Kẻ Trong Bẫy

Chương 17: Ngoài "Bẫy" (1)



Ngoài "Bẫy"

Tống Quy

Lục Sở chưa thể thoát ra khỏi cơn đau thấu khi cơ thể bị chặt đứt thành hai mảnh, cậu vẫn đang ngẩn người thì bỗng thấy một hàng chữ mới xuất hiện trên màn hình.

"Chúc mừng Ngài chính thức thông qua thử nghiệm

Bây giờ, Ngài sẽ có thời gian "Hoạt động tự do" gồm 60 phút, khi thời gian đến xin hãy quay trở lại."

Sau khi chữ trên màn hình biến mất, tay chân trên màn hình người giấy ấy cũng biến mất theo rồi bay về chỗ cũ.

Cùng lúc đó trước mắt Lục Sở lại hiện ra một cánh cửa.

Bây giờ hễ khi cậu nhìn thấy cửa là lại thấy cẳng thẳng không rõ, cổ tay truyền đến cảm giác bị trói buộc, cậu cúi đầu nhìn mới thấy trên tay mình bỗng dưng xuất hiện một chiếc vòng giống với đồng hồ, màn hình nhỏ hẹp trên chiếc vòng ấy đang hiện "57:03"

Nhớ đến màn hình phản quang kia sau khi bảo thời gian Hoạt động tự do của mình là sáu mươi phút xong thì không còn giải thích gì thêm nữa, Lục Sở đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, thôi thì bước ra ngoài cánh cửa ấy vậy.

Sau khi ra ngoài cửa, thoáng chốc không gian yên tĩnh xung quanh Lục Sở dịch chuyển thành phố xá huyên náo, vì chưa kịp thích nghi biến đổi này nên cậu vẫn đứng ngây ra tại chỗ hồi lâu.

Bên ngoài vẫn đang là tối muộn, Lục Sở dường như đang ở nơi đường phố ồn ào náo nhiệt, trái phải toàn là cửa hàng và tiệm ăn đường phố, thế nhưng lại không có bao nhiêu người. Tiếp đến, cậu bắt gặp một cảnh tượng khiến cậu lấy làm kinh ngạc, đó là một người đàn ông trung niên đi vào cánh cửa cậu vừa bước ra.

Đích đến của ông ấy và mình là một sao?

"Ý, cậu là người mới hả?!" Khi Lục Sở vẫn đang chìm vào suy nghĩ của mình thì phía sau bỗng vang lên tiếng nói của một người lạ, tiếp đến, vai của cậu bị anh ta vỗ một cái.

Lục Sở giật mình rồi lập tức xoay người, sau đó cậu chỉ thấy một người thanh niên vóc người cao lớn, khôi ngô khỏe mạnh, còn có một nụ cười phóng khoáng đứng sau mình.

Lục Sở phản ứng lại, nhã nhặn cười: "Chào anh, cho hỏi anh là?"

"Tôi sao?" Người thanh niên tựa như rất thân thiện tự nhiên, chưa kịp nói câu nào đã khoác vai cậu kéo về phía trước, vừa đi vừa nói: "Tôi ít ra được tính là đàn anh của cậu đó!"

Lục Sở nghi ngặc: "Đàn anh?"

"Há há, đúng thế," Người thanh niên giơ vòng tay phải của mình lên, "Nè, ai cũng có, quân ta không có bao nhiêu người hết, tôi nhìn mặt cậu đã biết ngay cậu là người mới!"

Khi thấy vòng tay trên tay người nọ không khác mấy với mình, Lục Sở khó tránh khỏi hơi kích động, chẳng nhẽ người này cùng cảnh ngộ giống mình sao?

Rất nhanh sau, cậu thanh niên đã giải đáp nghi vấn cho cậu: "Tôi nói cậu nghe nhé, chúng ta được chọn tới cái nơi quỷ quái này để làm loại chuyện đó, thì tâm lý nhất định phải vững, biết đâu lúc nào đó sẽ được trả về thế giới hiện thực thì sao. Mà dù sao thì, tôi tên Tống Quy, còn cậu?"

"Lục Sở."

Tống Quy khua tay: "Tên hay nha! Vừa nhìn là biết chúng ta có duyên, tới tên cũng chỉ có hai chữ!"

Thái độ quá thân thiết đó của anh ta khiến Lục Sở chẳng biết nên làm sao, vùng vẫy mãi mà vẫn không thể thoát khỏi cái tay đang đáp trên vai của mình, thế nên đành buông xuôi.

Biết được anh ta có thể giải đáp phần nào nghi ngoặc trong lòng, Lục Sở ôn hòa, lịch sự giơ tay phải lên rồi hỏi: "Cho tôi hỏi thời gian trên đồng hồ này là ý gì thế?"

Tống Quy nghe xong trừng lớn mắt, kinh ngạc hỏi vặn lại: "Sao vậy, "Quy tắc" không giải thích cho cậu nghe á?"

Lục Sở vẫn giữ nét cười lịch sự, lắc đầu đáp: "Không thật."

Tống Quy nghe rồi tự lẩm bẩm: ""Quy tắc" đúng là càng ngày càng vô trách nhiệm mà, chỉ dẫn sai cho người mới như thế, hại chết biết bao người, may mà cậu gặp được người vừa lương thiện, hăng hái vì việc nghĩa vừa đẹp trai phóng khoáng như tôi đây..."

"Đàn... anh? Đàn anh ơi?"



Mắt thấy Tống Quy chìm vào thế giới riêng mình khó bề thoát thân, Lục Sở thử gọi cậu ta mấy tiếng Tống Quy mới trở về hiện thực, vỗ vai Lục Sở đáp: "Tôi thấy cậu với tôi hợp đấy, yên tâm há, sau này tôi bảo kê cho!"

Lục Sở khó xử đáp: "Cám ơn anh." Nói xong cậu ngừng giây lát rồi hỏi tiếp, ""Quy tắc" là gì?"

"Là cái màn hình vuông vuông bay lơ lửng trong phòng cậu đó." Tống Quy đứng đắn giải thích, "Mỗi người chúng ta bị đưa đến đây để trải qua những vòng "Bẫy" ấy đều sẽ có không gian riêng của mình, về lâu về dài rồi thì ai cũng gọi nó là "Phòng", "Quy tắc" là giám thị, đốc thúc chúng ta, để ta duy trì trật tự tồn tại ở đây."

Lục Sở càng nghe càng loạn.

Tống Quy thấy cậu vậy, vẫn tiếp tục giải thích: "Cái gọi là Hoạt động tự do, đó là khoảng thời gian khi rời khỏi căn phòng trống rỗng ấy, đến nơi ảo cảnh như này, có thấy người trung niên vừa vào cửa khi nãy không? Thời gian của ông ta chỉ còn lại mỗi ngày năm phút thôi, vậy nên vừa tới chưa bao lâu ông ta đã vào lại rồi."

Tống Quy kéo Lục Sở vào mép đường vừa đi vừa nói, nói một hồi bỗng dưng dừng bước, nhẹ nhàng nói một câu: "Á, tới rồi."

Tới đâu chứ?

Lục Sở nhìn về phía trước theo hướng mắt của Tống Quy, chỉ thấy một con đường không rõ điểm cuối cùng với ánh đèn màu giao thoa, thế là cậu khó hiểu xoay đầu nhìn lại anh ta.

Tống Quy thu lại vẻ mặt cười đùa ngả ngớn, nghiêm túc đáp: "Giơ tay ra sờ thử xem."

Lục Sở nghe vậy, giơ tay về phía trước dò thử, liền lập tức đụng phải một bức tường chắn lại.... đây là... giả, giả sao?

"Là giả đó," Tống Quy khẳng định phỏng đoán của cậu, "Con đường này chẳng qua là cảnh giả thôi, kích thước thực chất chỉ dài có nhiêu đó, cứ tiếp tục đi về phía trước sẽ chỉ còn lại cảnh nền thôi."

Lục Sở khó giấu nổi sự ngạc nhiên của mình: "Sao... sao lại thế được?"

Cảnh này làm cậu nhớ đến thị trấn, nơi mà mình từ nhỏ lớn lên, cũng giống thế này, cứ tưởng rằng là cuộc sống thật, ấy vậy mà chỉ là một cái nền mô phỏng hư cấu.

"Cảnh giả mà," Tống Quy thở dài, tiếp sau lại quay về bộ dạng ngả ngớn, anh ấy vỗ đỉnh đầu Lục Sở vài cái, ""Quy tắc" làm thế nào cũng sẽ cho chúng ta một ít động lực sống, nếu không thì làm sao mà ấp ủ hi vọng, làm sao mà vui vẻ tiếp tục trò chơi chứ?"

Tống Quy dắt Lục Sở quay về, vẫn như cũ vừa đi vừa đáp: "Tôi thấy thời gian trên vòng tay của cậu chỉ còn một nửa thôi, giờ tôi sẽ nói cậu nghe tình hình đại khái trước nhé, nhỡ cho cậu vô thức hố mình lúc nào không hay."

Lục Sở nhanh chóng biểu đạt lời cảm ơn của mình.

Tống Quy dẫn cậu đến một quán nướng, sau khi hai người ngồi xuống rồi anh mới hô hào lớn tiếng: "Một trăm xiên thịt dê, hai chai bia!"

Sau đó anh mới đáp với Lục Sở: "Tuy rằng là đồ giả, nhưng vị là thiệt đó nha, khó khăn lắm mới có đồ ngon trong đợt cảnh giả này đó, tuyệt đối đừng có đối xử tệ với bản thân mình."

Trọng điểm của Lục Sở không nằm ở phần ăn, cậu vội hỏi: "Đợt cảnh này?"

Tống Quy cười, "Tôi biết cậu là người thông minh mà, mới chốc đã bắt được điểm mấu chốt của vấn đề rồi. Giờ nói về thời gian trên vòng tay của cậu trước đi, thời gian này ám chỉ khoảng giờ mỗi ngày cậu có thể ở trong ảo cảnh này, tất cả mọi người đều tuân theo cùng một quy tắc, có thể đều cùng một khung giờ vào nơi này, có điều thời gian của mọi người lại dài ngắn khác nhau. Dù dài dù ngắn thì lúc bắt đầu đều có cùng 60 phút như nhau, sau đó nếu như cậu không vào "Bẫy" làm nhiệm vụ, thì thời gian mỗi ngày của cậu sẽ bị trừ năm phút, cho đến khi thời gian hoàn toàn cạn kiệt, cậu chỉ còn có thể ở một mình trong căn phòng trống rỗng trắng toát đó với "Quy tắc". Ngược lại thì, nếu đã thông qua hai vòng Bẫy đầu, cậu có thể tự chọn nhiệm vụ cho mình, sau khi sống sót khỏi mỗi vòng, thời gian của cậu sẽ được tăng thêm mười phút."

Tống Quy nói đến đây, Lục Sở bất giác nhìn xuống thời gian còn dư lại trên vòng tay của Tống Quy一 150 phút hơn.

Điều này nói lên rằng sau khi anh ta thông qua thử nghiệm, ít nhất đã sống sót qua được hơn mười mấy vòng Bẫy.

Ngay phút này, Lục Sở có thêm một phần nào kính nể với người đàn ông khôi ngô niềm nở này.

Thấy cậu như vậy, Tống Quy phút chốc cảm thấy tủi thân, anh nhoài người lên bàn thử vượt qua mặt bàn tiến gần lại Lục Sở, còn không quên làm bộ làm tịch nháy mắt lên án: "Sở Sở à! Tôi yêu cậu như thế, nói thẳng ra là vừa gặp đã yêu cậu, cậu không được sợ tôi đâu!"

Lục Sở thấy vậy hòa nhã cười, đẩy đầu của anh ta ra xa mình.

Tống Quy thuận theo lực của Lục Sở ngồi dậy, lau nước mắt không hề tồn tại của mình.

Lục Sở hỏi: "Vậy còn ý nghĩa của câu "Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ" là gì, chẳng lẽ chúng ta còn có thể chọn chấp nhận hoặc từ chối nhận nhiệm vụ mà không phải không tuân theo sẽ lập tức bị xóa bỏ sao?"



Tống Quy diễn tuồng no nê rồi, cầm xiên thịt lên ăn, tiếp tục trả lời nghi vấn của Lục Sở: "Trước đó hai Bẫy trước, mục đích là vì muốn chứng minh cậu có năng lực chơi trò này, và cũng vì cần sàng lọc một số người, có thể trong mắt của "Quy tắc", cái trò giết người chết người này, đông người quá sẽ không còn vui nữa. Nhưng mấy vòng "Bẫy" về sau sẽ ép buộc cậu chơi, nào còn để tâm tới cậu chịu giày vò đau khổ không thể không chơi có thú vị hay không?"

Lục Sở đáp: "Không thể không, chơi..."

"Cậu nhìn ở đây xem," Tống Quy chỉ hướng đường này, "Ở đây là chốn hư ảo, nhưng chỉ cần không chạm đến sự thật nơi ranh giới kia, thì nó lại chân thật biết bao. Có rất nhiều người giống chúng ta xuất hiện ở đây, mọi người đều chào hỏi lẫn nhau, thời gian đến rồi sẽ quay lại căn phòng ấy lần nữa đối mặt với cô độc và tĩnh lặng."

""Quy tắc" trải qua lần sàng lọc xong sẽ không ép chúng ta vào "Bẫy" nữa, kẻ tham sống sợ chết không thể khắc phục được chính mình nên cũng không chủ động tiếp tục lựa chọn trò chơi, à chúng tôi tạm thời gọi thứ không rõ mục đích này là trò chơi, vậy thì thời gian họ ở ảo cảnh này sẽ càng ngày càng ít, cho đến ngày biến mất. Sau khi thời gian trên vòng tay biến mất, thì họ sẽ không còn quyền lợi được tham gia trò chơi nữa, cũng sẽ không bị xóa bỏ, "Quy tắc" rồi cũng sẽ biến mất, trong không gian trắng toát vô tận ấy, chỉ còn một mình họ, không già đi cũng không chết được."

Tống Quy uống một hớp bia: "So với cái chết còn đáng sợ hơn, đó chính là cô độc."

Đúng vậy, con người là loài quần cư, dù rằng đôi lúc sẽ hưởng thụ cô độc, nhưng tuyệt đối không phải là vĩnh viễn.

Lục Sở nghe vậy hỏi: "Vậy người đàn ông trung niên chỉ còn thừa lại năm phút ấy là ví dụ sao?"

Tống Quy gật đầu: "Đúng thế, ông ta đã qua hai vòng, cũng biết mình có thể được chọn tiếp tục trò chơi hay không, mười một ngày nay chưa tiếp nhận một nhiệm vụ vào "Bẫy" nào, nếu hôm nay ông ấy vẫn cứ tiếp tục không nhận, vậy về sau chúng ta sẽ không còn thấy ông ấy trong ảo cảnh nữa."

Lục Sở hỏi ngược lại: "Vậy có lần nào, có người thà tự sát... chứ không vào "Bẫy", cũng giống như một mình đối mặt với cô độc không?"

Dù sao cô độc và chưa rõ, đôi lúc còn khiến người ta sợ hãi hơn là cái chết.

Tống Quy cười: "Ở đây ấy à, chỉ cần bất kì người nào có ý nghĩ tự sát đều sẽ lâm vào hôn mê, sau khi tỉnh lại sẽ an ổn khỏe mạnh ở trong phòng, cứ chồng chéo vậy đấy. Chúng ta muốn chết, chỉ có một cách, đó là chết trong "Bẫy"."

Lục Sở hồi lâu sau vẫn chưa thể tỉnh táo được, không thể hiểu nổi mà, ý nghĩa tồn tại của bọn họ ở nơi này là gì đây.

"Được rồi, thời gian của cậu sắp tới rồi kìa." Tống Quy chỉ chiếc vòng trên cổ tay Lục Sở, trên đó hiển thị chỉ còn mười phút nữa, "Cậu nên trở lại rồi. Có điều cứ cho là cậu không chủ động trở lại thì thời gian đến, "Quy tắc" cũng sẽ tới đón cậu về, chẳng qua đến khi đó sẽ phải chịu khổ một tẹo."

Lúc nói đến chịu khổ, Tống Quy trưng lên vẻ mặt "Tôi nhất định sẽ đau lòng đó", chỉ là Lục Sở đã lựa chọn không thèm dòm tới nữa.

Tuy là cậu vẫn còn nhiều điều chưa rõ, nhưng thời gian hiện tại không đủ, Lục Sở cũng chỉ đành ngày mai lại đến, may mà lời Tống Quy vừa nói khi nãy có thể biết được一 Thời gian Hoạt động tự do được cho phép của mọi người đều giống nhau, nếu đã vậy, cậu sẽ không cần phải sợ thời gian của mình và Tống Quy sẽ bị lệch nữa.

Lục Sở vừa xoay người đã nghe thấy tiếng của Tống Quy đằng sau: "Chuyện liên quan đến "Bẫy", chỗ tôi đang có một nhiệm vụ hai người, cậu có thể suy nghĩ ha, hai người làm cùng nhau thì khả năng sống sót sẽ càng cao đó Sở Sở à!"

Lục Sở quay người lại, không chú ý tới chữ Sở Sở à của anh ta, bèn hỏi: "Tại sao lại chọn tôi? Tôi giống như anh nói vậy, chỉ là một người mới không có tí hiểu biết nào."

Tống Quy nghe xong cười to há há: "Tại tôi thấy cậu rất hợp nhãn tôi á!"

Lục Sở không nói gì nhiều, chỉ cám ơn thêm một lần nữa rồi rời đi.

Đợi đến khi Lục Sở vào trong trở về căn phòng của mình rồi, thì một cô bé lolita khoảng mười hai mười ba tuổi xuất hiện đằng sau Tống Quy, cướp đoạt bia thịt của anh, cô bé vừa cắn miếng lớn vừa qua loa hỏi: "Không ngờ anh cũng có lúc muốn hợp tác với người khác, sao rồi, thích tên đó ở điểm nào à?"

Tống Quy gọi thêm một phần thịt xiên, rồi xoay người nhìn bé lolita ngây thơ đáng yêu này: "Mạnh hơn đồ nhóc con còn hôi sữa mẹ suy nghĩ trưởng thành sớm, thích giả heo ăn hổ, tâm địa độc ác như cưng nhiều."

Bé lolita nhếch mép cười hơ hơ: "Lượng từ anh đánh giá tôi nhiếu phết nhỉ."

Bé lolita dứt lời, hai người im lặng nhìn nhau thoáng chốc, bỗng dưng, Tống Quy nhảy về sau một bước, tiếp đó chỉ thấy chỗ cũ anh vừa ngồi xuất hiện một con dao đang cắm sâu vào ghế nửa thước, mũi dao bóng loáng.

Tống Quy xòa tay ra hai bên(*): "Vẫn thích đánh lén như thế hửm."

*摊手: ????‍♀️????‍♀️????‍♀️

Bé lolita ăn no nê xong đi đến trước ghế, rút dao đặt lên vai, giơ ngón giữa với Tống Quy rồi mới xoay người rời đi.

Tống Quy nhún nhún vai, đi về hướng trái ngược với cô nhóc.

Hết chương 17.