tôi dứt khoát nhắm chặt hai mắt, không phản kháng vô nghĩa nữa, thầm nghĩ bị một con quái thú ăn thịt dù sao cũng tốt hơn là bị một đàn quái thú xé xác ra ăn.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc tôi cho rằng mình chết chắc, trước mắt chợt bừng lên ánh sáng chói lòa, dường như có một luồng sáng rất mạnh chiếu thẳng lên người tôi. Tôi vô thức mở mắt ra xem có chuyện gì, bất ngờ phát hiện chẳng rõ tự bao giờ, chiếc tráp pha lê vốn được quấn chặt vào cánh tay trái của tôi đã tự động mở nắp, từ bên trong đang chiếu ra những tia sáng cực kỳ chói mắt.
Dưới sự chiếu rọi của thứ ánh sáng màu trắng đờ, con quái thú kia dường như gặp phải một thứ cực kỳ đáng sợ, lập tức quay đầu bỏ trốn, chẳng bao lâu sau đã cuống tới bên dưới núi thây rồi biến mất giữa bóng tối. Lúc này, những tia sáng màu trắng mãnh liệt do viên dạ minh châu trong tráp pha lê chiếu ra mới dần dần trở nên ảm đạm, cuối cùng khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Cúi đầu nhìn xuống, tôi phát hiện toàn thân mình đã đầm đìa mồ hôi, rồi lại thở dốc một hồi, cuối cùng cứ thế đổ gục xuống, chẳng buồn quan tâm dưới chân mình là những gì. Tôi ngàn vạn lần không ngờ được rằng khi mình sắp chết lại được món thần khí này cứu giúp, trong lòng trào lên một nỗi vui mừng khó tả, đồng thời cảm thấy may mắn vì có thể sống sót sau kiếp nạn. Dù gì đi chăng nữa, cái mạng nhỏ này của tôi tạm thời giữ được rồi.