Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 25



Editor: Kẹo Mặn Chát

Ngày 13 tháng 7

"Lách cách, lách cách..."

Tôi vừa tỉnh dậy đã thấy Diệp Thiệu Bân ngồi ở mép giường, nắm lấy tay phải của tôi.

"Anh đang làm gì vậy?"

"Móng tay dài rồi, phải cắt một chút."

"À." Tôi nhắm mắt lại lần nữa.

Lúc mở mắt ra, tôi giơ bàn tay lên nhìn móng tay bị anh cắt đến trụi lủi.

Tôi rụt ngón tay lại, đầu ngón tay còn mỗi thịt với thịt, "Anh cắt ngắn quá, thế này em thấy không quen."

"Phải dỡ bỏ vũ khí của em."

"Hả?"

"Mèo nó còn ngoan hơn em nhiều."

"Hở?" Tôi không hiểu ra sao.

Anh ấy đứng lên, cởi áo ra, quay lưng lại, "Nhìn xem lưng anh đều bị em cào thành cái dạng gì!"

"...... Em xin lỗi."

Ngày 15 tháng 7

Ở nhà vào mùa hè tôi rất thích thả rông, tùy tiện lấy mặc một chiếc quần bóng rổ rộng thùng thình từ tủ quần áo của Diệp Thiệu Bân, gió thổi qua quần chim nhỏ sảng khoái, tự do tự tại, đặc biệt dễ chịu.

Đến đêm, sau khi tắm xong, tôi khỏa thân đi tới đi lui trong phòng ngủ. Diệp Thiệu Bân tỏ vẻ rằng tôi trần trụi chạy loăng quăng như vậy trông thật khó coi.

"Khó coi?" Tôi chớp chớp mắt nhìn anh, bĩu môi khiêu khích anh ấy, "Vậy sao tròng mắt của anh cứ đảo quanh theo sát em chứ?"

"Giám sát em."

"Yên tâm, em chỉ trần trụi chạy trước mặt anh thôi."

Diệp Thiệu Bân thấy trên người tôi vẫn còn đầy bọt nước nhỏ giọt, thoáng cái nhíu mày, đi lấy một cái khăn tắm lớn quấn lấy tôi.

"Không lau khô rất dễ bị cảm lạnh." Anh ấy nói.

Tôi có chút cảm động, cuối cùng Diệp Thiệu Bân cũng khơi dậy lương tâm rồi.

Tôi trần trụi chui vào chăn, đợi hơn nửa tiếng, anh ấy rốt cuộc cũng buông máy tính bảng xuống, tắt đèn yên ổn ôm tôi đi vào giấc ngủ...

Ngủ cái rắm! Anh ấy lăn tôi đến rạng sáng mới chịu bỏ qua, còn dùng giọng điệu dỗ dành đứa nhỏ nói: "Bạn nhỏ không mặc quần áo sẽ bị sói xám ăn sạch nha."

Tôi khóc không ra nước mắt.

Ngày 16 tháng 7

Diệp Thiệu Bân cạo râu rất chăm chỉ, tôi gần như chưa từng nhìn thấy râu trên mặt anh.

Hôm nay lúc anh ấy cạo râu xong rửa sạch bọt kem, tôi nói với anh ấy: "Lần sau đừng cạo nhanh như vậy, để em sờ sờ râu nhỏ bảo bối của anh, cũng thật hiếm lạ nha, em còn chưa thấy qua bao giờ."

"Không được."

"Vì sao chứ?"

Nụ cười của Diệp Thiệu Bân dần trở nên gian ác, "Anh muốn dọn dẹp chỗ ngồi của em cho sạch sẽ, như thế buổi tối em có thể ngồi thoải mái hơn một chút."

Chớp mắt nghe được câu nói đấy, mặt tôi đỏ bừng muốn nổ tung, chửi ầm lên: "Diệp Thiệu Bân, em fje#sni!^#vs$*@ev anh! Có tin em đá vỡ đầu chó của anh ngay bây giờ không!"

(kẹo: thật ra em nó đag chửi vui đấy nhg tui ko tìm đc từ phù hợp nên đánh bừa luôn)

Diệp Thiệu Bân ha ha cười lớn.

Ngày 19 tháng 7

Tôi ở trong thư phòng dùng máy tính của Diệp Thiệu Bân xem phim, lúc phát tới một đoạn xx cảm xúc mãnh liệt, tôi nhớ tới những cảnh ngày thường bạch bạch bạch với Diệp Thiệu Bân, máu nóng trong người lập tức sôi trào.

Diệp Thiệu Bân không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng tôi, sâu kín nói một câu: "Ngực nữ diễn viên không cân đối, dáng ngực không đẹp bằng em, da dẻ cũng không trơn loáng non mịn như em."

Tôi tức khắc héo luôn.

Diệp Thiệu Bân còn cẩn thận phát biểu cảm xúc của mình sau khi xem tiếp, "Beep beep của nam diễn viên -- quá ngắn, nhỏ hơn cả em."

Tôi sụp đổ nói, "Ai muốn anh đánh giá beep beep của em --! Đồ thần kinh!"

Ngày 20 tháng 7

Tôi thường xuyên đến thăm nhà Đường tiên sinh. Thỉnh thoảng, tôi ngâm mình trong phòng tranh rất lâu mà quên mất thời gian, về đến nhà cũng đã 9 giờ tối.

Diệp Thiệu Bân đen mặt mở cửa cho tôi.

"Có nhớ em không nào!" Diệp Thiệu Bân thờ ơ nhìn tôi, tôi chỉ có thể lấy lòng mở rộng vòng tay về phía anh, "Bé cưng của anh đã về rồi, không cho một cái ôm sao?"

Lúc này anh ấy mới động đậy, cúi người ngửi ngửi cổ tôi, cảnh giác nói: "Trên người em có mùi nước hoa của tên đàn ông khác."

Tôi buông tay xuống, lạnh mặt nói: "Đó là mùi thuốc màu."

"Chờ ở đây." Anh ấy nói xong rồi đi vào phòng.

Anh ấy quay lại cầm một cái quạt điện nhỏ hướng về phía tôi, "Thổi thổi, chờ mùi tan hết mới có thể vào."

Tôi đứng ở cửa hong gió, còn rất mát mẻ. Thấy Diệp Thiệu Bân vẫn không vui lắm, tôi không khỏi buồn cười, trêu chọc nói: "Anh ghen sao?"

Diệp Thiệu Bân không nói lời nào.

Tôi ôm lấy hai má anh, kiễng chân hôn chụt hôn cái, "Anh Thiệu, yêu anh nhất."

Cuối cùng anh ấy cũng giãn mày ra.

"Được rồi, em có thể vào."

Đúng là dễ dỗ mà.

Ngày 22 tháng 7

Buổi tối, tôi và Diệp Thiệu Bân có thói quen ra ngoài tản bộ, không có việc gì ra ngoài đi dạo xung quanh, tâm tình cũng sẽ tốt hơn một chút.

Khi chúng tôi đi được nửa đường thì trời bắt đầu mưa! Mưa rào như trút nước!

Khi vực xung quanh trống trải, không có nơi trú mưa, hai chúng tôi đều mặc áo ngắn tay, không giống mùa đông sẽ có áo khoác của Diệp tiên sinh che chắn cho tôi.

"Diệp Thiệu Bân, chúng ta so một lần... xem ai chạy nhanh hơn!" Lời còn chưa dứt, tôi cũng đã reo hò giơ hai tay lên, dẫn đầu chạy vội trước, sau đó Diệp Thiệu Bân mới phản ứng lại cũng đuổi theo.

Chúng tôi giống như hai con chó vui đùa trong mưa lớn, vô cùng nổi bật giữa những người qua đường đang che ô.

"Đuổi theo em nào! Đuổi theo em..." Còn chưa nói xong tôi đã bị người đàn ông phía sau ôm ngang lấy, "Không được! Thả em xuống, em vẫn chưa chạy đủ!"

"Dầm mưa rồi bắt đầu chạy loạn khắp nơi, em nói em có phải là cún ngốc hay không?"

Chúng tôi đi đến cửa hàng gần đó trú mưa, cũng may trận mưa lớn này chỉ đổ một lúc, rất nhanh mưa đã nhỏ hơn nhiều.

Cuối cùng, chúng tôi tay trong tay đi bộ về nhà.

- -- TOÀN VĂN HOÀN ---