Kể Về Mỹ Nữ Vô Song

Chương 24: Lần thứ ba nói lời tạm biệt



Đồ ăn đã được đặt lên bàn, người nhà họ Cẩm đều đã đến đông đủ. Mọi người ngồi xuống, cùng nhau đợi hai người còn lại. Lúc thấy hai người các cô một trước một sau xuất hiện, ánh mắt của tất cả những người còn lại đều vô điều kiện cùng nhiệt huyết sôi trào, giống như lúc trước là mở lò bát quái mà hăng hái thảo luận. Họ thảo luận rằng các cô ở trong phòng kín liệu có làm gì đó hay không... Cẩm Vô Song đành phải giả trang làm như cái gì cũng không phát hiện ra,. Cô đi về bên cái bàn rồi ngồi xuống, cam chịu người nhà vì quá "săn sóc" mà đem lưu vị trí cho "đối tượng" của cô ngay bên trái của mình – nhằm tiện cho cô giúp người ta gắp thức ăn đó thôi! Cẩm Vô Song vô cùng bất đắc dĩ, muốn than tới tận ông Trời rằng, kỳ thật mình cùng cô ta thật sự không quen biết, mọi người đâu cần bàn bạc nhiều, cũng không thể bày đặt đem mình cùng cô ta cùng nhau sắp xếp như vậy có được không? Hả? Có điều đây chỉ là tiếng gào thét trong lòng của cô mà thôi, mọi người lại nghe không được. Mà giả sử có nghe thấy, chắc họ cũng sẽ tự nguyện tự giác làm ra cái vẻ "ngượng ngùng" rồi bỏ qua. Trêи đời này, sao lại có hai người "đồng thời" trúng ý a Song nhà chúng ta, thật là thần kỳ a! Giá mà đem gom bọn họ lại cùng một chỗ, rồi xem họ đánh nhau thì chắc là cực kì náo nhiệt đây! (Đâu? Thấy thêm ai đâu?)

Cẩm lão thái thái mang tâm nguyện tốt đẹp như vậy mà nhiệt tình tiếp đón La Phỉ: "Úi chà, Tiểu Phỉ Thúy, ngồi xuống nhanh lên. Hôm nay thật chẳng có gì, con bỏ qua cho ha! Lần sau con tới, dì sẽ chuẩn bị thật tốt để đón con!"

La Phỉ làm sao có thể giả vờ giả vịt nổi nữa. Sau một ngày tàu xe mệt nhọc cùng với đói khát tra tấn, vừa xuống cầu thang đã ngửi được mùi thức ăn tỏa ra mùi thơm ngào ngạt đến mê muội, giờ đây tận mắt chứng kiến một bàn thức ăn sắc hương vị đều đủ như vậy. Cô thực hận không thể lập tức nhào lên mà thưởng thức thì lại nghe được Cẩm lão thái thái nói khách khí như vậy, vì thế mới giật mình trấn tĩnh lại. Cô hướng về phía bà cười cười: "Đâu có! Dì quá khách khí rồi! Một bàn đồ ăn sắc hương vị đều đủ như vậy, nếu được chứng kiến khiến thì ai cũng đều chảy nước miếng a!" Câu sau cùng tuyệt đối là lời nói cực kỳ thực tâm. Cô phải cố gắng lắm mới ngăn không để cho mình phải nuốt nước miếng quá nhiều.

Cẩm lão thái thái cười ha ha rồi lại nói tiếp: "Nhanh ngồi xuống, nhanh ngồi xuống đi. Ăn cơm, ăn cơm. Cứ tự nhiên đi ha, đừng khách khí, con cứ coi như đang ở nhà mình!"

La Phỉ khách khí uyển chuyển hướng bà gật gật đầu, mẹ của a Song thật là tốt bụng! Cẩm Vô Song nhìn cô một bộ tinh thần hốt hoảng, ba hồn còn mà bảy phách lạc thì thấy vừa buồn cười vừa đáng thương, đúng lúc này người hầu đi lên hỏi cô: "Tam tiểu thư, cháo chị giao cho làm đã xong, bây giờ bưng lên được chưa?"

Lúc này Cẩm Vô Song mới nhớ tới lúc trước có giao cho người làm nấu cháo nên gật đầu: "Bưng lên đi! Nhớ mang thêm một cái bát cùng thìa."

Mọi người vốn đang chuẩn bị cầm bát đũa lên, nghe cô nói như vậy thì đều dừng lại, tất cả đều dừng đũa. Da mặt La Phỉ dù có dày thì cũng ngượng ngùng hạ đũa, trong lòng khóc hu hu: Tại sao Cẩm Vô Song lại nhiều chuyện như vậy a? Lại còn nhớ tới cái thứ cháo trắng chết bầm kia! Người ta là muốn ăn thịt a! Thịt!

Lâu Phương hỏi: "Tam muội, cô cần cháo để làm gì? Chẳng lẽ là cô muốn ăn? Buổi tối ăn cháo sẽ rất nhanh đói a!"

Cẩm Vô Song chỉ chỉ La Phỉ: "Không phải tôi. Là cô ấy!"

Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ: chẳng phải nói quan hệ là "người đi đường giáp" thôi sao? Làm sao mà ngay cả người ta muốn ăn cháo cũng biết dây? Quan hệ này thật sự là rắc rối, phức tạp a! Hơn nữa, vì cái gì chiêu đãi người ta bằng cháo? Như thế thì...

Chỉ một lúc sau người hầu đã bưng cháo lên, lại còn có cả bát cùng thìa mà cô đã nhắc trước. Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người Cẩm Vô Song múc hơn phân nửa bát cháo, phóng tới trước mặt La Phỉ: "Ăn đi!"

Cẩm Vân Long cùng Cẩm lão thái thái nhận thấy đây rõ ràng là bày mưu đặt kế hoặc là cưỡng bức nên đành mở miệng: "A Song, đây là..." Nào có ai lại chiêu đãi khách bằng cháo trắng như vậy a?

Cẩm Vô Song giải thích: "Cả ngày cô ấy chưa được ăn cái gì, bỗng nhiên ăn thức ăn cứng thì dễ bị tổn thương dạ dày!"

Mọi người phát ra một tiếng "a". Mắt nhìn chằm chằm! Nhìn chằm chằm! Rồi lại nhìn chằm chằm vào cô! Sau đó cùng lộ ra một bộ tươi cười "chúng ta hiểu rồi". Đó nha, khẳng định là có gian tình rồi mà. Trong tình cảm vợ chồng son thì sao nỡ đùa giỡn đến mức không biết thương hoa tiếc ngọc được đây! Khẳng định là như thế này: lúc trước hai người nói lời chia tay nên mới dỗi "Tôi không biết cô, cô là ai a" (người đi đường giáp) vừa rồi trải qua trong phòng love love love nên giờ đây lại trở nên hoà thuận! O(∩∩)O ha ha, có cần đáng yêu như thế hay không!?

Cẩm Vô Song vô cùng bất đắc dĩ. Những ánh mắt lén lút này đều cùng tươi cười ra cái vẻ "chúng ta đều hiểu nha", thật là làm cho cô thấy mà bất lực. Cô biết bây giờ mình có nói cái gì thì cũng đều bị hiểu lầm, vặn vẹo. Cho nên, thôi quên đi, cái gì cô cũng không thèm nói nữa, mặc kệ cho mọi người hiểu lầm đi vậy!

Vì thế bàn ăn liền biến thành một cái tình thế như thế này:

"Úi chà, a Song, con cá này ăn ngon lắm nha, con nhanh gắp cho Tiểu Phỉ Thúy nhiều một chút đi! Nhớ bỏ đi xương cá đó nha!" Đây là Cẩm lão thái thái.

"Cẩm Vô Song, tại sao em cứ hiền như khúc gỗ vậy, ngồi mà có khác gì cái đầu gỗ đâu. Nhanh chóng đưa cho Tiểu Phỉ Thúy đĩa thức ăn đi a!" Đây là Cẩm Vô Hà.

"A nha, cô Ba, đem chén canh này đưa cho Tiểu Phỉ Thúy đi, uống nhiều một chút ha! Cô phải chiếu cố cô ấy cho thật chu đáo vào! Nếu không sẽ làm thành chuyện cười cho người ta, chỉ vì chúng ta tiếp đón không chu đáo a!" Đây là lời của chị dâu cả Lâu Phương.

Cẩm Vân Long: "Mọi người ăn nhiều một chút... Ừm... cô... cô cũng đừng khách khí!" Anh nói với Tiểu Phỉ Thúy.

Trêи thực tế, cô ta làm sao còn thèm tỏ ra khách khí chứ? Con mắt những người này rốt cuộc nhìn thế nào mà còn thấy cô ta khách khí vậy? Cẩm Vô Song thật rất muốn lớn tiếng chất vấn những người này là sao các người có thể trợn mắt nói lời bịa đặt như vậy được? Bởi trêи thực tế, sau khi dùng xong "bát cháo ấm dạ", người nào đó tựa như đã khôi phục bản năng loài sói của mình. Chỉ trong nháy mắt cô ta đã triển khai thế ăn uống mãnh liệt, dù là mang đến trước mặt cô đồ ăn nhiều như thế nào đi nữa, cô cũng sẽ vĩnh viễn có thể sử dụng tốc độ thần kỳ gió cuốn mây bay của mình để giải quyết gọn ghẽ. Chúng vĩnh viễn không có cơ hội chồng chất cao lên thành tòa núi nhỏ được. Hơn nữa, ngay lúc đang ăn như hổ đói, vậy mà người này vẫn có thể duy trì dáng vẻ tao nhã, đây quả thực không phải là tiểu quái thú tầm thường có thể làm được. Nguyên nhân khiến mọi người không nhìn ra là bởi vì lực chú ý của mọi người đều nằm ở trêи mặt của Cẩm Vô Song cùng với sự bát quái. Vậy nên chỉ có Cẩm Vô Song mới "lý giải" được người này - vì đứng bên ngoài - nên mới có thể phát hiện ra. Cẩm Vô Song cảm thấy nhiều ít thì mình cũng đã có chút khiến người này phải chịu thua thiệt (khi đã làm cho cô ta bị dọa sợ) dù rằng không cần xác định đây là thật hay giả, cho nên cũng bỏ mặc. Nhưng khi cô cứ cắm đầu ăn cơm thì lại bị người nhà thập phần ghét bỏ mà cho là "đầu gỗ", "không hiểu phong tình", "cả đời cưới không được vợ"... Cẩm Vô Song phẫn nộ rồi, ni muội! Lão nương không phát uy thì các người sẽ biến lão nương thành nam nhân mất! Tôi làm sao lại giống đàn ông chứ! Ngoại trừ không mặc váy ra, toàn thân trêи dưới có chỗ nào tôi giống đàn ông không hả? Cô rít gào: "Tôi là con gái! Cô ta cũng là con gái! Các người suy nghĩ bình thường một chút có được không?"

Cẩm lão thái thái dè bỉu: "Con gái thì làm sao? Lão Tứ lúc đó chẳng phải nam hay sao, chẳng phải cậu ta cũng làm theo 'Bạo cúc'* đó thôi!"

...

...

...

* Đam mỹ

Lời vừa nói ra, trong nháy mắt thiên địa đều im lặng hai mươi giây!

Cẩm Vân Long: "..." Mẹ, con không biết nói cái gì cho phải!

Lâu Phương: "..." Mẹ, con biết nên nói cái gì, nhưng là con ngượng ngùng nói không nổi!

Cẩm Vô Hà: "..." Sinh ra đã là con người dũng mãnh, quả nhiên không cần giải thích!

Cẩm Vô Song là triệt để không nói gì: tôi thật cái gì cũng không nghe thấy!

La Phỉ: "..." Dì thật quá mãnh liệt đi!

Các người hầu: "..." Đại phu nhân, chú ý hình tượng! Chú ý hình tượng!

Cẩm đại phu nhân cảm giác được không khí nháy mắt quỷ dị, nhưng xem như không có việc gì bà hắng giọng một cái: "Ăn cơm, ăn cơm đi!"

Vì thế, mọi người lại tiếp tục ăn cơm.

Cẩm lão thái thái lại hỏi: "Tiểu Phỉ Thúy a, hiện nay cháu có bận việc gì không? Nếu không có việc gì thì ở lâu thêm vài ngày mà đi thăm thú các nơi có được không?"

La Phỉ nhịn không được định gật đầu nhưng lại bị Cẩm Vô Song mạnh mẽ nhéo cho một cái, vì thế liền nâng yết hầu lên để nuốt hai tiếng "được ạ" xuống, thay vào đó bằng thanh âm do dự: "Không được ạ, cháu đang định sau khi ăn xong ở đây thì đi tìm một chỗ trú, sang ngày mai lại nhờ xe quay về Las Vegas."

Cẩm lão thái thái ngạc nhiên nhìn cô rồi lại nghiêm khắc trừng Cẩm Vô Song, chỉ dùng ánh mắt không một tiếng động mà xâu xé: con đối đãi với khách kiểu gì vậy? Đối với lão mẹ khờ dại, Cẩm Vô Song dè bỉu coi như không nhìn thấy, người ta vừa ra vẻ đáng thương, mẹ liền mắc mưu! "Cô ta muốn đi tìm thúc thúc của mình, mẹ cũng đừng quan tâm chuyện của người ta. Con sẽ an bài thoả đáng!" Việc đầu tiên phải làm trước đêm nay là đem cô ta đá văng ra khỏi nhà đã.

"Đã đi tìm rồi đó ạ. Chỉ là ông ấy đã đi Sanya. Con xem bây giờ cũng đã muộn rồi nên sẽ tìm gian lữ quán nào đó ở lại sẽ tốt hơn. A Song, chị cũng không cần phải lo lắng gì!"

Hai người này làm sao vậy? Không đi cùng nhau đã đành, bây giờ lại còn đem người ta đuổi ra ngoài đường. Người này chẳng lẽ một chút thương cảm cũng không có? Ác ma!

Cẩm Vô Song trừng mắt nhìn cô, cố dùng ánh mắt để uy hϊế͙p͙: cô phải nhớ là đã đáp ứng tôi rồi đấy!

La Phỉ ủ rũ, quả thật là chính miệng cô từng nói: "Được", vậy nên cô mím môi lại rồi chấp nhận đầu hàng: "À, được rồi, con vẫn còn có một vị thúc thúc nữa. Dù sao con cũng phải đến thăm ông ấy!"

"Thúc thúc của cháu ở đâu? Để a Song đưa con đi. Thăm xong rồi thì quay trở lại!"

"Thôi, không cần đâu! Như vậy sẽ rất phiền toái!" Hu hu! Được rồi, nếu mình cứ ở lại, Cẩm Vô Song vì coi chừng mình, nhất định chị ta sẽ cũng sẽ ở lại. Đến lúc đó thì mình cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện ngủ ngáy gì nữa. Cho nên chạy trốn cũng chưa hẳn là chuyện không tốt! La Phỉ nghĩ như vậy, nghĩ xong thì cảm thấy mọi chuyện cũng không có gì nặng nề, nên cảm giác muốn ăn cũng trở lại. Vì thế mà cô lại tiếp tục ăn uống, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Cẩm Vô Song đối với thái độ của cô thay đổi cực nhanh như vậy cũng có chút khó hiểu. Chỉ có điều, hoa tuyệt thế vốn có lối suy nghĩ rất khác người, đến nỗi từ trước đến nay cô cũng chưa từng có lần nào hiểu nổi đó sao!

"Như vậy a. Lần sau nhất định con phải đến chơi nữa nhé! Lần này chiêu đãi không chu đáo, lần sau sẽ chiêu đãi con thật tốt!"

"Được, được, được ạ! Con cám ơn dì!"

Sau đó đề tài được chuyển sang kiểu như là "Tiểu Phỉ Thúy, con năm nay mấy tuổi vậy a?", "Gia đình ở nơi nào, còn có những ai?" "Ước muốn là cái gì a?", "Như thế nào cùng a Song nhà chúng ta quen biết a?", bề ngoài thì như là quan tâm, thực chất là bát quái kiêm thẩm tra lí lịch, đồng chí Tiểu Phỉ Thúy trả lời như thế này đây:

Cô nói: năm nay con tròn hai mươi tuổi, thích đọc sách, nghe âm nhạc, du lịch, có đôi khi muốn có người nào đó cùng mình tâm sự một chút, nhưng phần lớn thời gian con không hay ra ngoài giao du. Giấc mộng của con là làm một nhà khoa học, (Cẩm Vô Song phun tào: cô tỉnh lại đi!) có thật nhiều phát minh hữu dụng gì đó tạo phúc cho người dân, (Cẩm Vô Song vô lực phun tào: cô đây là đang làm học sinh tiểu học sáng tác văn hay sao vậy a?) nhà ở H thành, thân thích có rất nhiều, nhưng ba mẹ không còn. Cùng a Song là bằng hữu vô tình quen biết, nhưng bọn con nhất kiến như cố*. (Cẩm Vô Song: thật may mắn khi cô ta chưa nói nhất kiến chung tình!)

* Lần đầu gặp mặt mà như bạn cũ lâu năm

Nhìn đi, cô ta đã sử dụng tới bao nhiêu là kỹ xảo, thật là nói nhảm quá nhiều a! Chủ yếu là, trừ bỏ "ba mẹ không còn" ra, thì tin tức hữu dụng được tính là: 0! Hơn nữa, người ta đã nói là ba mẹ đều chết hết, thì ai còn không biết xấu hổ mà cứ truy tìm nguồn căn làm gì a? Nói nửa ngày, duy nhất có thể khái quát đúng một câu: cô là đại lừa bịp!

Ăn xong bữa cơm chiều, Cẩm Vô Song liền vội vàng tha cô đi ngay.

La Phỉ hỏi cô: "Cẩm Vô Song a, chị có thể cho em mượn hai ba trăm đồng có được không? Em cam đoan sẽ trả lại cho chị! Sau đó không cần chị phải đuổi, em sẽ lập tức đi ngay."

Cẩm Vô Song thực bất đắc dĩ, trở về phòng lấy một ngàn đồng cho cô: "Đây là tôi làm từ thiện. Cô đừng xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa!"

La Phỉ rút ra ba tờ: "Em chỉ cầm từng này là đủ rồi! Nhiều lắm cũng không cần thiết!"

Cô ra trước cổng nhà họ Cẩm rồi ngoảnh lại: "Gặp lại sau!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Buổi chiều muốn đi xem nha sĩ, tui rất sợ hãi! Bởi vì Y sinh nói lần này mà tiếp tục đau, muốn đánh gây tê!

Mỗi lần cần đi bệnh viện, đều có loại cảm giác phải ra chiến trường, rất thống khổ!