“Tớ nghĩ là mình giỏi việc để mọi thứ lại đằng sau hơn là ăn trộm chúng.”
Vài tuần sau, cái thùng đồ nghề rốt cục cũng có ích, ít nhất là vì một điều gì đó. Rudy lấy những cái tuốc nơ vít và búa ra, thay thế chúng bằng rất nhiều món đồ có giá trị của nhà Steiner, để đề phòng cho cuộc không kích tiếp theo. Thứ duy nhất vẫn ở nguyên trong thùng là con gấu bông.
Vào ngày 9 tháng Ba, Rudy ra khỏi nhà cùng với thùng đồ khi còi báo động lại một lần nữa vang lên ở Molching.
Khi gia đình Steiner lao vội trên phố Thiên Đàng, Michael Holtzapfel đang đập lên cánh cửa nhà Rosa Hubermann một cách hết sức phẫn nộ. Khi bà và Liesel ra mở cửa, anh nói cho họ biết vấn đề của mình. “Mẹ cháu,” anh nói, và những vết máu hình mấy quả mận vẫn ở trên bàn tay bị băng của anh. “Mẹ cháu không chịu ra ngoài. Bà đang ngồi ở chỗ cái bàn trong bếp.”
Nhiều tuần lễ trôi qua, và bà Holtzapfel vẫn chưa bắt đầu hồi phục. Khi Liesel đến để đọc sách cho bà nghe, bà dành hầu hết thời gian để nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Những lời nói của bà rất khẽ khàng, gần như là bất động. Tất cả sự hung bạo và những lời mắng nhiếc đã bị giật mạnh ra khỏi khuôn mặt bà. Michael thường là người nói lời tạm biệt với Liesel, hay đưa cho con bé chỗ cà phê và cảm ơn nó. Bây giờ thì thế này đây.
Rosa bắt đầu hành động.
Bà vội vàng lạch bạch bước qua cổng và đứng trên ngưỡng cửa mở toang. “Holtzapfel!” Chẳng có âm thanh nào khác ngoài hồi còi báo động và Rosa. “Holtzapfel, hãy ra đây, con heo già đáng tởm kia!” Sự tế nhị chưa bao giờ là điểm mạnh của Rosa Hubermann. “Nếu bà không ra thì tất cả chúng ta sẽ chết ở đây, chết ngoài đường!” Bà quay lại và nhìn những dáng người vô vọng trên vỉa hè. Một tiếng còi báo động vừa dứt. “Bây giờ thì sao đây hả?”
Michael nhún vai, mất phương hướng, bối rối. Liesel thả rơi cái túi đựng sách của nó xuống đất và nhìn anh. Con bé hét lên cùng lúc với một tiếng còi báo động bắt đầu. “Em vào được không?” Nhưng nó không chờ câu trả lời. Con bé chạy vụt qua lối đi rồi len qua mẹ nó.
Bà Holtzapfel đang ngồi bất động ở chỗ cái bàn.
Mình phải nói gì đây? Liesel nghĩ thầm.
Làm sao mình làm bà ấy nhúc nhích được đây?
Khi một hồi còi nữa lại hít thở lần nữa, con bé nghe thấy tiếng Rosa gọi. “Cứ mặc bà ta, Liesel, chúng ta phải đi thôi! Nếu bà ta muốn chết, thì đó là việc của bà ấy,” nhưng sau đó thì hồi còi lại vang lên. Những hồi còi ụp xuống và quẳng giọng nói của bà đi mất.
Bây giờ chỉ còn lại có tiếng ồn, đứa bé gái và người đàn bà như một sợi dây điện.
“Bà Holtzapfel, làm ơn đi mà!”
Rất giống cuộc trò chuyện của nó với Ilsa Hermann vào ngày của những cái bánh quy, vô số từ ngữ và câu chữ đang ở đầu ngón tay của con bé. Khác biệt ở chỗ, hôm nay còn có những quả bom nữa. Hôm nay việc này cấp bách hơn một chút.
NHỮNG LỰA CHỌN
- “Bà Holtzapfel, chúng ta phải đi thôi.”
- “Bà Holtzapfel ơi, chúng ta sẽ chết nếu cứ ở đây.”
- “Bà vẫn còn lại một người con trai kia mà.”
- “Mọi người đang đợi bà đấy.”
- “Những quả bom sẽ làm đầu bà nổ tung.”
- “Nếu bà không chịu đi, cháu sẽ không đến đây đọc sách cho bà nghe nữa, và điều đó có nghĩa là bà sẽ mất đi người bạn duy nhất của mình!”
Con bé quyết định chọn những câu chữ cuối cùng, và nói thẳng chúng ra qua những hồi còi báo động. Hai bàn tay con bé như được trồng xuống mặt bàn.
Người đàn bà nọ nhìn lên và đưa ra quyết định cuối cùng của mình. Bà vẫn không nhúc nhích.
Liesel bỏ đi. Nó rút mình ra khỏi mặt bàn và lao ra khỏi ngôi nhà.
Rosa giữ cho cánh cổng mở và họ bắt đầu chạy đến nhà số bốn mươi lăm. Michael Holtzapfel vẫn đứng trên phố Thiên Đàng, chết lặng.
“Đi nào!” Rosa nài nỉ anh, nhưng người lính trở về vẫn còn lưỡng lự. Lúc anh sắp sửa quay trở vào nhà, thì có một cái gì đó đã khiến anh quay lại. Bàn tay bị thương của anh là thứ duy nhất vẫn còn bám lấy cánh cổng và, một cách đầy xấu hổ, anh nhấc nó ra và đi theo hai người kia.
Tất cả đều ngoái nhìn lại vài lần nhưng vẫn không thấy bà Holtzapfel đâu cả.
Con đường như quá rộng, và khi hồi còi báo động cuối cùng bốc hơi vào trong không trung, ba người cuối cùng của phố Thiên Đàng đi vào tầng hầm của nhà Fiedler.
“Cậu làm cái gì mà lâu thế?” Rudy hỏi. Thằng bé đang ôm cái thùng đồ nghề.
Liesel đặt cái túi đựng sách của nó xuống đất và ngồi lên. “Chúng tớ cố gắng thuyết phục bà Holtzapfel cùng đi.”
Rudy nhìn quanh. “Thế bà ấy đâu rồi?”
“Ở nhà. Trong phòng bếp.”
Ở góc xa của căn hầm trú ẩn, Michael đang gập người lại và run lẩy bẩy. “Lẽ ra tôi phải ở lại,” anh nói, “lẽ ra tôi phải ở lại, lẽ ra tôi phải ở lại…” Giọng nói của anh gần như là vô thanh, nhưng cặp mắt anh thì lại đang mở to hơn bao giờ hết. Chúng đảo điên cuồng trong hốc mắt anh, khi anh bóp chặt bàn tay bị thương của mình và máu loang khắp miếng băng.
Rosa là người ngăn anh lại.
“Làm ơn đi, Michael, đó không phải là lỗi của cháu.”
Nhưng người đàn ông trẻ với bàn tay phải chỉ còn vài ngón là một người không thể an ủi được. Anh cúi mình trong mắt của Rosa.
“Hãy nói cho cháu biết,” anh nói, “Bởi vì cháu không hiểu…” Anh ngả người ra đằng sau và dựa vào tường. “Nói cho cháu biết đi, Rosa, làm sao mà mẹ cháu lại có thể ngồi đó và sẵn sàng để chết trong khi cháu vẫn còn muốn sống?” Máu càng tuôn ra xối xả. “Tại sao cháu lại muốn sống? Lẽ ra cháu không nên muốn như thế, nhưng cháu đã muốn như thế.”
Người đàn ông trẻ ấy khóc một cách không thể kiểm soát được trong nhiều phút đồng hồ, với bàn tay của Rosa đang đặt lên vai anh. Những người còn lại trong căn hầm quan sát. Anh vẫn không thể ngừng khóc được, ngay cả khi cánh cửa tầng hầm mở ra rồi đóng lại, và bà Holtzapfel bước vào trong.
Con trai bà ngước nhìn lên.
Rosa bước sang một bên.
Khi họ đến bên cạnh nhau, Michael xin lỗi. “Mẹ, con xin lỗi, lẽ ra con phải ở lại đó với mẹ.”
Bà Holtzapfel không nghe thấy gì cả. Bà chỉ ngồi xuống cùng con trai mình rồi nhấc cái bàn tay băng bó của anh lên. “Con lại chảy máu nữa rồi,” bà nói, và cùng với những người khác, họ ngồi đó và chờ đợi.
Liesel thò tay vào cái giỏ của mình và lục lọi những quyển sách.