Dăm ba câu đã đuổi Phó Lôi đi. Chu Lạc Sâm đưa Phương Y về phòng, để cô rửa mặt qua loa rồi lên giường nghỉ ngơi. Anh ngồi xuống mép giường dặn dò: "Em nghỉ ngơi một lát, trưa không đói thì đừng ăn, tối nay ăn bù."
Phương Y kéo chặt chăn lí nhí: "Ăn tối nhiều dễ béo lắm."
Chu Lạc Sâm thản nhiên đáp: "Không sao." Nói xong anh đứng dậy, dường như đang trầm ngâm điều gì, đôi mày chau lại, hai tay tao nhã uốn lượn cài khuy áo khoác. Từng cử chỉ của anh đều toát lên vẻ phong độ ngời ngời.
"Em nghỉ ngơi đi," một lát sau anh lên tiếng, "Anh ra ngoài một chút." Vừa dứt lời, anh xoay người định rời đi.
Phương Y phản ứng theo bản năng nhanh hơn suy nghĩ. Khi hoàn hồn lại, cô nhận ra mình đã nắm chặt vạt áo anh. Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt sau cặp kính ẩn chứa những tia sáng lấp lánh, tựa như bầu trời đêm đầy sao.
"Sao vậy?" Anh dịu dàng hỏi, rồi bước lại gần, lần nữa ngồi xuống mép giường.
Phương Y ôm lấy anh: "Anh ngủ cùng em đi."
Chu Lạc Sâm hơi hơi nhướng mày, có vẻ hiểu nhầm ý cô. Cô vội vàng giải thích, tránh để anh nghĩ lung tung: "Chỉ ngủ thôi, em muốn anh ở bên cạnh."
Chu Lạc Sâm lặng lẽ quan sát cô một hồi, rồi hiểu ra cô vẫn còn sợ hãi sau những gì xảy ra trên núi. Cô hiếm khi đưa ra yêu cầu như vậy, nên dù có việc gì, anh cũng muốn gác lại.
Chu Lạc Sâm không một tiếng động cởi khuy áo khoác, treo áo lên giá, rồi đi sang phía bên kia giường, cởi giày, xốc chăn lên chui vào nằm cùng cô.
Phương Y tự giác rúc vào lòng anh, gối lên lồng ngực rắn chắc rộng lớn, cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
"Thế này thật tốt." Cô lẩm bẩm, nhắm mắt lại an ổn nghỉ ngơi trong vòng tay anh. Gương mặt trầm tĩnh khi ngủ say có thể khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải động lòng.
"Nếu có thể ôm anh cả đời không buông tay thì tốt rồi." Ngay khi Chu Lạc Sâm nghĩ rằng Phương Y đã ngủ say, cô bỗng lên tiếng, mắt vẫn nhắm nhưng hàng mi khẽ run, nhìn ra được cô cô đang căng thẳng, tập trung cao độ. Đây là di chứng của những nguy hiểm đã trải qua.
Chu Lạc Sâm đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, chạm nhẹ vào lúm đồng tiền trên má, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Hình như không ổn lắm, nếu cứ ôm em mãi, chắc chẳng tòa án nào cho phép anh đi vào."
Phương Y bật cười ra tiếng, mở mắt nhìn vẻ nghiêm túc của anh, bất đắc dĩ nói: "Anh dỗ cho em vui vẻ. Đây chẳng phải là đang nghiêm túc mà nói đùa sao?"
Chu Lạc Sâm không nói gì, cũng không cười, chỉ dùng ngón trỏ thon dài nâng cằm cô lên, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô, nhìn sâu vào mắt cô một lúc rồi mới nói: "Ngủ đi."
Phương Y khẽ gật đầu, ôm chặt anh rồi một lần nữa nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ say, cũng thật khó có được.
Chu Lạc Sâm lặng lẽ nhìn chăm chú cô gái đang say giấc, cái tay không bị cô gối đầu lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bấm số của Hình Tứ, nhanh chóng soạn một tin nhắn rồi gửi đi. Xong xuôi, anh đặt điện thoại lên gối, chống cằm lên đỉnh đầu Phương Y, nhắm mắt lại.
Cứ như vậy, hai người đáng lẽ đang du ngoạn trên núi Lệ Xuyên lại ngủ say sưa trong khách sạn cho đến tận chiều tối. Nếu không có Nghiêm Túc gọi điện giục họ ra ngoài tham gia tiệc lửa trại, có lẽ họ còn ngủ tiếp.
Chu Lạc Sâm để điện thoại ở chế độ rung nên khi anh nghe máy, Phương Y không bị đánh thức. Anh nắm chặt điện thoại, nhìn Phương Y đang ngủ mơ màng, đột nhiên xoay người đè lên cô, cắn nhẹ lên đôi môi khô khốc của cô.
Phương Y cảm thấy có thứ gì đó mềm mại ấm áp lướt trên môi mình trong cơn mơ màng. Sự cảnh giác khiến cô nhanh chóng tỉnh giấc. Cô hơi nhíu mày nhìn người đàn ông đang kề sát mình, ấp úng không nói được một câu hoàn chỉnh, cảm thấy chán nản nắm lấy cánh tay anh, cảm nhận làn da nóng bỏng dưới lớp áo sơ mi trắng.
Một lát sau, Chu Lạc Sâm buông cô ra, mũi chạm mũi cô nói: "Nghiêm Túc gọi điện tới, kêu chúng ta đi dự tiệc lửa trại tối nay. Em có muốn đi không?"
Tiệc lửa trại? Nghe có vẻ thú vị. Phương Y chỉ mới thấy trên TV nhưng chưa từng tham gia, nên rất háo hức.
"Được." Phương Y thở hổn hển, nói một tiếng.
Chu Lạc Sâm cong môi cười, nụ cười dụ hoặc khiến Phương Y đỏ mặt, quay đầu đi.
"Tối về rồi tiếp tục, giờ em dậy đi, anh lấy quần áo cho em." Chu Lạc Sâm vén chăn bước xuống giường, đi về phía cửa.
"Lấy quần áo? Cần thay đồ sao?" Phương Y khó hiểu hỏi anh.
Chu Lạc Sâm quay đầu lại giải thích: "Trang phục dân tộc, mỗi cô gái một bộ, Hà Tình mua giúp em rồi, anh đi lấy cho em."
Phương Y đỏ mặt: "Không cần đâu, em tự đi cũng được... Lỡ chị Hà hiểu lầm thì..."
Chu Lạc Sâm bình thản ngắt lời, giọng nói đầy tự tin: "Hà Tình sẽ không hiểu lầm, cũng không nói linh tinh đâu, em cứ yên tâm." Nói rồi, anh mở cửa đi ra ngoài.
Phương Y dựa vào gối đầu , cảm nhận hơi ấm còn vương lại bên cạnh, vừa thấy an ổn hạnh phúc, vừa có chút thấp thỏm lo âu. Cô nghĩ, có lẽ đây chính là "lo được lo mất" mà mọi người vẫn nói, trước đây chỉ nghe nói con gái yêu đương sẽ như vậy, không ngờ là thật.
Lúc Chu Lạc Sâm quay trở lại, Phương Y đã chuẩn bị xong xuôi để ra ngoài. Bộ trang phục dân tộc chắc phải đến nơi tổ chức mới thay, mặc đi đường sẽ gây chú ý.
Chu Lạc Sâm cũng nghĩ vậy, nên anh đi tay không, quần áo đã để sẵn trong xe.
"Hôm nay anh lái xe riêng đưa em đi." Chu Lạc Sâm lấy bộ tây trang từ trong tủ quần áo ra, quay lưng về phía cô nói, "Em có hai lựa chọn, một là đứng đây nhìn anh thay đồ, hai là xuống phía dưới chờ anh trong xe." Anh ném chìa khóa xe cho cô, một chiếc Mercedes bóng loáng.
Phương Y nhìn chiếc chìa khóa xe, cảm thán một chút rồi nói: "Em đợi anh cùng đi, đâu phải chưa từng thấy qua."
Chu Lạc Sâm bất ngờ quay đầu nhìn cô, hình như không ngờ cô lại bình thản như vậy, Phương Y tựa lưng vào ghế ngồi, cười tủm tỉm nhìn anh: "Nếu em cứ nhìn chằm chằm anh thay đồ, anh có thấy ngại không?"
Chu Lạc Sâm không nói gì, mặt không đổi sắc quay đầu lại, dùng hành động trả lời câu hỏi của cô.
Anh bình tĩnh cởi áo khoác, rồi áo sơ mi, quần... Sau đó lại lần lượt mặc vào, động tác liền mạch dứt khoác như nước chảy mây trôi, không chút ngại ngùng.
Phương Y thưởng thức hết màn trình diễn, không thấy sự mất tự nhiên mình mong đợi trên mặt anh, có chút thất vọng: "Anh thật là bình tĩnh."
Chu Lạc Sâm vẫn im lặng, khóe miệng nhếch lên, cười đến dịu dàng như nước.
Anh thay xong đồ, hai người cùng xuống nhà, lên chiếc xe hơi bóng loáng đậu sẵn trước cửa, đi đến khách sạn nơi các đồng nghiệp khác đang ở.
Tới bên ngoài khách sạn kia, Phương Y chưa xuống xe, bởi vì Chu Lạc Sâm cũng không xuống, thậm chí không mở cửa, gọi một cuộc điện thoại, đã đuổi kịp chiếc xe việt dã phía trước, đi thẳng đến địa điểm tổ chức tiệc lửa trại.
Phương Y nhìn Chu Lạc Sâm: "Hai chúng ta đi một xe, có phải hơi lãng phí không?" Ghế sau còn trống, người khác có thể bàn tán hay không?
Chu Lạc Sâm tắt nhạc trong xe, nhìn thẳng về phía trước, giọng nói trầm ấm đầy từ tính: "Anh nhớ không nhầm là anh đề nghị không công khai, nhưng giờ có vẻ em còn để ý hơn anh."
Phương Y hơi nghẹn lời, chần chừ một chút rồi nói: "Em như vậy là vì, càng ngày càng thấy anh nói đúng... Em còn chưa công khai với anh, đã có bao nhiêu chuyện xảy ra, một khi công khai, chuyện tình yêu công sở này nọ..." Cô nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng, "Nghĩ thôi đã thấy không ổn rồi."
Chu Lạc Sâm dựa lưng vào ghế, ngữ khí thâm trầm: "Em đã trưởng thành."
Phương Y cười không đáp, nhưng Chu Lạc Sâm lại nói tiếp, lời nói khiến cô chấn động: "Nhưng anh thấy thời cơ đã chín muồi, chờ anh giải quyết xong chuyện gia đình, chúng ta sẽ công khai."
Phương Y kinh ngạc nhìn anh, anh chỉ để lại cho cô một sườn mặt bình tĩnh, cô không hiểu liền hỏi: "Vì sao? Thời cơ chín muồi là thời cơ gì?"
Chu Lạc Sâm không trả lời, chỉ tăng tốc xe, cảnh vật chung quanh lùi lại nhanh chóng, màn đêm buông xuống, cuộc sống về đêm đang chờ đón họ.
Tiệc lửa trại được tổ chức trên một thảo nguyên. Tháng Giêng ở Lệ Xuyên ấm áp hơn thành phố Cảng rất nhiều, cỏ trên thảo nguyên vẫn xanh mướt. Dù tối nay có chút gió hơi lạnh, nhưng với bộ trang phục dân tộc dày dặn, mọi người vẫn cảm thấy ấm áp.
Phương Y khoác chiếc áo choàng dài, đầu đội trang sức xinh đẹp, mái tóc đen cùng những tua rua trên trang sức đan xen vào nhau, phát ra tiếng leng keng vui tai mỗi khi cô bước đi, trông cô hoạt bát đáng yêu tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Chu Lạc Sâm đi phía sau cô, bỗng nhiên ý thức được tuổi mình lớn hơn cô rất nhiều. Hiện giờ anh và cô có thể hòa hợp không có khoảng cách như vậy, cũng xem như là duyên phận.
Trước đây anh có rất nhiều cơ hội để yêu đương, nhưng không phải gặp không đúng người, thì cũng là gặp không đúng thời điểm. Hiện tại gặp được cô, đúng người đúng thời điểm, đối với anh đây là một điều xa xỉ.
Mọi người nắm tay nhau, lửa trại đã được thắp lên. Người dân tộc thiểu số vây quanh lửa trại hát dân ca. Trên thảo nguyên là bàn tiệc với những món ăn và đồ uống đặc sắc của bản địa.
Phương Y ngoái đầu tìm kiếm Chu Lạc Sâm. Anh đứng phía sau cô, không gần lắm, cách mọi người một khoảng xa.
Trang phục của anh cũng không giống mọi người, vẫn là bộ vest và quần tây thẳng thớm, không một nếp nhăn. Trên mặt anh không một tia gợn sóng, dường như không hứng thú với bất cứ điều gì. Chiếc kính không gọng khiến anh trông nho nhã và trang trọng, phong độ nhẹ nhàng như một học giả thông thái.
Nhưng điều khiến người ta chú ý hơn cả là khí chất như có như không, mê hoặc dẫn dụ người xâm nhập, không tự chủ muốn xé bỏ lớp mặt nạ bình tĩnh cùng bộ vest sang trọng đó.
Phương Y muốn quay lại tới gần anh, nhưng Hà Tình bên cạnh kéo tay cô: "Phương Y, chúng ta đi nhảy đi."
Phương Y khó xử nhìn Chu Lạc Sâm, anh vẫy tay ra hiệu cho cô cứ đi chơi, nên cô không thể từ chối.
Chu Lạc Sâm tựa vào ghế dựa, xa xa nhìn các cô gái đang nhảy múa quanh lửa trại, có cả Nghiêm Túc trong đó. Nghiêm Túc - nhưng tính cách lại không phù hợp với cái tên, anh ta đang cùng các cô gái nhảy múa, vô cùng náo nhiệt.
Nhảy cùng các cô gái còn có chủ nhà Chung Lợi Dương. Anh ta đứng gần Phương Y, chỉ cách cô một người, mà đó là do Phương Y vừa đổi chỗ, nếu không họ đã đứng sát nhau.
Cô biết giữ khoảng cách để tránh thị phi, điều này khiến Chu Lạc Sâm cảm thấy thoải mái. Anh nhấp một ngụm đồ uống, ánh mắt từ từ chuyển sang phía bên kia, nơi Hình Tứ và hai chị em nhà họ Phó đang đứng.
Chu Lạc Sâm suy nghĩ một chút, đặt đồ uống xuống, từng bước chân ưu nhã chậm rãi đi tới, chờ đến khi anh tới trước mặt họ, cả ba người đều im lặng.
Hình Tứ bị hai chị em nhà họ Phó kéo đến, đã sớm muốn đi nhưng không thể thoát ra. Chu Lạc Sâm đến giúp anh ta giải vây, anh ta vội vàng nói: "Nếu các người đã tìm được người mình muốn, tôi xin phép đi trước." Dứt lời, anh ta nhanh chóng rời đi.
Mục tiêu của Phó Lôi là nhắm vào Chu Lạc Sâm, nên không ngăn cản Hình Tứ. Nhưng Phó Tử Hân thì khác, dù chị họ không đuổi cô ta đi, nhưng cô ta rất muốn rời khỏi đây, vì ánh mắt của Chu Lạc Sâm sáng nay trên núi vẫn khiến cô ta sợ hãi.
"Cái kia..." Phó Tử Hân hơi sợ hãi lên tiếng, "Tôi, tôi cũng đi chơi đây." Nói rồi, cô ta lướt qua anh định rời đi.
Chu Lạc Sâm không nhìn cô ta, cũng không để ý đến cô ta, nhưng khi cô ta lướt qua anh, anh nắm lấy cổ tay cô ta, siết chặt qua lớp áo khiến cô ta đau đến kêu lên.
Chu Lạc Sâm lạnh lùng nhìn Phó Lôi, như không nghe thấy tiếng kêu của Phó Tử Hân, thản nhiên nói với Phó Lôi: "Cô tự đi, hay để tôi đưa cô đi?"
Phó Lôi nhíu mày, trầm tư một lúc lâu mới lên tiếng: "Anh vẫn như xưa, không nể mặt em chút nào."
Chu Lạc Sâm nhếch mép khinh miệt: "Người như cô chẳng phải thích nhất kiểu này sao, ai không cần thì cô càng muốn bám lấy, nhiệt tình đến mức không ai bằng, xa xôi thế này cũng đến, thật rẻ mạt."(Editor: Ui, anh Chu chửi đúng quá)
Lời nói không khách khí đó khiến Phó Lôi xấu hổ, cả người cứng đờ: "Anh đến đây chỉ nói với em thế này thôi sao?"
Chu Lạc Sâm hơi cúi người lại gần cô ta, khiến cô ta có thoáng chốc nghĩ anh định hôn mình, nhưng anh chỉ hạ giọng nói: "Cô mà không đi, tôi sẽ không chỉ nói chuyện đâu, mà là động thủ." Anh cử động cổ tay, khóe miệng vẫn mang nụ cười, nhưng hoàn toàn trái ngược với nụ cười dịu dàng khi đối diện với Phương Y.
Phó Lôi sợ hãi quay người bỏ đi, Chu Lạc Sâm lại gọi cô ta lại: "Từ từ."
Sự tạm dừng đó khiến Phó Lôi ảo tưởng rằng mình còn có hy vọng, nhưng khi cô ta quay lại, thì thấy Phó Tử Hân đâm sầm vào người mình: "Đem cô ta đi cùng luôn đi." Chu Lạc Sâm lãnh đạm nói, "Luật sư Phó, cô chuyên về kiện tụng gia đình, nhưng tôi hy vọng bản thân cô đừng xen vào chuyện nhà người khác, nếu không..." Anh không nói tiếp, nhưng mục đích của anh đã đạt được, Phó Tử Hân đã kéo Phó Lôi rời đi.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Chu Lạc Sâm quay lại định xem Phương Y nhảy múa. Mục đích chính của anh đến đây hôm nay là giải quyết hai chị em nhà họ Phó, không định tham gia vui chơi cùng mọi người, nếu không anh đã không mặc vest đến đây.
Nhưng khi anh vừa quay người lại, cô gái mà anh đang nghĩ đến đứng cách đó không xa, vẻ mặt ngây thơ, không biết đã chứng kiến được bao nhiêu rồi.
Thấy mình bị Chu Lạc Sâm phát hiện, Phương Y cũng không ngại ngùng, tiến đến ôm cổ anh, hôn lên má anh: "Luật sư Chu, anh thật đẹp trai."
Chu Lạc Sâm lập tức hiểu ra cô đã nghe thấy tất cả, nếu không sao lại có cái kiểu "Em thưởng cho anh một nụ hôn" này chứ?
Dù sao, Chu Lạc Sâm cũng không bận tâm việc cô nghe lén, vòng tay ôm eo cô: "Không nhảy nữa à?"
Phương Y lắc đầu: "Em đói rồi, chúng ta qua kia ăn chút gì đi." Cô chỉ vào bàn tiệc gần đó.
Chu Lạc Sâm gật đầu đồng ý, nắm tay cô đi đến bàn, phát hiện Hình Tứ cũng đang ở đó.
Thấy hai người đi đến, Hình Tứ nói: "Ngồi xuống ăn cùng đi, tôi có chuyện muốn nói với luật sư Chu."
Chu Lạc Sâm ngồi xuống bên cạnh anh ta: "Chuyện gì?"
Hình Tứ liếc nhìn Phương Y: "Không tiện để thư ký Phương nghe, thư ký Phương có thể đi lấy đồ ăn rồi tránh đi một lát không?"
Phương Y liên tục gật đầu, cầm chút đồ ăn đi sang một bên, không dám chậm trễ.
Chu Lạc Sâm thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hơi nhíu mày. Hình Tứ thản nhiên nói: "Tôi là cấp trên trực tiếp của cô ấy, bình thường cô ấy nghe lời tôi quen rồi, cậu đừng nghĩ nhiều."
Chu Lạc Sâm không tiếp tục chủ đề này, chỉ hỏi: "Cậu có gì muốn nói với tôi?"
Hình Tứ không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu biết lúc trước vụ án của Lục Nhất Minh, tổng giám đốc Nguyệt Lân Thế Giai, là do tôi phụ trách."
"Sao vậy?"
"Khi phụ trách vụ án của hắn, tôi biết được một số chuyện về quá khứ của ba cậu, tôi nghĩ cậu có quyền được biết những điều này." Anh ta thận trọng nói.
Chu Lạc Sâm chăm chú nhìn anh ta một lúc, mới thấp giọng hỏi: "Cảm ơn, là chuyện gì?"
Hình Tứ nhẹ giọng, rõ ràng là rất cẩn trọng khi nói về chuyện này: "Đây là một phát hiện bất ngờ, tôi vốn chỉ định điều tra mối quan hệ giữa Dương Kiến Cẩm, tổng giám đốc Trung Thuyền Quốc Tế, và ba cậu, không ngờ lại phát hiện ra bí mật này." Dừng lại cười một chút, sau đó nói tiếp, "Công ty năng lượng Trí Hành thường xuyên hợp tác với công ty xuất nhập khẩu và hậu cần của Trung Thuyền Quốc Tế, ba anh và Dương Kiến Cẩm luôn có mối quan hệ tốt, nhưng Lục Nhất Minh đã tố cáo Dương Kiến Cẩm buôn lậu, mà hàng buôn lậu có liên quan đến ba cậu, chỉ là chuyện này có lẽ chỉ Dương Kiến Cẩm biết, giờ hắn đã chết, không còn ai nhắc đến nữa."
"Luật sư Hình." Chu Lạc Sâm ngắt lời, "Nói chuyện phải có bằng chứng, cậu là luật sư, không cần tôi phải dạy cậu điều này chứ. Nếu cậu nói chết không đối chứng, thì dựa vào đâu mà nói ba tôi có liên quan đến vụ buôn lậu?"
Hình Tứ nhàn nhạt nói: "Bởi vì cái này." Anh ta đưa thứ gì đó cho Chu Lạc Sâm. Chu Lạc Sâm mở chiếc túi da, lấy ra tài liệu bên trong, xem kỹ một hồi rồi cau mày.
Đó là một phần danh sách giao dịch của Trung Thuyền Quốc Tế. Chu Lạc Sâm trước đây đã xem qua sổ sách của công ty ba Chu, anh rất thông minh, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhận ra những danh sách này tuy bề ngoài không có gì bất thường, nhưng bên trong lại có nhiều mối liên hệ dây dưa mờ ám. Điều này khiến anh vốn đã không mấy coi trọng vụ án nay tâm trạng càng thêm nặng nề.
"Đây là về vụ án, tôi nghĩ cậu vốn cũng không cho rằng ba mình vô tội, đúng không? Sự phán đoán của cậu luôn rất chính xác." Hình Tứ nói, "Còn một chuyện nữa, tôi nghĩ cậu sẽ quan tâm hơn."
Chu Lạc Sâm nhìn anh ta, anh ta bình thản nói: "Năm đó mẹ cậu bị bệnh nặng phải nhập viện, anh đang học ở trường, định xin nghỉ để về chăm sóc bà, nhưng bà đã qua đời trước khi cậu kịp về, cậu có biết vì sao không?"
Chu Lạc Sâm không hỏi tại sao, anh quan tâm đến một điểm khác: "Sao cậu biết những chuyện này?"
Đây là chuyện gia đình, lại là chuyện riêng tư, lúc trước anh ta cũng đang đi học như Chu Lạc Sâm, không thể nào biết được những điều này.
Hình Tứ lại lấy ra một thứ khác: "Đây là gia đình Lục Nhất Minh đưa cho tôi." Anh ta chân thành nói, "Lạc Sâm, chúng ta dù sao cũng là bạn, trước đây là tôi hiểu lầm cậu, hôm nay gặp Phó Lôi, tôi đã hiểu ra nhiều chuyện, tôi xin lỗi vì những thành kiến trước đây của mình."
Chu Lạc Sâm không nói gì, Hình Tứ tiếp tục: "Lục Nhất Minh biết tôi và cậu làm cùng văn phòng, hắn đoán sau khi vụ án được tái thẩm, ba cậu chắc chắn sẽ bị bắt, khi đó cậu sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Vì sự tự do của mình, hắn đã bảo gia đình đưa những thứ này cho tôi. Hắn đã sớm cảm thấy mình sẽ gặp chuyện, nên đã để lại con át chủ bài này."
Chu Lạc Sâm mở tài liệu ra, nhìn nội dung bên trong, tiêu đề là tên một bệnh viện quen thuộc, bệnh viện mà mẹ anh đã nằm trước khi qua đời, anh sẽ không bao giờ quên nơi này.
"Cái chết của mẹ cậu không phải là tai nạn." Hình Tứ thốt ra mười chữ, không khí tại hiện trường trở nên căng thẳng đến cực điểm.
"Ba cậu có trách nhiệm không thể chối cãi, ông ấy đã không ở bên cạnh chăm sóc mẹ cậu khi bà ốm nặng, người hộ lý được cử đến cũng có vấn đề, tuy ông ấy không trực tiếp gây ra cái chết của mẹ cậu, nhưng..." Hình Tứ không biết nói gì hơn, cuối cùng chỉ thở dài.
Thực ra anh ta không cần nói gì thêm, Chu Lạc Sâm có mắt, mọi thứ đều được viết rõ trên giấy trắng mực đen.
Tài liệu ghi rõ tên người hộ lý đã chăm sóc mẹ anh lúc đó, và mối quan hệ của người này với công ty Trí Hành. Nội tình rất đơn giản, chỉ là tranh đấu nội bộ công ty, một cổ đông đã cử người đến bên cạnh mẹ anh để gây rối, muốn khiến ba anh - người đang là chủ tịch, phân tâm chăm sóc mẹ anh, từ đó lợi dụng sơ hở, nhưng không ngờ trong mắt ba anh, sự nghiệp quan trọng hơn vợ con, nên dù mẹ anh gặp nguy hiểm đến tính mạng, ba anh cũng không đến, và cuối cùng cổ đông đó đã không thành công.Chu Lạc Sâm tin cổ đông đó chắc chắn cũng đã từng dùng sự an nguy của mẹ anh để uy hiếp ông ấy, nhưng kết quả là người đó đã không đạt được mục đích.
Thời thế thay đổi, cổ đông ngạo mạn năm nào đã biến mất, Trí Hành hiện tại do một mình nhà họ Chu nắm quyền, nhưng mẹ anh đã qua đời. Thật nực cười!
"Làm sao Lục Nhất Minh điều tra được những chuyện này?" Chu Lạc Sâm nhìn Hình Tứ.
Hình Tứ nói: "Cổ đông đã cử người hãm hại mẹ anh năm đó sau này đã từng hợp tác với hắn, nên biết được đối phương từng ăn Tết với ba cậu, nên đã chú ý và cho người điều tra, không ngờ lại có thu hoạch lớn." Anh ta hạ giọng, "Nhưng không lâu sau đó, cổ đông đó đã bị bắt vì gian lận thương mại, cấp dưới của người đó cũng bị liên lụy, xem như là báo ứng."
Chu Lạc Sâm trông rất bình tĩnh, dường như sự căng thẳng và áp lực chỉ là lúc ban đầu. Sau khi nghe Hình Tứ nói xong, anh chỉ nói: "Tôi đã biết, tôi sẽ giữ tài liệu này, cảm ơn anh." Anh đứng dậy, như nhớ ra điều gì nói với Hình Tứ, "Làm phiền anh, đưa Phương Y về giúp tôi, tôi phải đi trước."
Hình Tứ tất nhiên rất sẵn lòng, gật đầu đồng ý rồi nhìn anh rời đi, khóe miệng cong lên.